Chương 1 : Nguyễn Công Phượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nguyễn Công Phượng kéo chiếc ghế đặt cạnh giường lại sát bên cửa sổ, nhàn nhã ngồi. Ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, lười biếng trụ lại trên bầu trời. Xa quá!

    Cậu thích nhất là ngắm cảnh. Cậu khát khao cái cảm giác được nhìn thấy gió thét gào nơi tàn cây, thấy từng phiến lá vàng rơi rụng như chim non gãy cánh, thấy đoá hoa trang tối nở sớm tàn. Bởi, chỉ có những lúc như vậy, cậu mới có thể bình tâm mà giãi bày tâm sự với chính mình.
 
    Nắng tắt rồi, ngất lịm ở dãy núi sau nhà.

    Từng cụm mây xám ngoét nhanh chóng tụ lại, tầng tầng lớp lớp, thản nhiên che lấp chút tia sáng còn vương trên mái tóc cậu.

    Trời cao, u ám và mờ mịt.

    Hệt như kết quả của đoạn tình cảm cậu dành cho ai đó.

    Đưa tách cà phê sữa lên miệng, thong dong nhấp một ngụm, Công Phượng lại bất giác cười. Nguyễn Công Phượng cậu đây, tuyệt nhiên không thể uống cà phê đen đặc như Lương Xuân Trường, mặc cho anh năm lần bảy lượt nhè lấy điểm này mà trêu chọc; kì quặc hơn, cậu lại càng không thể chỉ uống riêng mỗi sữa tươi như Nguyễn Quang Hải hay Trần Đình Trọng. Thế nên, cậu thấy cách đem chúng trộn hết lại luôn là sự lựa chọn tốt nhất.

    Cậu muốn nó đắng bao nhiêu, nó sẽ phải đắng bấy nhiêu, cậu muốn nó ngọt nhường nào, thì nó sẽ phải ngọt nhường đấy. Hoặc giả, nếu cậu muốn nó lờ lợ lưng chừng, nó sẽ phải lờ lợ lưng chừng. Tựa như thứ tình cảm tồn tại giữa cậu và anh vậy.

    Nói đúng hơn, cậu chính là thích thú cái cảm giác tự chủ này. Cậu ghét bị điều khiển, ghét phải nghe theo, ghét bản thân trở nên mềm yếu và nhu nhược.

    Bởi, nếu cậu đủ can đảm để có thể tự mình đem hình bóng đó vứt khỏi tâm trí, thì phải chăng bây giờ, nơi này đã không còn đau như thế?

    Nguyễn Công Phượng, năm nay tròn 23 tuổi, kề cạnh Lương Xuân Trường được 11 năm, cũng đơn phương Lương Xuân Trường được 11 năm.

    Cậu vô thức đưa tay lên ngực trái, nơi con tim yêu anh vẫn đang yên vị và chán chường thổi phồng lồng ngực cậu; tay kia vẫn không quên mân mê tách đồ uống đã nguội lạnh tự bao giờ.

     Tại sao? Khi mà mỗi một nhịp đập, cậu lại chẳng thể cảm nhận được sự sống trong mình? Thay vào đó, chỉ có từng cơn đau âm ỉ, rấm rứt không thôi. Ngỡ như cho đến khi nào Nguyễn Công Phượng này còn chưa nuốt hết chén canh Quên Lãng của Mệnh Bà, thì chừng ấy nỗi đau vẫn sẽ còn bám theo hắn, cùng hắn quanh quẩn một vòng Hoàng Tuyền, ngắm sống Tam Đồ chảy, đợi hoa bỉ ngạn tàn.

     Tại sao? Khi mà người ta bảo cậu may mắn vì được làm bạn chí cốt của Xuân Trường; cậu chẳng thể thấy vui, ngược lại lòng chỉ có một nỗi niềm chua xót?

     Tại sao? Khi mà những cô bé kia yêu thích anh, liền có thể chạy lại tỏ tình. Còn cậu, lúc nào cũng cấn một tình bạn đẹp mà bị đẩy ra xa.

      Phải, Nguyễn Công Phượng , vĩnh viễn không thể nói ra đoạn tình cảm này, cũng vĩnh viễn không biết được, rằng rốt cuộc trái tim của Lương Xuân Trường đã có khi nào vì cậu mà rung động hay chưa , hoặc đã có khi nào cảm thấy ghê tởm cậu, ghét bỏ cậu hay chưa?

      Cậu muốn biết, tất cả những suy nghĩ của anh, tất cả những cảm nhận của anh, về cậu - người đồng đội quái dị này - thật lòng, và không có sự dè chừng hay gian dối.

      Thế nhưng có những việc, lúc suy nghĩ quả nhiên rất quang minh chính đại, gãy gọn, dễ làm ; ấy vậy mà đến khi thực hiện, lại chỉ nói được hai chữ: không thể . Giống như fan của Tư Dũng ấy, bao lần đã dặn lòng phải tin tưởng cậu ta, rốt cuộc họ cũng đặt kèo ngược lại đấy thôi!

       Bởi cậu bây giờ, đã chẳng còn là đứa bé 12 tuổi ngô nghê, dễ dụ. Cậu không muốn, thực tâm không muốn đánh mất tình bạn tốt đẹp suốt hơn 10 năm giữa cậu và anh. Cũng không muốn, rằng sau này, đến cả tư cách nói với anh một câu " Chúc hạnh phúc! " cũng chẳng còn. Nhất là khi , những câu hỏi ấy, cậu đã tự có đáp án cho mình.

     Đau đớn của Nguyễn Công Phượng này,  không phải thứ phàm nhân có thể thấu.

     Ngoài kia, trời mưa rồi. Từng giọt nước lăn dài trên đôi má cô gái chạy vội bên đường, rửa trôi bao lớp phấn son.

     Mưa rả rích, theo mái hiên nhà ai mà trôi tuột xuống nền đất, văng vào mái ấm nhỏ.

     Mưa dấm dứt, dội xuống lớp tôn chênh vênh, đọng lại trên dàn hoa thiên lý, chui tọt vào một bông cúc dại còn đang mãi ẩn mình trong bãi cỏ xanh mượt.

    Công Phượng thẩn thờ nhìn, lại kìm lòng không đặng, đành vươn tay mở hé cửa sổ. 

    Cậu thích mưa, nhiều như thích Xuân Trường. Dẫu biết chẳng có gì tốt đẹp, nhưng nhân sinh vốn là chấp mê bất ngộ, Nguyễn Công Phượng cậu vẫn cứ nhất nhất mà lao đầu vào.

    Đưa tay ra ngoài cửa sổ, cậu dường như muốn hứng lấy một vài hạt ngọc trắng. Thế nhưng không hiểu sao nửa đường lại giật mình thu tay về.
    Sợ.

    Cậu sợ.

    Nguyễn Công Phượng thực lòng rất sợ , cái cảm giác từng giọt nước mưa vỡ tan trong tay. Bởi, nó gợi cho cậu nhớ về bản thân cậu, về chính đoạn tình cảm mong manh mà cậu giấu kín trong lòng.

    Khi mà chỉ cần một chút lực nhẹ, con người ta cũng có thể bóp nát nó thành trăm mảnh, thong dong găm từng miếng vụn nhỏ vào con tim lạnh lẽo và cô độc, vốn đã chưa từng lành lặn của cậu. Sẽ đau lắm , đau đến thấu tâm can!

"Gọi tên của anh là Nắng , để em được làm mây trắng , bên nhau quấn quýt mãi chẳng rời."

    Tiếng hát của Vũ Văn Thanh cách 4 phòng vọng lại, tạm kéo Nguyễn Công Phượng ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của tâm trạng ẩm ương tuổi dậy thì.

  "Mả cha mày thằng Thanh đốm !!!" Công Phượng nhào ra khỏi phòng , hướng thẳng bức tường phòng 107 gào thét.

    Nhưng mà, đâu cần phải gọi tên của anh là Nắng, bởi bản thân Lương Xuân Trường đã là Mặt Trời rồi mà, đúng không?

     Lương Xuân Trường, là người thắp lên cho tất cả ngọn lửa hy vọng.

     Lương Xuân Trường, là người giúp dân tộc thấy được ánh sáng cuối đường hầm.

     Lương Xuân Trường, là người bảo vệ cậu khỏi những cơn mưa chỉ trích và khinh miệt.

     Đúng, Lương Xuân Trường là Mặt Trời chói chang, là tín ngưỡng của muôn loài, cũng là người mà cậu yêu nhất!

      Thế nhưng Nguyễn Công Phượng cậu, lại chỉ là một đóa hướng dương mọc bên sườn đồi, nương nhờ vào ánh sáng của anh mà sinh trưởng, mà tồn tại.

    Cậu, lại chỉ là một trong vô vàn những người yêu anh và cần anh.

   Cậu, lại chỉ là một kẻ phụ thuộc vào anh để sống.

    Lương Xuân Trường, mặt trời không mở mắt của tôi ơi, vì lý gì mà cậu cách xa tôi như thế?

_________________________________________

Có gì thì phiền các cậu góp ý cho tớ nhé . Cảm ơn các cậu đã đọc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ttnb0209