"Kế hoạch mai mối"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây, bà mối Tô gặp phải một phiền phức rất lớn.

Chuyện bắt đầu từ một cuộc điện thoại yêu cầu làm mai cho em gái mình tháng sau về nước. Đối phương không nói rõ muốn đối tượng xem mắt cho em mình là người thế nào, chỉ nhắn trong hai ngày tới sẽ chuyển thông tin, đương nhiên đi kèm theo là phí dịch vụ, mong bà mối có thể dành chút thời gian chiếu cố vụ làm ăn này. Bà mối chưa kịp nói thêm câu nào, bên kia đã cúp máy khiến bà mối Tô nghi hoặc nhìn chằm chằm vào điện thoại, tự hỏi có phải đầu tháng quên cúng cô hồn hay không.
Nhưng sự thật chứng minh cuộc điện thoại kia không phải đùa, vì sau đó một ngày Tô Tiểu Mộc liền nhận được một tập hồ sơ từ địa chỉ lạ, đính kèm theo một phong bao lì xì rất dày, tới nỗi bà mối còn tưởng mình đang nằm mơ.
Việc đến tay, đương nhiên là phải nhận làm rồi. Huống hồ lại còn là người yêu tiền như mạng, giàu lòng yêu công việc, tràn đầy nhiệt huyết với nghề nghiệp như bà mối Tô. Thế nhưng sự việc diễn ra sau đó khiến cô thực sự hối hận vô cùng.

Sau khi xem qua một lượt hồ sơ gửi đến, bà mối có tổng kết ngắn gọn về khách hàng lần này của mình: Nữ, 25 tuổi, làm ngành y, hiện vẫn đang thực tập, xinh xắn, ưa nhìn, có học thức.
Mặc dù trong hồ sơ không đề cập chút nào đến tính cách của vị nữ sĩ này nhưng nhìn vào hai yếu tố cuối cùng cũng đủ để bà mối tự tin rằng việc làm ăn này chắc chắn sẽ không thiệt. Sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi mới lập ra được danh sách mấy anh chàng tạm được coi là ổn, Tô Tiểu Mộc ngay lập tức liên hệ lại với khách hàng của mình, hẹn cô thời gian và địa điểm gặp mặt. Đối phương cũng rất phối hợp làm theo lời bà mối, đi xem mắt theo yêu cầu của anh trai nhà mình.
Khi bà mối nghĩ bản thân sắp vớ được miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống thì sóng gió bắt đầu ập tới.

--------------lười gõ giải phân cách---------------

Tô Tiểu Mộc đã từng nghĩ, đời này, Hạ Hà Tịch sẽ là vết nhơ cuối cùng trong sự nghiệp làm mối của cô. Nhưng sau khi chứng kiến vị khách hàng mới đuổi mất mười chín đối tượng, và đối tượng thứ hai mươi đang chuẩn bị xách dép bỏ chạy kia, bà mối biết, kỉ lục của anh Hạ nhà mình sắp được phá rồi. Nhìn vị nữ sĩ nhã nhặn, lịch sự, trên mặt nở nụ cười mười phần tiêu chuẩn trước mặt, Tô Tiểu Mộc chỉ hận rèn sắt không thành thép. Nhớ lại lịch sử đánh đuổi mười chín đối tượng xem mắt của vị nữ sĩ này, bà mối Tô khóc không thành tiếng, trong lòng hoài nghi liệu cô có phải là anh em thất lạc với lão cáo già nhà mình, vì thủ đoạn ngang tài ngang sức, thậm chí còn có phần hơn hẳn đồng chí ở nhà. 
Nếu lúc trước Hạ Hà Tịch có thể dùng hai câu đã đuổi được đối tượng xem mắt của mình đi, thì vị nữ sĩ ngồi đây chỉ cần một câu, thậm chí là không cần mở miệng đã có thể khiến cho đối phương đăng xuất khỏi cuộc hẹn. Điển hình là lần xem mắt này, sau khi được bà mối Tô vận động tư tưởng im lặng là vàng thì vị nữ sĩ này cuối cùng cũng không thốt ra những câu hỏi kinh thiên động địa nữa. Thế nhưng, bà mối đen mặt kìm nén nỗi tức giận muốn xông lên nắm cổ áo đối phương mà hỏi: "Rốt cuộc cô lấy con dao mổ đó từ đâu ra hả??? Có người nào đi xem mặt vừa ngồi xuống liền móc dao mổ ra lau trước mặt đối tượng như cô không???"
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
Đối phương có vẻ đánh hơi được sự bùng nổ trong lòng của bà mối Tô, động tác lau "dao" đã ngừng lại. Vẫn là nụ cười tiêu chuẩn mười phân vẹn mười, vị nữ sĩ lật đi lật lại con dao vài lần, cẩn thận ngắm nghía nó cho tới khi hài lòng. Nhìn con dao lấp lánh toả ánh bạc dưới ngọn đèn, bà mối dường như cảm nhận được nỗi đau "ngọt ngào" khi nó lướt trên da thịt, nghĩ đến thôi sống lưng liền lạnh toát.

Phía đối diện, đối tượng chung cảnh ngộ bị tra tấn với bà mối gương mặt đã trắng bệch, hiện lên trên đó là sự kinh hãi tột độ. Chưa đầy hai giây tiếp theo, không cần bà mối mở miệng giải thích thì câu nói quen thuộc đã xuất hiện: "Tôi... Tôi xin phép vào... vào nhà vệ sinh một chút." Sau đó hình bóng đối phương liền biến mất hút, nhanh như một cơn gió, một đi không trở về.
Đối mặt với trường hợp này, cuối cùng bà mối Tô cũng chỉ biết... thở dài bất lực mà thôi. ╮(╯_╰)╭

-----------------phân cách cho có-------------------

Sau khi về đến nhà, Tô Tiểu Mộc lập tức tìm đến đồng chí Hạ Hà Tịch, một hơi xả hết sự kìm nén trong lòng suốt cả một ngày dài cho lão chồng mình nghe. Đối phương rất nghiêm túc vừa vắt chân ngồi đọc báo, vừa tranh thủ cười trên nỗi đau của cô vợ nhà mình, cuối cùng còn thân thiện tặng Tô Tiểu Mộc một ánh mắt: "Ai bảo em không nghe lời anh, đáng đời."
Trước khi Tô Tiểu Mộc quyết định liên lạc với khách hàng, Hạ Hà Tịch quả thật có nhìn qua thông tin của vị nữ sĩ kia, còn ân cần nhắc nhở cô không nên tùy tiện nhận mối lần này: "Tin anh, em đối phó không nổi cô ấy." Nhưng bà mối nghe giọng điệu nửa đùa nửa thật của anh, cảm thấy không thể tin vào con cáo họ Hạ, cuối cùng dưới sự khuất phục của đồng nhân dân tệ, vẫn một mình dấn thân vào nguy hiểm.
Trước khi không thể quay đầu, bà mối Tô quyết định giơ tay chịu tội cầu khoan hồng, rất biết điều mà làm nũng với vị thần đa mưu túc trí nhà mình. Tô Tiểu Mộc nhanh nhẹn chui vào lòng đồng chí Hạ, rất ngang nhiên phân cắt anh cùng tờ báo, mân mê cổ áo đối phương, bắt đầu bài ca quen thuộc: "Anh Hạ, sếp Hạ, tổng giám đốc Hạ, chồng yêu, em biết em sai rồi, ngài Hạ đại nhân đại lượng, tiểu nhân có mắt như mù, đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân, có thể giúp tiểu nhân giải quyết chuyện lần này được không, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân suốt đời".
Đúng, không sai, thứ vũ khí mà bà mối sử dụng lần này chính là: làm nũng! Dạo gần đây, nhờ sự dạy dỗ của "những người bạn tốt bụng", Tô Tiểu Mộc bắt đầu lĩnh ngộ được chân lý của việc làm nũng. Điển hình bây giờ, gặp chuyện khó liền lập tức chui vào lòng con cáo ở nhà, chờ đối phương nghĩ biện pháp giúp mình, vừa tiết kiệm sức lực lại có thể đạt được thành quả tốt nhất, ít rủi ro nhất. Sau khi Tô Tiểu Mộc phát hiện ra phương thức bí truyền dùng để "tận dụng" đầu óc của đồng chí Hạ, liền thường xuyên thực hành, kết quả đúng là vượt qua mong đợi, càng ngày càng thuận tay.
Hạ Hà Tịch nhìn cô vợ nhỏ ngồi trong lòng mình, cười gian xảo, cố ý ghé sát vào tai đối phương, bắt chước mấy tên lưu manh trên truyền hình mà thì thầm: "Cách, không phải là không có, nhưng trước tiên phải xem thành ý của Tô tiểu thư thế nào đã."
Hai má của bà mối Tô đã đỏ lựng, trong lòng thầm mắng: "Đồ cáo già, biết thừa cô chịu không nổi nhưng vẫn cố ý giở trò lưu manh, thật sự muốn xông lên đấm chết anh cho bõ tức (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻." Tuy vậy vẫn ngoan ngoãn chủ động đặt lên môi đối phương một nụ hôn.
Hạ Hà Tịch cười thành tiếng, dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô vợ nhỏ, nhìn vào đôi mắt lấp lánh kia, dịu dàng vuốt ve tóc cô: "Vẫn là câu nói cũ, tài nguyên có sẵn, phải biết tận dụng."
Tô Tiểu Mộc nghe lời anh, trong đầu đột nhiên nhớ lại điều gì đó, bỗng dưng xuất hiện một ý tưởng kinh thiên động địa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fanfic