Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hả?"

"Đừng vờ vịt," Tôn Quý nói, "Mày đến trước cả tiếng đồng hồ, lên lên xuống xuống cái thang máy này tới mười mấy bận rồi còn gì."

"Thì cũng phải tâng bốc chút chứ!" Đinh Triết nói, "Đầu óc mày đúng là... Oaa ở đây còn có cả gương nữa này, oaa có cả cây xanh nữa, rồi lại còn kèm theo cả nước rửa tay với kem dưỡng da tay nữa..."

"Đóng cửa lại cho cậu ta lên đi!" Giang Khoát thấy đúng là chịu không nổi thêm được nữa.

*

Sau khi mấy tốp đợi thang máy đều đã lên hết, ê kíp chương trình lại nhờ Đoàn Phi Phàm đứng ngay trước bảng hiệu Ngưu Khí ở cửa thang máy, làm một cuộc phỏng vấn ngắn, sau đó mới cùng với nhân viên phục vụ lên lầu.

"Ôi đậu, hơi bị mệt." Giang Khoát thở ra một hơi.

"Nghỉ chút rồi hẵng lên." Đoàn Phi Phàm chỉnh tai nghe đang đeo trên tai, nghe nhà bếp trao đổi với nhân viên phục vụ, "Đồ ăn chuẩn bị xong hết rồi, không có vấn đề gì."

"Ừ." Giang Khoát gật đầu, nhìn mấy lẵng hoa mừng ở hai bên.

Dù sếp Giang nói không gửi tiền, nhưng vẫn gửi sáu lẵng hoa đầy phong thái.

Lần này không đề câu chúc 'Mọi việc thuận lợi' nữa, nhưng cũng gần như vậy, vẫn là bốn chữ đầy tự tin quyết đoán, Giang Khoát cảm thấy có khi sếp Giang bị ám ảnh với mấy cụm từ bốn chữ.

Đánh đâu thắng đấy. Giang Úc Sơn mừng khai trương.

Còn có sáu lẵng hoa của Phạm Gia Bảo gửi tới, như thể định đấu tay đôi với sếp Giang, trên đó viết 'Ngưu khí xung thiên'.

Nhóm Hình mẫu với 119 cũng chung nhau gửi lẵng hoa, chỉ có hai chữ, coi như làm trọn vẹn cho cái tên cửa tiệm mà Đoàn Phi Phàm nghĩ ra trước đó.

Chỉ có hai chữ.

Trâu bò!

Đoàn Phi Phàm đầy vui sướng giơ điện thoại quay phim một vòng, cuối cùng thì dừng máy trước mặt Giang Khoát: "Ông chủ Giang, có cảm tưởng gì không?"

"Có," Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, "Cảm tưởng của tôi là lúc phỏng vấn, làm sao cậu lại nói được như vậy nhỉ?"

"Thì tôi được cái điểm là không biết ngượng mà. Bọn họ mà không bảo tôi nói 2 phút thôi thì tôi nói luôn 10 phút cũng chẳng thành vấn đề." Đoàn Phi Phàm cười nói.

"Đi lên chứ?" Giang Khoát hỏi.

"Ừ." Đoàn Phi Phàm cất điện thoại đi, rồi lại lùi mấy bước, đứng im bất động, từ thang máy nhìn một lượt lên đến lầu hai.

"Sao vậy?" Giang Khoát đi tới đứng cạnh Đoàn Phi Phàm, ngẩng đầu lên nhìn thử, "Có vấn đề gì à?"

"Làm sao có vấn đề gì được, chỗ này mà có vấn đề gì nữa, Lão Phạm chắc cho anh Bành nhảy lầu luôn quá," Đoàn Phi Phàm vẫn ngẩng đầu nhìn, "Tôi chỉ thấy hơi xúc động thôi."

"Xúc động vụ gì?" Giang Khoát cũng tiếp tục ngẩng đầu, qua cửa sổ lầu hai, có thể thấy khách đi lại ở phía trong, còn nghe thấy cả tiếng mọi người cười nói, đông vui náo nhiệt.

"Có cậu thật là thích." Đoàn Phi Phàm nói.

"Là có tiền của tôi thật là thích, đúng không?" Giang Khoát nói.

"Ừ hứ," Đoàn Phi Phàm cười gật đầu, "Nhưng kể cả không có tiền của cậu thì cậu cũng vẫn tuyệt cú mèo. Tôi thích cả cậu lẫn tiền của cậu, nhưng tiền có thể không cần, còn cậu thì không thể không có được."

Giang Khoát chậc một tiếng.

"Nào," Đoàn Phi Phàm ôm vai Giang Khoát, xoay cậu nửa vòng rồi giơ điện thoại lên, "Hai đứa mình còn chưa chụp..."

"Đã có tao đây." Tiếng Đinh Triết vang lên sau lưng.

Đoàn Phi Phàm quay lại, thấy mấy người nhóm Hình mẫu đang từ thang bộ đi xuống, Đinh Triết tay đang giơ máy ảnh: "Đứng vào đi, chụp cho hai đứa mày một bức. Vừa rồi đông khách quá, lại có cả thợ ảnh chuyên nghiệp nên chưa đến lượt tao lên sàn."

"Chụp sao cho trông hoành tráng vào." Giang Khoát nói.

"Hoành tráng hay không còn phải xem Giang Liễu Liễu sửa thành ra kiểu gì." Đinh Triết cười, đi tới trước mặt hai người, giơ máy ảnh lên, "Còn tôi, tôi chỉ có thể chụp được chút tình cảm của hai cậu thôi... Cười lên nào."

Đoàn Phi Phàm nhe răng cười.

"Cảm phiền sếp Đoàn xem thử sếp Giang cười thế nào đi," Đổng Côn nói, "Mày cười trông như thằng ngố ấy."

"Đậu." Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát cười với cậu.

Đoàn Phi Phàm cũng nhìn Giang Khoát mà cười.

Đằng kia, Đinh Triết bấm nút chụp: "Ôi quá được luôn, mợ nó chứ đây chính là tình cảm."

*

[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net