Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ra về, cả lớp đã về gần hết, chỉ còn cậu và một người bạn là trực nhật nên còn ở lại.

Cậu cũng nói cần ở lại lớp, chút nữa sẽ khóa cửa sau, người bạn kia mới gật đầu rồi ra về. Trong lớp còn một mình cậu.

Lý Hạ Vũ rối rắm nhìn điện thoại. Trên màn hình hiện rõ một tài khoản cá nhân của một người, mà tên của tài khoản là "Tuấn Lãng".

Cậu vẫn cố chấp gửi một tin nhắn nữa, đổi lại không ngoài dự đoán là dòng thông báo đầy máy móc của điện thoại :[Đối phương chưa kết bạn với bạn, không thể gửi tin nhắn]

Lý Hạ Vũ thở dài mà nằm ra bàn, đôi mắt lại liếc xuống bọc nhựa nằm trong hộc bàn.

Cậu muốn nhắn anh ta để trả đồ, mà lại không muốn kết bạn chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Cuối cùng, Lý Hạ Vũ đành mệt mỏi mà gửi lời kết bạn, trong lòng suy nghĩ không biết một hay hai ngày mới được trả lời đây.

Ngoài dự đoán, khi cậu mang cặp chuẩn bị ra về, điện thoại đã rung lên.

Chu Tuấn Lãng đồng ý lời kết bạn, còn gửi tin nhắn ngắn ngủn qua : [?]

Lý Hạ Vũ khóa cửa lớp, đứng trên hành lang trả lời anh : [Em là người anh nhờ đưa đồ buổi sáng]

Chu Tuấn Lãng bên đây vui đến độ không kiểm soát được nụ cười của mình, khuôn mặt điển trai dưới ánh đèn pha chút vẻ diệu dàng. Người bạn bên cạnh thấy cũng tò mò :

"Sao vậy? Nhắn với bé nào mà vui vậy?"

"Chỉ là một người mới quen thôi."

Vui như vậy, nhưng trên tin nhắn thực tế trông anh rất lạnh lùng : [Anh biết, có chuyện gì không?]

Lý Hạ Vũ : [Ừm, đồ của anh đưa nhầm rồi. Bạn anh bảo đó là người khác]

Lý Hạ Vũ nhắn xong tin này cũng không đứng yên chờ đợi trả lời. Cậu trực tiếp tắt điện thoại rồi bỏ vào cặp, một đường đi về phía ký túc xá.

Chu Tuấn Lãng còn rất hưng phấn nhắn lại : [Biết rồi]

Anh nhắn rồi, nhưng lại lo lắng không biết thế này có xa cách quá không, sau đó phát hiện, người kia mười phút rồi cũng không trả lời anh, còn chưa thèm xem.

Chu Tuấn Lãng : ?

Em ơi, đừng biến mất đột ngột như thế chứ. QAQ

Vài phút sau đó, Chu Tuấn Lãng nhấp vào trang cá nhân đối phương mà săm soi.

Anh khẽ vuốt ve ảnh đại diện của cậu. Đó là hình một thiếu niên chụp tự sướng trước một cái gương nhỏ, có thể đây là lần đầu chụp kiểu này, động tác tay trong ảnh của thiếu niên vô cùng vụng về.

Lý Hạ Vũ lúc đó thấy những người xung quanh ai cũng chụp như vậy, đúng lúc lại mới được mua điện thoại, cậu liền nhốt mình trong phòng mà chụp thử một tấm.

Sau đó cậu cảm thấy quá xấu hổ nên tự giấu trong bộ sưu tập, khi lập trang cá nhân không có ảnh nào khác ngoài ảnh này, nên cậu đành bất đắc dĩ đặt làm ảnh đại diện.

Anh lướt xuống cuối trang, nó hiện rõ ngày cậu đăng ký tài khoản là một tuần trước.

Có thể cậu mới đăng ký, nên mới không biết làm sao ẩn mấy dòng này.

Cách đánh chữ cũng rất chậm, anh nhìn điện thoại, nó hiện "đối phương đang nhập chữ" nhưng ba phút sau mới có tin nhắn.

"A, đúng là một bé con ngây thơ."

Chu Tuấn Lãng lẩm bẩm. Trang cá nhân đối phương chỉ có như vậy, cũng không đăng cái gì, soi cách mấy cũng không làm nó hiện ra thông tin được.

Anh chỉ đành cất điện thoại, tiếp tục làm luận văn trong quán cà phê cùng bạn, tâm thì luôn chờ đợi cậu trả lời.

Không phải Lý Hạ Vũ không muốn trả lời. Vốn cậu không hay dùng điện thoại, lúc nào cũng quan tâm bài vở, thời điểm cậu có thể dùng là buổi tối sau khi học bài xong, có mấy hôm liền còn không dùng điện thoại, lúc mở lên mới thấy nó đã hết pin.

Buổi tối mười giờ, bạn cùng phòng của cậu đã rủ nhau trốn ra ngoài đi ăn đêm, căn phòng vô cùng yên tĩnh, giúp cậu nhanh chóng hoàn thành bài hôm nay, còn rất thư thái chuẩn bị cho ngày mai.

Lý Hạ Vũ đóng tập, chợt nhớ đến tin nhắn ban chiều mới mở điện thoại ra, nhìn tin nhắn mới thì hoang mang.

Nhắn ít như vậy là sao đây? Là anh đã biết trước nên chỉ cần nhắn như vậy? Cậu có cần nhắn lại không? Nhắn cái gì bây giờ, hẹn anh thời gian trả đồ?

Nhưng nhìn tin nhắn đầy xa cách như vậy, cậu có cảm giác anh đang mất kiên nhẫn.

Dù vậy, cậu cũng không thể giữ đồ của người ta được.

Lý Hạ Vũ : [Xin chào?]

Lý Hạ Vũ nhắn xong còn muốn tát mình một cái, cậu mới tiếp xúc điện thoại gần đây, không biết cách thu hồi tin nhắn, chỉ như một con cá chờ chết không dám nhìn màn hình.

Bên kia nhắn lại ngay tức khắc.

Tuấn Lãng : [Chào]

Lý Hạ Vũ : [Bọc đồ còn ở đây, không biết anh có muốn lấy lại không?]

[Ừ]

Ừ? Ừ là sao vậy, Lý Hạ Vũ sốt sắng nhìn điện thoại. Là không muốn hay là muốn? Cậu không hiểu, nhưng anh trông có vẻ lạnh nhạt khi cậu nhắn, nên cậu không dám hỏi lại.

Chu Tuấn Lãng cũng căng thẳng không kém. Anh không muốn mình trông có vẻ phấn khích nên cố gắng kiềm chế bằng cách gửi những tin ngắn gọn, nhưng có phải hơi ngắn quá không?

Anh lăn vài vòng trên giường, vạt áo thun vì vậy mà bị kéo lên, lộ ra cơ bụng lúc ẩn lúc hiện bên trong.

Chu Tuấn Lãng nhìn khung chat, khuôn mặt xuất hiện vài giọt mồ hôi căng thẳng, cậu còn chưa trả lời mặc dù đã xem.

Biết mình nhắn vậy không đủ ý, Chu Tuấn Lãng nhắn lại : [Hẹn khi nào?]

Lý Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà, khó hiểu về tin nhắn của anh. Hẹn khi nào? Là giờ hẹn để lấy lại bọc nhựa sao?

Để cậu quyết định hả? Lỡ hẹn trúng giờ anh bận rồi sao? Lý Hạ Vũ không chắc chắn lắm.

Lý Hạ Vũ : [Vậy...Chiều mai sau khi tan học đi, em đứng đợi trước cổng lớn trường em]

Lý Hạ Vũ : [Được không ạ? Anh có bận việc của anh không?]

Tuấn Lãng : [Ờ]

Không trả lời ăn nhập với tin nhắn trên, chỉ đơn giản gõ một từ đơn.

Cuộc đối thoại qua màn hình kết thúc ngắn gọn chỉ bằng tin nhắn của anh.

Chu Tuấn Lãng vô cùng tiếc hận nhìn khung chat, hai dòng nước mắt vô hình đã chảy xuống.

Anh còn muốn trò chuyện nhiều nữa, nhưng hình như anh mới là người khiến cuộc trò chuyện kết thúc vô cùng tẻ nhạt. QAQ

Lý Hạ Vũ nhìn tin nhắn, thậm chí còn nghi ngờ có khi nào người này ghét mình không.

Cậu nhớ đến dáng vẻ thân thiện buổi sáng rồi so sánh, còn tưởng rằng người nhắn với mình là người khác.

Quá lạnh nhạt, còn rất kiệm lời.

Mà chiều ngày mai cậu cũng có việc, không biết có cần chờ lâu không.

Dạo gần đây, vì không muốn tiếp tục làm phiền mẹ, cậu đã bắt đầu kiếm việc làm thêm.

Lý Hạ Vũ hỏi han, sau đó thử xin việc tại một quán nhỏ đầu đường, từ đây đi bộ ra đó không xa, chỉ mười phút.

Họ nhận cậu, cũng thấy cậu là học sinh cần được về trước mười giờ nên đồng ý giảm giờ làm cho cậu. Đương nhiên, tiền lương cũng bị giảm theo đó.

Dù lương không nhiều, nhưng nghĩ sắp tới cậu có khả năng tự trả tiền học, Lý Hạ Vũ liền mỉm cười lên giường ngủ.

Lâu rồi, cậu mới có một giấc ngủ đầy đủ như vậy.

-------------------------

Sắp tới chương trình theo đuổi vô cùng vụng về lại ấu trĩ của Chu Tuấn Lãng=))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC