Chương 4: Đi dạo - Gặp người quen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được Jisoo mời ở lại dùng cơm, Yoo Ji Min cùng cô đi dạo một lát rồi quay trở về tiểu viện. Không ngờ lại trùng hợp gặp được Jennie.

"Ji Min tham kiến công chúa điện hạ.". Tiểu cô nương nhanh chóng bước lên một bước hành lễ.

"Miễn lễ.". Jennie nhìn cô nàng một chút, hỏi: "Ngươi chính là người theo hầu phò mã từ nhỏ?".

"Vâng, đúng vậy ạ.".

Nàng nghe xong cũng không có biểu tình gì, gật đầu:"Có ngươi chiếu cố hắn, bổn công chúa cũng an tâm."

Jisoo nghe hai người đối thoại liền quay sang căn dặn Ji Min:"Ngươi về phòng trước đi, ta sẽ lập tức qua đó."

Tiểu cô nương nghe cô nói liền hiểu ý, cúi chào hai người rồi đi vào bên trong tiểu viện. Jisoo nhìn cô nhóc đi xa sau đó gương mặt không kiên nhẫn hướng về phía nàng: "Công chúa làm sao lại có nhã hứng đến gặp ta vào giờ này đây?".

Đối diện với giọng điệu khó nghe từ cô, Jennie vẫn bình thản: "Ta đến để xem thử tiểu viện này có hợp ý Phò mã hay không. Xem thái độ của Phò mã thì có vẻ ngươi rất hài lòng.".

"Đa tạ Công chúa quan tâm. Nơi này quả thật rất hợp ý của ta. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin phép trở về phòng sớm.". 

"Phò mã dường như đối với ta không kiên nhẫn.". Nàng dáng vẻ ung dung, hai tay để sau lưng nghiêng người về phía cô nói.

Trong khoảnh khắc Jennie nghiêng người đến, Jisoo theo bản năng mà lùi lại vài bước. Nữ nhân lạnh lùng này hôm nay có gì đó là lạ, bình thường cũng không có mấy loại hành động này với cô, lại còn đặc biệt xuất hiện ở trước tiểu viện mà chờ cô về, nhất định là có gì đó không ổn rồi. 

Cô đối với nàng ta quả thật là không kiên nhẫn, không muốn ở gần nàng ta lâu quá, một phần là vì tính cách Jennie tẻ nhạt một phần khác là vì sợ nếu ở cạnh nàng ta quá lâu sẽ bị lộ ra thân phận. Nhưng cũng không thể nói thẳng ra là mình không muốn cùng nàng ta nói chuyện được.

"Công chúa nghĩ nhiều rồi. Chỉ là buổi đêm trời lạnh, sức khỏe ta lại không tốt, sợ rằng đứng ở đây lâu quá sẽ ngã bệnh làm phiền đến Công chúa thôi.". Nói đến đây cô dường như lại nhớ đến chuyện gì đó. "À còn về chén thuốc mỗi ngày ngươi cho ta dùng, từ mai có lẽ không cần tiếp tục dùng nữa.".

Nàng nghiền ngẫm nhìn Jisoo, cười nói :"Phò mã uống chén thuốc đó nhiều ngày, tự nhiên quyết định ngưng dùng sao? Hơn nữa như ngươi vừa nói rằng sức khỏe không tốt. Vì sao lại không muốn dùng thuốc nữa rồi?"

Jisoo là lần đầu nhìn thấy nàng cười, trong phút chốc lại đứng ngớ ra không biết phải làm gì. Đúng là nữ nhân này quả thật xinh đẹp, cười lên càng xinh đẹp hơn mấy phần. Nhưng mà cô không biết vì sao nhìn cái nụ cười này của nàng ta lại bất giác cảm thấy bất an, không tiếp tục nhìn thẳng mặt đối phương:

"Công chúa cũng thấy đó, Ji Min đã về rồi. Thường ngày là nàng ấy nấu thuốc cho ta, nên từ giờ không cần Công chúa phí thời gian lo lắng cho sức khỏe của ta nữa.". Cô nói. Cái loại thuốc vừa đen vừa đắng kia so với canh gà của tiểu cô nương Yoo Ji Min làm sao sánh bằng, hơn nữa cô còn chưa biết được nó là cái loại thuốc kỳ quái phương nào, lỡ như nàng ta cho cô uống phải thuốc độc thì phải làm sao.

"À...". Nàng kéo dài âm giọng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. "Cũng chỉ là thuốc bổ tịnh dưỡng thân thể mà thôi, nếu Phò mã đã nói vậy thì từ nay không cần dùng nữa.".

Nàng ta vậy mà dễ dàng cho qua như vậy sao? Cô nghi hoặc. Nhưng như vậy cũng tốt, cô đỡ phải tiếp tục phí tâm sức để cùng nàng ta hỏi cho ra chuyện.

"Vậy Công chúa còn có chuyện gì nữa không?". Cô hỏi, kể từ ngày thành thân đến nay thì hôm nay chính là ngày mà hai người các cô nói chuyện lâu nhất. Bình thường đều là gặp nhau trên bàn ăn nàng thuận miệng hỏi thăm sức khỏe cô vài câu, cô cũng khách sáo mà đáp lại, rất ít khi nào nói nhiều quá ba câu với nhau như hôm nay. Có điều hiện tại cô không có ý định muốn cùng nàng ta tâm tình thâu đêm, cô còn phải mau chóng trở về phòng để nghe Yoo Ji Min kể mấy chuyện ở triều đại này.

Ngữ khí cô có chút bực bội làm cho Jennie hơi ngạc nhiên. Nàng không phải là kẻ ngốc mà không biết được Phò mã không muốn tiếp tục nói chuyện cùng mình, chỉ là cái phản ứng này dường như đây chính là lần đầu thấy qua.

"Không còn chuyện gì nữa. Phò mã cứ thong thả cùng Yoo tiểu thư trò chuyện, bổn cung không tiếp tục làm phiền.". Nàng nói xong liền không nấn ná lại mà tiêu sái quay người hướng về phía chính viện.

"Đúng là một nữ nhân kỳ lạ.". Jisoo nhìn theo bóng nàng, buông một câu. Sau đó cũng đi vào bên trong tiểu viện.

-----

Không biết có phải vì hôm đó hai người tạm biệt trong không vui hay không mà những ngày tiếp theo cô rất ít khi thấy được nàng ở phủ Công chúa vậy nên hai người cũng lâu rồi không gặp mặt, mỗi ngày người trò chuyện cùng Jisoo cũng chỉ có một mình Yoo Ji Min. Nhưng cũng may tiểu cô nương tính tình hoạt bát thường dẫn cô đi khắp nơi trong kinh thành để vui chơi nên những ngày tháng này không đến mức nhàm chán.

Một ngày kia, sáng sớm đột nhiên liền nhận được tin tức Kim Đại tướng quân cho hạ nhân qua truyền cho mời nhi tử trở về phủ. Lúc ấy Jisoo vẫn còn đang ngủ đã bị Yoo Ji Min chạy vào phòng tốc chăn lên gọi cô.

"Phụ thân người gọi ta trở về gấp như vậy là có chuyện gì sao?". Cô vừa đi vào trong phủ Đại tướng quân vừa dụi dụi mắt hỏi.

"Cũng không có chuyện gì, hôm nay ta có mua một ít mức hoa quả ngươi thích nhất từ YangNam, đến đây mau nếm thử xem." . Kim Myong nhìn thấy cô thì mặt mang ý cười chỉ chỉ lên bàn.

Jisoo nhìn theo hướng tay của hắn liền thấy được cả một bàn đầy ấp thức ăn màu sắc khác nhau vô cùng phong phú. Cô đối với mấy thứ đồ này bị thu hút, nhịn không được mà thử hai miếng.

"Ăn ngon không?". Kim Myong mặt đầy sủng nịch thăm hỏi. 

Jisoo cười nói: "Ngon lắm, mứt hoa quả phụ thân mua dĩ nhiên là ngon rồi."

"Vậy là tốt rồi!". Kim Myong xoa xoa đầu cô. Lão tướng quân đối với hành động này rất thích, cũng thường xuyên xoa xoa đầu cô như vậy. "Hôm nay Jo đại nhân bộ binh vừa đưa đến vài con gà rừng, nghe nói là giống gà quý tại phương Bắc. Chẳng phải con thích nhất là ăn canh gà sao? Chút nữa hãy gọi Bát công chúa đến, người một nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm.".

"Công chúa sao?". Jisoo ngập ngừng. "Cũng đã mấy ngày con chưa gặp nàng ta, để khi khác vậy.".

"Hai người các con đã thành phu thê, kể từ ngày thành thân công chúa còn chưa bao giờ đến phủ ta dùng cơm. Lại còn mấy ngày rồi con cùng Công chúa chưa gặp nhau?". Kim Myong khó tin nhìn cô. Mặc dù biết rõ cũng chỉ là hôn nhân chính trị nhưng mà nhiều ngày không gặp nhau thì có hơi không ổn. "Không được, nếu cứ thế này người ta sẽ nghị luận ra vào. Dù thế nào hôm nay chúng ta cũng phải cùng nhau dùng cơm mới được.".

Không còn cách nào, Jisoo đành sai hạ nhân mời Jennie đến Kim phủ một chuyến. Kim Myong lại đưa cô một bình sứ và căn dặn :"Con hãy cất giữ kĩ vật này đi."

Jisoo đưa tay tiếp nhận, lắc lên thì nghe bên trong có tiếng gì đó, kèm theo một mùi thơm ngát.

"Phụ thân, đây là...?"

"Con hiện nay thân thể rất tốt, nhưng phải giả bệnh uống dược, này là một ít thuốc bổ sinh tâm nhuận phế, trăm lợi vô hại, mỗi ngày cứ dùng một viên. Có thể gạt được công chúa cũng không để người ngoài nghi ngờ.". Lão tướng quân nói.

-----

Tình hình trên bàn cơm không ngờ lại thật sự rất xấu hổ, Jennie trước sau đều là gương mặt không biểu cảm, Jisoo cúi đầu ăn cơm không dám ngẩng mặt lên vì sợ bị phát hiện thứ gì đó, còn Kim Đại tướng quân một đời nghiêm nghị lại là người đảm nhiệm vị trí pha trò để làm cho không khí dịu hơn nhưng lại thất bại thảm hại.

Đợi khi bữa cơm chấm dứt, Jisoo và Jennie cùng nhau về phủ Công chúa. Hai người lên xe ngựa, nàng thì nhắm mắt dưỡng thần, Jisoo ngồi đối diện đầy nôn nóng, hai tay nâng cằm nhìn chăm chăm vào mũi hài của mình. Không biết tại sao mỗi lần cùng Công chúa ngồi một chỗ thì trong lòng lại sinh ra cảm giác sợ hãi không nói nên lời. Có lẽ là ngồi mãi một tư thế nên đăm ra mỏi, Jisoo duỗi thẳng lưng lười biến liền bắt gặp ánh mắt Jennie đang nhìn mình, có chút hoảng loạn.

"Công chúa... Ngươi nhìn ta làm chi?".

Jennie khẽ nhíu mày, nghĩ rằng gần đây sao "hắn" thay đổi lớn đến vậy, thập phần khác với Kim Jisoo yếu đuối mình từng gặp qua.

"Không có gì. Chỉ là cảm thấy Phò mã so với trước đây khác nhau quá nhiều.".

"Vậy sao? Chắc có lẽ là do trận bệnh kia nên khiến ta không còn như trước.". Cô giả vờ ho khan, lấy bình sứ từ trong tay áo ra ăn một viên dược hoàn.

Nàng nhìn chăm chăm vào tay Jisoo:

"Ta lúc trước cho Phò mã uống chén thuốc kia cũng chỉ đơn thuần là thuốc bổ, sẽ không tổn hại ngươi. Hay là ngươi nghĩ bổn công chúa muốn hạ độc ngươi?"

Không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên giải thích với mình, Jisoo có phần không kịp tiếp thu. Bầu không khí này cũng thật kỳ lạ khiến cô chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.

"Ta cảm thấy bản thân ăn có chút no, muốn đi dạo một lát. Công chúa hãy về phủ trước đi, ta sẽ về sau.".

Jennie biểu tình ngưng trọng nhìn cô, một lát sau gật đầu: "Vậy Phò mã đi nhanh một chút, trời cũng đã tối rồi, có cần phải cho thêm người đi cùng không?".

"Không cần đâu, Một mình ta là được.".

------

Sắc trời bắt đầu tối, Jisoo nhìn nhìn chung quanh, nguyên lai Joseon về đêm có cuộc sống phồn hoa như vậy? Người người tới lui nhộn nhịp, hàng quán đông đúc. Đang mải mê nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng tiểu phiến chào hàng:

"Hoa đăng! Công tử ngài mua hoa đăng không?"

Jisoo thắc mắc:"Tiểu đệ, nơi này mỗi ngày đều náo nhiệt thế này?"

"Công tử không biết hôm nay là hội hoa đăng?". Hắn hỏi lại.

Hội hoa đăng? Chắc là tết trung thu ở hiện đại.

"Aizzz... ta nhiều ngày phiền lòng, cả hội hoa đăng cũng quên mất."

"Công tử, hay là ngài mua hoa đăng đi! Đưa cho nương tử hoặc cô nương trong lòng cũng được, hoa đăng có thể mang đến duyên tốt. Ngài nhìn xem có rất nhiều mẫu hoa đăng đó.". Tiểu phiến liên tục hướng đền cô chào hàng.

Dưới sự mời chào liên tục của tiểu phiến, Jisoo chỉ đành ném một đĩnh bạc vào người hắn rồi cầm lấy một cái hoa đăng sau đó chen vào dòng người. Hẳn ai đều nghĩ cô ra tay hào phóng, nhưng sai lầm rồi. Jisoo căn bản vốn không hiểu được giá trị của thỏi bạc kia có thể mua được bao nhiêu thứ.

Jisoo hết nhìn đông lại nhìn tây, cái gì cũng cảm thấy thú vị. Nếu không nhờ ăn mặc ngăn nắp thì liền bị hiểu lầm cô là nông dân lần đầu lên thành thị.

Đột nhiên mọi người đều hướng về phía một hồ nước lớn chạy tới. "Mau nhìn! Trong cung sắp thả đèn!".

Hồ Lạc Tuyết là một ao hồ tọa lạc tại kinh thành, còn là chỗ lí tưởng để chiêm ngưỡng hoa đăng. Mỗi lần có hội lớn, mấy nhà giàu có đã sớm thuê thuyền to thuyền nhỏ trên hồ, vừa uống rượu vừa ngắm thả đèn, dân chúng thì tụm năm tụm bảy xem náo nhiệt.

Có lẽ do bộ pháp của mọi người biến hóa quá bất ngờ, Jisoo chưa kịp đứng vững, chung quanh ai nấy bỗng giống như phát điên ồ ạt kéo đến Lạc Tuyết hồ, làm cô sắp chết ngạt.

"A!". Jisoo cảm thấy bản thân vừa đụng mạnh phải cái gì, cúi xuống tập trung nhìn vào nữ tử tình cảnh tương đương đang dựa vào ngực mình. Cõi lòng dâng lên một chút nhớ thương. 

Người nọ ngẩng đầu bận rộn nói câu xin lỗi. Jisoo dừng lại sửng sốt nhìn nữ tử trước mặt, giống hệt người mà mình thầm mến ở hiện đại. Chung quanh lộ ra khí tức chỉ nữ tử mới có, mũi cao thẳng, cặp mắt thâm thúy mà bản thân mỗi lần gặp cũng không muốn rời, không kìm được xúc động. Jisoo đột nhiên ức chế không ngừng, ôm chặt đối phương kích động nói.

"Rosé? Em cũng xuyên không đến đây?".

Nàng kia bị cô ôm bất ngờ như vậy liền vội vàng đẩy cô ra:"Công tử nhận sai người rồi."

Nói xong muốn rời khỏi vòng tay của người kia. Nhưng dòng người đổ đến Lạc Tuyết hồ quá mức chật chội nên nàng có muốn rời đi cũng hơi khó khăn. 

Cũng không biết dây thần kinh nào của Jisoo có vấn đề, cô vươn tay kéo áo của nữ tử kia:"Đi theo ta!" khiến nữ tử kia vô cùng kinh ngạc.

Cô mang nàng ly khai một bên đứng nhìn vài người còn đang hăng hái chạy đến Lạc Tuyết hồ kia, không khí có chút xấu hổ. Nữ tử kia đành mở miệng:"Đa tạ công tử."

"Không cần khách khí.". Cô xua xua tay. "Lúc nãy là ta thất thố rồi.". Đứng dưới ánh đèn lồng khắp nơi trên bầu trời, cô cuối cùng mới kịp nhìn rõ mặt nàng. Mặc dù có vẻ ngoài trông giống người kia nhưng quả thật vẫn có điểm khác biệt.

Nữ tử mỉm cười, nói:"Ta không phải Rosé mà công tử quen, công tử đừng nhận nhầm người."

Jisoo ngượng ngùng sờ sờ gáy:"Xin lỗi cô nương rất nhiều. Lúc nãy có chút loạn, nên đã nhận nhầm người... Cô nương là một mình đi đến đây sao?"

"Tùy tiện đi dạo chút.". Nữ tử gật gật đầu.

Jisoo ngữ khí hơi khẩn trương:"Ta cũng vậy...thật trùng hợp. Chi bằng chúng ta cùng nhau đi thả đèn đi! Nhiều người như vậy, ta có thể bảo hộ cô nương khỏi bị đụng ngã."

"Được.". Nàng ấy cũng hào phóng mà nhận lời.

Nữ tử thấy món quà của cô, không khỏi mỉm cười:"Hoa đăng của công tử thật đặc biệt nha."

Jisoo cuối đầu nhìn kĩ lại hoa đăng trên tay nữ tử kia, gương mặt lộ rõ tia xấu hổ. Lúc nãy rõ ràng là một hoa đăng góc cạnh tại sao bây giờ lại móp méo thế này?

"Không sao. Trông cũng không tệ lắm, chúng ta cùng nhau đi thả nó đi.". Nàng ấy khẽ cười, giúp cô thoát khỏi xấu hổ.

Cả hai cùng nhau cầm lấy hoa đăng rồi quẹt một tia lửa vào bên trong làm cho hoa đăng bay lên trời, đồng thời các hoa đăng khác cũng được thả đi làm cho cả một vùng trời ngập tràn ánh sáng từ hoa đăng phát ra.

"Ngươi xem, đó là kẹo đường kìa!." Jisoo chợt dừng chân khi phát hiện ra một xe đầy ắp kẹo đường nhiều màu sắc.

"Công tử muốn ăn kẹo đường?". Nữ nhân nhìn thấy cô dừng lại liền theo đó dừng lại bên cạnh cô.

Jisoo hứng thú gật đầu, một bên bận rộn lôi kéo nữ tử, một bên mua một bó to kẹo đường:"Cùng ăn đi! Ngươi xem, cái này thật đẹp có phải không?"

Nàng kia khó hiểu:"Công tử mua nhiều như thế? Ăn hết được?"

"Món kẹo này rất ngon! Ở nơi của ta muốn tìm được mùi vị này cũng khó mà tìm được.".

Chốc lát sau liền nhìn thấy một vị giai nhân thoát tục ngồi bên hồ và một vị công tử tác phong nhanh nhẹn ngồi trên tảng đá to ăn một bó lớn kẹo đường.

"Ngươi thật không ăn?". Jisoo nhai nhai, chưa kịp nuốt đã hỏi.

Nữ tử lắc đầu, nói:"Công tử vừa nãy là nhận nhầm ta với cố nhân?"

Jisoo vẫn tiếp tục công việc đang dang dở:" Phải, cô nương nhìn rất giống một người bằng hữu của ta."

"Là người quan trọng sao?". Nàng ấy hỏi.

Jisoo khẽ gật đầu. Cô quay sang nhìn người bên cạnh, ánh trăng sáng rọi xuống làm rực rỡ gương mặt của nữ nhân kia, lông mi nàng cong cong như cánh bướm, tâm hơi dao động, đột nhiên thốt ra :"Cô nương so với người đó quả thật rất giống nhau."

"Nhưng ta lại không phải là người đó đâu.". Nàng ấy trực tiếp cắt đi dòng suy nghĩ vu vơ của cô: "Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về rồi.". Nữ tử xoay người định đi thì Jisoo kéo tay nàng lại.

"Ta... ta vẫn chưa biết tên của cô nương."

"Là Park ChaeYoung!". Nàng chậm rãi nói ra tên mình.

"Liệu ta có thể gặp lại ngươi không?". Cô vẫn chưa buông tay nàng, hỏi tiếp.

"Có duyên thì sẽ gặp lại!". Nàng mỉm cười rồi quay lưng đi.

Jisoo nhìn bóng dáng đối phương đang xa dần, thầm lẩm bẩm: "Ta chưa nói cho ngươi biết tên của ta...ngươi đã rời đi mất rồi.".

Jisoo đứng một chỗ ngẩn ngơ mà không hề biết rằng ở phía xa Jennie đang đứng đó và thu hết tất cả vào tầm mắt.

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net