Chương 2: Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại lần nữa cô thấy mình đang ở trong một căn phòng màu xám, phòng không quá lớn như mọi thứ đều đầy đủ, mọi thứ đều ngăn nắp chỉnh tề.

Bỗng nhiên một dòng ký ức xa lạ hiện lên trong đầu Diệp Như, đôi chân mày hơi nhíu lại, nhưng một lúc là bình thường lại.

Thân thể này trùng tên với cô, cũng tên Diệp Như 18tuổi, từ nhỏ đã là cô nhi nhưng may mắn hơn cô là cô ấy còn có chị gái tên Diệp Hàn 20tuổi.

Diệp Hàn là lão đại của bang nhóm sát thủ tên Sói Đêm, ba mẹ của Diệp Như và Diệp Hàn đều là sát thủ nổi tiếng, ba là lão đại của Sói Đêm, mẹ là sát thủ hàng đầu của Sói Đêm nói chung mẹ Diệp Như là cấp dưới của ba Diệp Như.

Khi Diệp Như được 10tuổi thì ba mẹ bị người khác ám sát nên qua đời. Từ đó Diệp Như liền bướng bỉnh không chịu nghe ai nói, suốt ngày quậy phá khắp nơi đòi ba đòi mẹ, chỉ có Diệp Hàn là chịu nổi Diệp Như, yêu thương cưng chiều Diệp Như mọi đều, nhưng Diệp Như lại ranh tị với Diệp Hàn vì cô ấy giỏi hơn mình mọi mặt.

Nên hay cáu gắt với Diệp Hàn , mới 3tháng trước còn cải nhau với Diệp Hàn vì chị ấy không cho Diệp Như quen Khắc Trung, vậy mà Diệp Như đã bỏ nhà ra đi đến thành phố B xa xôi để sống.

Suốt 3tháng không liên hệ với chị mình.

Nhưng có lẽ Diệp Như không biết, người mà cô ta yêu, giờ này đang ôm ấp cô bạn thân nhất của Diệp Như, tên Ngọc Liên, nên khi biết tin Diệp Như đã sốt cao rồi chết cô mới có cơ hội nhập vào haha.

Sau một hồi xấp xếp lại ký ức thì cuối cùng cô phát hiện, trên người của mình mồ hôi ướt hết cả áo quần, thế là Diệp Như đi như bay về phía nhà tắm.

Nữa tiếng sau Diệp Như cũng chịu đi ra, trên người là cái quần jean ngắn, áo thì là áo thun mát mẻ, nhìn cô tươi tắn hơn hẳn.

Diệp Như đi về phía bàn trang điểm thì thấy một tấm hình chụp của hai chị em thân thể này, cô cầm lên xem thử, hai chị em nhà này khác nhau 1trời 1vực.

           Diệp Hàn

           Diệp Như

Diệp Như để tấm hình xuống, rồi đưa tay sờ lên hình xâm giọt máu ở mu bàn tay phải, nhẹ nhàng mở miệng, " Đi vào" Diệp Như liền xuất hiện ở trong không gian.

Ở trong không gian, cỏ xanh tươi tốt, nhưng lạ một điều là đất ở đây là màu đen tuyền, nước suối thì trong xanh có thể thấy đáy nước, một căn nhà tường màu trắng, không lớn cũng không nhỏ, 4phòng ngủ mỗi phòng đều có nhà vệ sinh, 1phòng bếp đầy đủ mọi thứ.

Ở đây đất tốt như vậy không trồng gì thật tiếc, Diệp Như nhìn đất trong không gian thầm nghĩ.

Rồi Diệp Như lấy ra quyển sách mà ông già đó đưa, bên trong ghi chép lại ngày mạt thế giá lâm, và sự biến hóa của tang thi, sau 1tiếng xem xong quyển sách thì Diệp Như kết luận 1đều.

1tháng nữa là mạt thế giá lâm, khi mạt thế đến cả thế giới sẽ chìm trong giấc ngủ 2ngày, sau 2ngày sẽ có 3phần 4 người không bao giờ tỉnh nữa, mà biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.

"Muahahahahahahaha"

Rồi Diệp Như cười một cách đầy.......A ừm.....man rợ.

"Mạt thế a mạt thế ngươi mau đến đi nha, tới đó 'thịt' sẽ nhiều lắm đây, phấn khích quá đi thôi"

À quên nói thân thể của Diệp Như bây giờ không còn là 'con người' nữa rồi, đó cũng là một trong tác phẩm mà ông già đó đưa đấy, 'muốn nhìn thấy sự thù hận của tôi à, ông già ông đánh giá mình quá cao rồi' Diệp Như cười nhạt nghĩ.

Thấy trong đây không còn gì để xem Diệp Như liền nói, "Ra ngoài", Diệp Như liền xuất hiện lại trong phòng mình, nhìn lại đồng hồ thấy thời gian nó vẫn như vậy, kỳ quái tại sao lại như vậy? Diệp Như liền đi lại cầm cái đồng hồ lên xem nhưng nó vẫn chạy bình thường, không lẽ thời gian trong không gian ngưng hoạt động, ha vậy thì còn gì bằng.

"Ọt ọt"

Bỗng nhiên một âm thanh hơi bị vô duyên từ dưới bụng của Diệp Như phát ra, Diệp Như lấy tay ôm bụng đi về phía nhà bếp vừa đi vừa than thở:

"Đói quá đi mất, muốn ăn 'thịt' quá đi" rồi cô đi lại tủ lạnh, mở ra thì thấy 1miến thịt bò và vài loại rau củ để bên trong, lấy miến thịt bò ra Diệp Như nhìn nó rồi thở dài nghĩ, 'tạm vậy, tối đi săn là có 'thịt' để ăn rồi'.

Rồi Diệp Như lấy đi nấu cho chính 2 phần sống 8phần, sau khi nấu xong, Diệp Như đem ra bàn rồi đi lấy dao nĩa ra ăn, cây dao cắt xuống miến thịt bò mùi tanh nồng liền bay ra ngoài nhưng mùi tanh đó lại là mỹ vị trong miệng Diệp Như, bởi cô ăn rất ngon lành......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net