Thành hạ nhất tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng một tay nắm chặc cổ Vân, chỉ một cái vung nhẹ thì đã bay qua cửa sổ và nằm lăn lóc ngoài trang viên. Y mỡ cửa rồi từ từ bước đến, thấy Vân nằm bất động trên đất thì liền nhanh nhẹn đi đến mà ko chút đề phòng
Nắm cổ áo Vân rồi kéo lên cao đễ ngang tầm mắt, định kiểm tra thì Vân liền bật dậy, tay trái giữ chặc y, tay phải liền rút đoãn đao, thủ pháp nhanh nhẹn đâm đến. Nhưng có lẽ là quá chủ quan nên đoãn đao đó liền bị chặn lại, dùng ngón cái đẩy nhẹ liền bị bẻ gãy

Triệu Vân: má nó chứ

Yui: ngươi ko hiểu sau, sau ko ngoan ngoãn nằm xuống !!

Y đấm thẳng vào bụng Vân, lực đấm mạnh tạo nội lực khiến Vân học cả máu. Nắm lấy đầu của Vân rồi đập thẳng xuống đất, mặt đất vỡ nát, Vân cố gắng gượng dậy thì Yui liền bồi thêm mấy đấm như hoàn toàn muốn kết liễu vân. Sau khi cảm thấy Vân đã gục thì y mới dừng tay, lấy còng tay trong người, đễ khóa hai nhưng kì lạ

Yui: tại sau lại ko hoạt động ?

Chiếc còng tay này xẽ khóa chặc những kẽ vi phạm luật thời gian, nhưng kì lạ thay trước mặt cô cũng có một tay nhưng lại ko hoát động. Bỏ qua suy nghĩ, định mang tên này về tương lai đễ tổng bộ giải quyết nhưng một mũi tay trong giây lát đâm xuyên qua tay y, lại còn có Ngụy Diên lao đến tung đao kết liễu nhưng y liền dùng tay không chặn lại rồi dùng lực đao đễ lùi ra sau

Hoàng Trung: công tử không sau chứ ?!!

Ngụy Diên: đang sợ, tay không chặn đao, lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng này

Hoàng Trung: Khương tiểu thư, đễ tại hạ và Văn Trường sử lý ả ta, mau đưa công tử đi

Khương Duy: ko, y khi nảy muốn bắt Tử Long, y xẽ không giết nên giờ cả ba cùng lên bắt con ả đó lại

Yui thấy tình trạng ko ổn nên suy nghĩ cách giải quyết, đánh thì ko ổn mà lui thì cũng ko xong, bộ đồ chỉ có thể tăng thể chức và tốc độ nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của ba người thì dù có mặc bộ đồ thì cũng vô ít, chưa kể có thể xẽ gây ra biến đổi của thời gian. Vậy thì lựa chọn tối ưu nhất hiện tại là...
.
.
.
.
Tử Long mở mắt, thấy mình nằm trên giường mới mấy vết thương thì nhớ lại chuyện tối đó, chẳn biết cô ta ở đây nhưng chưa tử nạn là mai lấm rồi. Xoay người nhìn ra bàn trà thì Bá Ước đang ngồi đó giải quyết các công việc trong phủ Triệu gia

Triệu Vân: ta ngủ bao lâu rồi ?

Khương Duy: chỉ một ngày, tuy ko lâu nhưng có vài việc quan trọng tới trong một ngày

Triệu Vân: tóm tắt xem

Khương Duy: đây là thư của Tư Mã Ý từ chổ quân quan đông đưa về, trong thư có viết mật thư vừa giải xong

Triệu Vân: "Thành Hạ Nhất Tụ" Đổng Trác muốn dời đô trong 2 ngày nữa

Khương Duy: tuy ta ko thích giải chữ, nhưng nhìn cũng tạm hiểu là, hợp quân tại Lạc Dương rồi đốt thành thu về Trường An

Triệu Vân: vậy còn việc giải cứu tù binh thì sau, Tôn Phương Hương vẫn chưa báo gì à ?

Khương Duy: vài giờ trước tướng Hoàng Cái vừa đến đây và đưa tắm bản đồ này

Khương Duy liền mở tắm bản đồ ra, trên đó là cả 1 bản đồ Lạc Dương, ghi lại toàn bộ các đường đi vận chuyển của quân đội, trong đó có cả đội vẫn chuyển tù nhân

Khương Duy: đây là vị trí của Tư Mã Lãng, bọn chúng xẽ đưa đi y đi bằng cửa Bắc

Triệu Vân: chỉ có một mình y thôi sau ?

Khương Duy: đúng vậy, chỉ vận chuyển đúng một người. Những kẻ có quyền lực lớn hơn thì lại đi ra bằng cửa nam

Triệu Vân: những kẻ đó là ai vậy ?

Khương Duy: đại khái là những người có quan hệ mật thiết với các tướng của quân quan đông

Triệu Vân: kì lạ thật

Khương Duy: ngươi cũng thấy vậy đúng ko. Tại sau một công tử như Tư Mã Lãng lại đc đặc cách vận chuyển một mình, mà những người quan trọng lại đi chung với nhau

Triệu Vân: giờ nghĩ chỉ mất thời gian, cứ cứu trước tính sau, báo cho anh em chuẩn bị đi

Khương Duy: đã báo rồi, mà hôm nay bên giao dịch xẽ đến gặp ngươi đó

Triệu Vân: đc, ta đi chuẩn bị đây, còn gì cũng ko?

Khương Duy im lặng trầm ngâm một lúc thì mới bảo "ko", sau khi Tử Long rời phòng thì y cũng đi đến nhà giam. Vì là biệt phủ nên đây là nhà giam tạm thời, đi vào trong, một cô gái tóc trắng đang ngồi đó ngắm hai mắt

Yui: tại sau cô lại ko báo cho hắn về tôi?

Khương Duy: ngươi quả thật bất phàm, có cả tà thuật xuyên thấu sau ?

Yui: đó ko phải là tà thuật, chỉ đơn giản là bước tiến hóa mà cô chưa thể đạt đến

Khương Duy: cách ăn nói cũng kì lạ ko kém, ta vẫn thắc mắc tại sau ngươi có đũ bản năng rời đi đêm hôm qua nhưng vẫn chọn bị bắt chứ ?

Yui: tôi chỉ ko muốn gây thêm phiền phức mà thôi, nhưng tôi cách báo cô, tên đó huy hiểm lấm
.
.
.
Đêm hôm qua, sau khi vào nhà lao, cô chỉ cần nhấm mắt lại là có thể đưa tâm trí quay về trụ sợ chính, vừa bước vào trụ sợ thì Yui liền vội vàng đi đến phòng của các chỉ huy, muốn đến đó cô phải đi qua nhiều cổng sác minh, chỉ khi đến cánh cửa cuối, cùng dùng tay đẩy nhẹ mở ra thì bên trong là 2 vị chỉ huy cấp cao hiện tại của CTT

Yui: Yui đơn vị 272, xin báo cáo

Volkath: nói

Yui: đã phát hiện đối tượng, nhưng kì lạ là cồng tay ko có tác dụng đối với hắn ta

Ilumia: ko có sai sót nào chứ ?

Yui: ko, từ ngoại hình và vị trí mà máy dò đưa ra thì quả thực là hắn ta

Ilumia: lại là một đối tượng đặc biệt sau, Volkath, ta có nên dùng đội đặc nhiệm ko?

Volkath: ko, đối tượng đặc biệt là những kẻ có thể thay đổi lịch sử trở nên tốt đẹp hoặc tăm tối, hiện tại ko biết tên đó đang nằm loại nào thì chứng tỏ tên đó vẫn đang nằm giữ ranh giới. Đơn vị Y272, cô hẩy tiếp cận hắn đễ quan sát, nếu có chuyện gì phải giải quyết ngây

Yui: rõ, nhưng vẫn còn một việc mà tôi thắc mắc. Theo tôi biết có cận 7 người vượt thời gian, nhưng hiện tại chỉ phát hiện có một người, 6 người kia thì chẳn rõ

Ilumia: lại thêm chuyện kì lạ nữa sau, ông thấy sau Volkath?

Volkath: ko biết, nhưng trước tiên chứ tập trung vào tên nhóc này trước đã

Yui: rõ

Đõ là những chuyện sẩy ra vào tối hôm đó, vì những lý do đó mà hiện tại cô phải đễ ý Tử Long, vì bất kì lúc nào, dòng thời gian cũng có thể bị bóp méo bởi lựa chọn của y

Khương Duy: có lẽ cô vẫn chưa biết tình trang của đôi ta nhỉ, cô hiện tại là tù binh đó

Yui: cô cũng nên biết rằng tôi cũng đang rất lịch sự đó, vì nếu ko tôi đã chẳn ngồi đây trò chuyện với cô rồi

Yui đưa tay đến gần song sắt, sau đó chỉ cần đẩy nhẹ thì song sắt đã bị bẻ cong, tạo một đường ra để cô bước ra ngoài rồi đứng trước mặt Duy. Bá Ước vẫn rất bình tỉnh nhưng rồi cũng chỉ thở dài một tiếng rồi trách "mẹ nó, gặp quỷ rồi"

.
.
.
Triệu Vân: ko phải là đã thống nhất địa điểm sau, sau lại tiếp tục đổi ?

Mã Dũng: thuộc hạ ko rõ, nhưng từ hôm nay đến nay đã đổi 5 lần rồi

Triệu Vân: cái quái gì nữa vậy chứ, lần này địa điểm giao dịch ở đâu

Mã Dũng: dạ lần nầy là...

Xe ngựa chở Vân đột nhiên dứng lại, sau khi mở tắm màng che thì trước mặt chính là phủ của Hoa Hùng

Triệu Vân: đùa chắc

Triệu Vân và Mã Dùng liền xuống xe đi vào trong, trong phủ của Hoa Hùng, mội người đều vội vàng dọn dẹp vật tư. Người dẫn đường liền đưa cả hai đến trước mặt Hoa Hùng, vừa bước vào phòng thì đã sát khí tỏa ra một cách dữ dội

Triệu Vân: tại hạ Triệu Vân, bái kiến Hoa tướng quân

Hoa Hùng: Hoa mổ đã nghe danh công tử có tấm lòng trợ Hán đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng đc gặp

Triệu Vân: tướng quân quá lời, chỉ là thương nhân chỉ nhắm vào cái lợi, còn nằm dưới sự thống trị của ai thì tại hạ ko màng đến

Hoa Hùng: thẳng thắn, ta rất thích những kẻ như vậy

Triệu Vân: tại hạ nhiều chuyện nhưng cho hỏi tướng quân, tại sau lại thay đổi địa điểm đến tận 5 lần

Lý Nho: là chủ ý của ta

Triệu Vân: cho hỏi ko biết quý danh là gì?

Lý Nho: Lý Nho

Triệu Vân: "khiếp thật, chưa gì đã gặp 2 cao thủ"

Lý Nho: đễ đảo bảo bọn ngươi ko phải là người của quân quan đông nên bọn ta mới đổi địa điểm đễ...

Triệu Vân: đễ đảm bảo nếu tại hạ là quân thảo phạt thì xẽ ko có thời gian chuẩn bị cho địa điểm mới

Lý Nho: tiểu tử cũng có chút sáng dạ

Triệu Vân: đễ đảm bảo ko mất thời gian của các vị thì chúng ta bắt đầu chứ
.
.
.
Trong khi đó tại phủ của Đổng thái sư cũng tương tự như Hoa Hùng, các nô tì trong phủ đều bận rộn thu dọn

Đổng Trác: chỉ mang những thứ giá trị, còn các thứ cồng kềnh bỏ lại hết

Đổng Trác vừa chỉ đạo xong thì liền nhìn sang vị vua trẻ vừa lên ngôi mà bảo

Đổng Trác: em ngài Lưu Biện đã dọn xong đồ chơi, ngài ko mang theo gì sau

Lưu Hiệp, hoàng đế thứ 14 của nhà Hán, Đổng trắc phế Biện lập Hiệp ko phải là ko có nguyên nhân, lưu Biện tính tình vẫn còn trẻ con, vẫn chưa biết cái đáng sợ của chính trị. Còn Lưu Hiệp tuy ko lớn bao nhiêu nhưng tầm nhìn và tiếp thu của Lưu Hiệp là rất cao nên y lại là người có thể kế thừa cái tư tưởng chính trị của Đổng Trác

Lưu Hiệp: đồ chơi sau, thứ quá tuổi của ta rồi

Đổng Trác: trẻ con thì vẫn là trẻ con, lý do ta chọn ngài là vì tầm nhìn của bậc đế vương của ngài, bây giờ hẩy tận hưởng, sau này nhất định xẽ cho ngài thấy sự giã tâm của người lớn

Lưu Hiệp: ngươi ko gặp con gái mình sau, chẳn phải đã tốn công tìm nó mà giờ lại ngồi đây đàm thoại với ta?

Đổng Trác: tình cảm đễ sau, đại nghiệp đi đầu

Lưu Hiệp: nói hay lấm, có điều đôi khi con người phải có chút yếu mềm

Đổng Trác: hoàng thượng, Đổng Trác này yếu mềm đũ rồi, hôm nay ko thể cứ như vậy đc nữa. Tối nay xẽ dời đô, hoàng thượng nên chuẩn bị đi

Lưu Hiệp: phải, đến lúc thay đổi thời thế rồi

Sau tắm màng, Điêu Thuyền nghe được lời đối thoại của hoàng đế và Đổng Trác thì liền quay về phòng, Thuyền dùng những đoạn cây thép ghép lại tại thành một thân cung và mũi tên, sau đó dùng một sợi dây nối thân cung lại rồi gắp mật thư lên mũi tên. Kéo căng mũi tên bắn ra khỏi cửa sổ, nhắm về phía phủ Triệu gia

Điêu Thuyền: Khương tỷ nhận thư này
.
.
Yui: tại sau chúng ta lại phía sau phủ chứ, ko phải là đi gặp tên kia sau?

Khương Duy: ta chỉ kiểm tra xem có thư ko?

Yui: thư? Ở đâu ra chứ?

Từ trên trời, mũi tên của Điêu Thuyền lao xuống nhắm thắng vào nơi Yui đang đứng, nhắm ngây vào đầu cô. Lực bắn mạnh khiến cô bị bật ngửa về phía sau, chỉ khi cô đứn lên thì mới thấy mũi tên đã nằm trên miệng Yui

Khương Duy: phản xạ cũng ko tệ

Yui: cái quái gì thế này, đưa thư kiểu này thì 1 lần 1 mạng người sau

Khương Duy lấy mãnh giấy trên cây cung, vừa mở ra xem thì đã ko còn bình tỉnh mà đi tìm Triệu Vân ngây lập tức. Chạy thẳng đến phòng Tử Long, còn Yui chỉ biết chạy theo mà ko rõ chuyện gì, đẩy mạnh cửa phòng, bên trong Tử Long cùng Hoàng Ngụy đang nghiên cứu địa đồ của Lạc Dương

Khương Duy: ngươi về khi nào vậy?

Triệu Vân: cũng đc nữa canh giờ, khoan đã người phía sau ngươi là...

Khương Duy: ko quan trọng, thư của tiểu Xuân vừa về

Triệu Vân: muội ấy báo gì?

Khương Duy: đêm nay rời Lạc Dương

Hoàng Trung: đêm nay!! Bọn chúng tại đổi thời gian lần nữa

Triệu Vân: lần này càng cấp bách hơn, Mã Dũng đã về chưa?

Ngụy Diên: y vừa mới quay về

Triệu Vân: có biết nơi Mã Dũng giao lương cho phe Đổng Trác ko?

Ngụy Diên: dạ, là tại đây, gần thành Đông

Triệu Vân: thành Đông sau... còn các tù nhân thì sau?

Hoàng Trung: tại hạ ko rõ, nhưng bên Tôn tiểu thư có gửi thông báo, Tư Mã công tử xẽ đc đưa đi bằng cửa Bắc, đặc biệt là chỉ một mình

Khương Duy: Tử Long, ta nghĩ phía sau Tư Mã Lăng nào còn ẩn khuất, tại sau y lại đặc biệt cách như vậy?

Triệu Vân: mặc kệ, cứ gọi phe Mã bang chủ hành động đi, Văn Trường cho kỵ binh chuẩn bị đi, đêm nay ta xẽ cứu Tư Mã Lăng, giải tán!

Mội người sau khi rời khỏi phòng thì chỉ còn lại Tử Long và Yui, cả hai cách nhau một tắm màng che, vừa mặc nhau vừa đối thoại

Triệu Vân: tại sau hôm qua cô ko bắt tôi mà lại đầu hàng?

Yui: là do biết bị gặp một số vấn đề, tôi có việc này cần hỏi, tại sau các người lại quay về quá khứ?

Triệu Vân: "các người" cô đã gặp những người còn lại sau?

Yui: ko, ông anh là người đầu tiên, những người còn lại thì gần như ko có bất kì một hành động đáng chú ý nên thiết bị đo lường ko thể phát hiện

Triệu Vân: cũng phải, từ khi về đây thì đã có nhiều việc làm ảnh hưởng lớn, cô đến từ năm bao nhiêu?

Yui: năm 2130

Triệu Vân: vậy có có biết cuộc chiến năm 2045

Yui: ko, tôi đại khái chỉ biết thế chiến thứ 3 bắt đầu năm 2029 và kết thục năm 2037 thôi, ngoài ra thì năm đó ko có gì nổi bật

Triệu Vân: vậy sau, điều đó chứng mình việc vượt thời gian này đã thành công

Yui: có chuyện gì diễn ra năm đó sau?

Nhắc đến năm đó gióng của Vân lại càng nặng nề, cái năm mà gần nữa dân số bị tiêu diệt, cái năm mà loài người gần như bị xóa sổ

Triệu Vân: thế chiến thứ 4 diễn ra

Yui: hả!!

Triệu Vân: năm đó thế giới xuất hiện một nhân vật lớn, cô ta tập hợp gần 2 tỷ quân với các công nghệ vượt bậc đối trội với những người còn lại. Sau thế chiến ba thì con người chỉ còn một phần tư dân số, mà gần 2 tỷ người tham gia phe đối lập, kinh tế thì suy thoái, công nghệ thì lạc hậu nên gần như bị áp đảo

Yui: đó là lý do mấy người vượt thời gian sau? Nhưng vẫn quá vô lý, tại sau lại vượt xa như vậy?

Triệu Vân: vì bọn tôi đã xác định được người đó chính là Tư Mã Ý

Yui nghe chuyện này càng hoan đường, một người cách xa gần 200 thập kỷ mà lại xuất hiện, chỉ có một lý do rằng có sự tiếp tay của người tương lai

Yui: vậy ông anh tính sau đây, giết Tư Mã Ý sau?

Triệu Vân lúc này từ trong màng bước ra, mang theo bộ giáp đen lẫn vào bóng tối đứng trước Yui, y hiểu rất rõ sự hổn loạn thời gian nên giết Tư Mã Ý là điều ngu ngốc nhất nên sự lựa chọn tốt nhất hiện tại là...

Triệu Vân: ta xẽ quan sát Tư Mã Ý, nếu thật sự có người tương lai tiếp tay đưa Tư Mã Ý đến tương lai thì tôi xẽ giết hắn. Nhưng nếu là do Tư Mã Ý đã vượt qua cái gọi là giới hạn của con người thì chắc chắn tôi xẽ lấy mạng cô ta

Yui nhìn Vân, tuy cái suy nghĩ của Vân có gì đó rất mạo hiểm, nhưng nếu quả thật y có thể thay đổi tương lai tốt đẹp hơn thì quả thật cũng rất đáng. Cả hai bước khỏi phòng thì 200 kỵ binh tinh nhuệ đã tập hơn đầy đũ, mỗi người đếu đeo một chiếc mặt nạ đễ đề phòng bị việc bị truy nã

Triệu Vân: nghe đây hành động lần này phải thật kín kẽ, nếu bại lộ thì tình huống xấu nhất là xẽ có kẻ báo thù, lúc đó ko chỉ bọn ngươi mà gia quyến của tất cả các ngươi cũng xẽ xuống mồ, nghe rõ chưa

VÂNG!!!!

Triệu Vân: Mã Dũng, ngươi mau đến thành Bắc chuẩn bị đường đi, sau đó đưa khách hàng của chúng ta đến nơi giao dịch, hiện tại chỉ có mình ngươi mới biết đường đi ra sau

Mã Dũng: dạ!!

Triệu Vân: này, cô có tên chưa?

Yui: tên sau, vậy cứ gọi là Tả Từ đi, idol của tôi đó

Triệu Vân: chọn tên ko tệ chút nào, Bá Ước, hành quân

Khương Duy: các đội di chuyển, mục tiêu là tiền quân xe áp tải của Tư Mã Lăng

Trong khi đó, bên đoàn xe vận chuyển các tù nhân có ảnh hưởng đến quân đông cũng bắt đầu có biến loạn. Tại thành nam, Lý Thôi nhận đc tin Quách Phiếm đã bị quân quan đông vây thành, chưa kể bọn chúng còn đang hướng đến đây, vì Lý Thôi mới đến nên ko rõ tình hình, vậy là cũng dẫn ra ngoài thành đón đầu quân quan đông

Vừa ra ngoài thành thì trên trồi đất cao đã đó kẽ đứng đợi sẵn

Lý Thôi: kẻ kia là ai, mau xưng tên họ đi ?!

Đột nhiên kẻ đó rút tên dương cung, nhấp vào Lý thôi xã tiễn

Lư Cốc: đội tiên phong của quân Viên Thiệu, đến đễ lấy mạng chó Lý Thôi nhà ngươi đây !!

Lý Thôi: mẹ nó, mau băm nát bọn chúng cho ta !!

Quân Lý Thôi hùng hổ lao lên trồi đất, từ trên nhìn xuống là một đội kỵ binh đang lao đến, lúc này cả hai đội quân đều chuẩn bị giao tranh trong màng đêm tối
.
Bên chổ đoàn vận chuẩn tù nhân, một vị hiệu úy đưa lệnh bài bước vào, bảo rằng Lữ tướng quân có lệnh, đưa tất cả con tin nhanh chống đến thành của Quách Phiếm giải vậy. Nhưng chẳn ngờ chỉ vừa quay đầu đi thì người của tên hiệu úy đó liền rút đao đoạt mạng đội tù nhân

Viên Ngỗi: gia gia cứ nghĩ số mạng của mình đã dứt, nhưng có lẽ ông trời vẫn giúp ta đưa cháu đến đây, hay lấm Phương nhi

Viên Phương: đa tạ gia gia

Cứ như vậy đoàn xe của Viên Phương dẫn đầu đi thẳng ra cửa thành nam, các tướng giữ thành dù nghi ngờ nhưng sau khi thấy tình hình hợp lý và sợ đắc tội với Lữ Bố nên cũng cho đoàn ra khỏi thành
Lúc này bên phía Lý Thôi cũng vừa phát hiện ra kẻ mà mình đang đánh lại là Quách Phiếm người phe mình, cả hai biết đã trúng kế nên liền quay lại thành nhưng có lẽ đã ko kịp

Hoàng Trung: đang sợ, mội thứ đều đc Viên công tử thử sắp xếp kỉ lưỡng

Phượng Hương: chẳn ngờ đi qua cổng thành lại dễ như vậy

Liêu Lân: công tử, tại sau nhìn mặt ngài lại căng thẳng như vậy?

Viên Phương: ....tới rồi

Từ phía xa, ánh sáng léo lên, với một tốc độ rất nhanh đang hướng về phía quân Viên Phương. Chỉ thoán chóc đã nhìn thấy Hoa Hùng đang dẫn đầu đội kỵ binh xích thố nhanh nhất của Đổng Trác

Hoa Hùng: Hoa mỗ đợi đây đã lâu

Phượng Hương: ko ổn rồi, Viên đại ca, ta phải làm gì đây ?

Viên Phương: bình tỉnh, chúng ta mau quay về thành nam, nhanh lên trước khi chúng tóm đc ta

Quân Viên Phương quay về thành Nam, bảo với phó tướng giữ thành rằng bị quân quan đông truy sát thì liền mở cửa cho vào. Quân Hoa Hùng vừa đến thì vữa chưa rõ chuyện thì liền bị loạn tiễn tấn công, trời lại tối nên người trên thành cũng chẳn nhận ra phe mình

Phượng Hương: hay thật, chẳn ngỡ Viên đại ca lại nghĩ ra kế này

Viên Phương: cứ tiếp tục dùng cách cũ, chúng ta tiến đến thành đông
.
.
Bên phía Tư Mã Lang, cả một đội quân gần ngàn người được xếp chỉnh tề đi theo đội hình, phía bên kia bức tường là một đội nhỏ với một chiếc xe công thành. Khi xe của Tư Mã Lãng vừa đi qua thì cây gỗ đc mội người đẩy xuyên qua tường chia cắt đạo quân
Từ trên mái nhà, các cung thủ rời khỏi nơi ẩn nấp xã tiến vào đạo quân phía sau, nhưng đạo quân này cũng nhanh chống xếp các khiến lại với nhau che chắn và tiến đến gần chổ cây gỗ, vài người định leo qua hổ trợ đạo quân phía trước thì nhận ra cả cây gỗ đều đc bôi dầu đốt đèn. Nhưng đã quá trễ, cây gỗ liền bị phóng hỏa, những cung thủ cũng lui về tấn công đội quân phía trước
Đạo quan phía trước càng thảm hại hơn, mặt trước bị đội kỵ binh của Khương Duy tấn công, phía sau bị bộ binh của Ngụy Diên cầm đầu, từ trong các hẻm đánh ra, trên đầu lại đc loạn tiễn của Hoàng Trung hổ trợ. Chỉ có thể nhận xét là tiến thoái lưỡng nan, một tên định lao đến bắt Tư Mã Lãng làm con tin thì bị Tả Từ từ trên cao nhảy xuống một cược đá bay hắn

Tả Từ: Tư Mã Lãng đúng chứ

Tư Mã Lãng: phải, nhưng các vị là ai, ta có quen biết sau

Triệu Vân: bọn tôi ko biết ngài, nhưng nhị tiểu thư có nhờ bọn tôi đến đưa ngày ra khỏi đây

Tư Mã Lãng: quả là Trọng Đạt, mội việc muội ấy làm đều rất kinh ngạch
.
.
Bên phía Viên Phương, sau khi dẫn dụ Hoa Hùng đi từ nam môn qua đông môn thì tiếp tục tiến lên Bắc môn, nhưng ko ngờ con ngựa của họ lại bán đứng họ

Viên Phương: đáng buồn, ngựa Trung Thổ cũng chỉ là ngựa thường, ko bằng sức ngựa của Xích Thố

Hoa Hùng: đáng cười thay, có kẽ ngốc dùng ngựa Trung Thổ đấu với ngựa Xích Thố

Thành nam môn là địa bàn của Hoa Hùng, chỉ trong vài giây ra tín hiệu thì các ngỏ chạy đều bị quân Hoa Hùng chặn lại, giờ đây cả đoàn của Viên Phương đều bị bao vậy

Hoa Hùng: tiểu tử, cũng có chút liều mạng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net