Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 1 - "Có cậu thật là thích." Đoàn PhiPhàm nói.

*

Giang Khoát lái xe tới nhà hàng bên khu phố đi bộ. Hôm nay phải phỏng vấn mấy nhân viên phục vụ, đáng lẽ do Từ Nam Nam phụ trách nhưng bên shop online đang có event, bận quá nên Dương Khoa mượn Từ Nam Nam qua giúp. Giang Khoát đành phải tự mình đi phỏng vấn, nhân tiện xem thử trong tiệm có gì cần làm không.

Việc trang trí nội thất đã xong, mấy hôm nay chỉ còn phần hoàn thiện, từ cuối tháng Chín đến trước khi hết năm là lắp đặt xong. Giang Khoát có rất nhiều yêu cầu, mà tốc độ làm phần này cũng khá nhanh, tất cả đều là nhờ Phạm Gia Bảo suốt ngày kè kè bên nhà thiết kế tại hiện trường, ngày nào cũng ép người ta phải làm cho xong. Giang Khoát tận mắt chứng kiến nhà thiết kế từ một anh chàng hơi hói đầu thành ra một người trọc lóc.

"Tự cậu ta cạo trọc đấy!" Phạm Gia Bảo giải thích cho Giang Khoát.

Bây giờ là giai đoạn hoàn thiện cuối cùng, Phạm Gia Bảo vẫn không buông tha cho anh chàng thiết kế, vẫn ép anh ta kiểm tra kỹ từng hạng mục, xét nét bới bèo ra bọ, thậm chí còn săm soi góc tường đòi sờ thử, rồi hoài nghi vì sao lại không thẳng đúng tiêu chuẩn. Cảm giác anh chàng thiết kế kia nếu không vì thực sự đánh không lại Phạm Gia Bảo thì có khi đã đánh nhau với anh ta từ đời nào rồi.

*

Giang Khoát lái xe được nửa đường thì Đoàn Phi Phàm gọi điện qua.

"Bọn mình treo hai ngọn đèn lồng nhé?", Đoàn Phi Phàm đang đi mua sắm đồ trang trí theo danh sách của Giang Khoát, mua thêm những đồ trang trí mà hôm trước đặt trên mạng còn bỏ sót.

"Là sao?" Giang Khoát ngẩn người.

"Thì sắp Tết rồi mà," Đoàn Phi Phàm nói, "Tôi thấy bán nhiều đèn lồng lắm, hay là bọn mình mua mấy cái treo lên, có không khí lắm luôn."

"... Cũng không phải không được, treo ở chỗ lối vào lầu một," Giang Khoát ngẫm nghĩ, "Nhưng treo đèn bình thường thì chẳng có ý nghĩa gì cả, cậu xem có đặt làm được không, in logo Ngưu Tam Đao với chữ Ngưu Khí lên."

"Để tôi hỏi thử." Đoàn Phi Phàm nói, "Cậu sang bên tiệm rồi hả?"

"Sắp tới rồi," Giang Khoát nói, "Sếp Đoàn có chỉ thị gì sao?"

"Không có, chỉ là tôi hẹn người tới tập huấn, là bạn học mà lần trước tôi nói đó," Đoàn Phi Phàm nói, "Nếu người ta đến rồi mà tôi chưa về tới nơi thì cậu tiếp giúp tôi chút."

"Lão Phạm đang ở bên tiệm mà," Giang Khoát nói, "Bảo anh ta tiếp đi, bạn học của cậu ai cũng quá là... nhiệt tình đi, tôi đỡ không nổi."

Đoàn Phi Phàm bật cười: "Cái chính là những người thân quen với tôi nhìn chung toàn là tính cách như thế, vậy cậu nói với Lão Phạm một tiếng nhé."

"Ừ." Giang Khoát đáp.

*

Mỗi lần đi qua phố đi bộ, Giang Khoát đều dùng con mắt của người qua đường bình thường để quan sát, từng cửa tiệm một, chỗ ăn chỗ uống chỗ vui chơi chỗ làm màu, nhìn suốt cả dọc đường.

Cuối cùng thì tới cửa tiệm của bọn họ.

Phải nói rằng, nhà thiết kế mà Phạm Gia Bảo tìm được lần này rất ổn, giá cả không cao, trình độ lại rất tốt... Đương nhiên, giá mềm có khả năng là do bị ép.

Trang trí cửa hàng ở phố đi bộ thì không được phép sửa phía tường bên ngoài, nhà hàng của bọn họ lại ở lầu hai, nếu muốn gây chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên thì chỉ có thể nghĩ chiêu gì đó ở phía trên cửa sổ.

Ô cửa sổ lớn trong suốt kết hợp với cây xanh đan xen bên trong, thêm tranh treo tường và đèn có thể nhìn thấy qua khoảng hở của đám cây, cùng với gối tựa lưng và đồ trang trí nhỏ bên cửa sổ... trông sang trọng mà thư thái, vừa có sự yên tĩnh của buổi họp mặt nhỏ giữa bạn bè, vừa mang nét riêng tư của buổi hẹn hò tình nhân, một phòng bao có cửa sổ nhìn ra ngoài cũng có thể là một lời mời gọi với những khách cần họp mặt gia đình.

Từ lầu một lên lầu hai có một thang máy nhỏ. Tấm biển hiệu nhỏ của Ngưu Khí rất bắt mắt, nhưng trên lầu không phải chỉ có một mình nhà hàng Ngưu Khí nên Giang Khoát đã cho lắp thang máy riêng, có thể đưa khách lên thẳng Ngưu Khí. Bên trong thang máy này cũng thiết kế cùng một phong cách với nhà hàng, các chi tiết đều đã được nhà thiết kế cân nhắc hết. Sau khi đi vào hoạt động, sẽ có nhân viên đứng trực ở thang máy để đưa khách lên nhà hàng.

Giang Khoát bấm nút thang máy, thang đang dừng ở lầu một nên cửa lập tức mở ra. Giang Khoát đang định bước vào thì nhận ra có người đang đứng đực ra bên trong.

"Anh đi rồi hả?" Giang Khoát nhìn Phạm Gia Bảo đang đứng trong thang máy.

"Chưa," Phạm Gia Bảo làm động tác xin mời vào, "Chào mừng quý khách đến với Ngưu Khí, xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?"

"... Có phải anh Bành bị anh hành cho chạy luôn rồi không đó," Giang Khoát bước vào, "Nên giờ anh rảnh đến mức ra hành hạ cái thang máy nữa hả?"

"Anh Bành vẫn còn đang ở trên kia nói chuyện với thợ về mấy thứ phải làm lại đấy chứ," Phạm Gia Bảo nói, "Tôi chỉ muốn trải nghiệm cái thang máy này tí thôi."

"Vẫn còn thứ để làm lại sao?" Giang Khoát cảm thấy tuyệt vọng thay cho nhà thiết kế Bành.

"Không nhiều, có một tí thôi," Phạm Gia Bảo nói, "Hôm qua thím sang đây nấu ăn đấy thôi, rồi phát hiện ra mấy chi tiết nhỏ không thuận tiện cho lắm, nhân lúc bây giờ vẫn chưa khai trương thì sửa luôn, không sau này phiền lắm."

"Thím đúng là có kinh nghiệm... Anh về muộn một chút đi, bạn học của Đoàn Phi Phàm hôm nay sẽ tới, nếu cậu ấy về không kịp thì anh giúp cậu ấy tiếp khách một chút," Giang Khoát nói, "Là vụ tập huấn đó."

"Được." Phạm Gia Bảo gật đầu.

*

Trong tiệm có mấy nhân viên phục vụ đang kê bàn ghế, đây là mấy nhân viên trước đây Từ Nam Nam thuê tới, mấy hôm nay bắt đầu làm việc ở nhà hàng. Có điều do công việc mấy ngày này mệt hơn bình thường nên bọn họ sẽ tính riêng tiền công đợt này cho nhân viên.

"Chào sếp Giang." Nhân viên phục vụ chào cậu.

"Chào mọi người," Giang Khoát đáp, rồi lại gật đầu chào anh Bành, "Sáng sớm mà anh đã qua rồi nhỉ."

"Tôi chỉ thiếu điều chuyển tới sống luôn ở đây thôi, mau làm cho xong là tôi được giải thoát rồi." Anh Bành cau mày lườm Phạm Gia Bảo, "Thật sự tôi không muốn bước vào đây thêm lần nữa đâu."

"Vậy đâu được, khai trương là anh còn phải ăn một bữa ở đây mà." Phạm Gia Bảo nói.

"Tôi sợ đang ăn thì cậu bảo tường chưa phẳng kìa, tôi lại phải đứng dậy trát lại cái tường một lượt." Anh Bành nói.

Giang Khoát vừa cười vừa đi vào văn phòng.

*

Thường ngày, bọn họ không dùng tới văn phòng này, chủ yếu là để Từ Nam Nam với kế toán dùng, bên trong còn ngăn ra một gian nhỏ, kê giường để nghỉ ngơi.

Đồ đạc cũng đã mua sắm đủ, nào bàn nào ghế, lại còn cả tủ nữa, nhưng tủ toàn là tủ trống, Đoàn Phi Phàm lấy một ít bao bì Ngưu Tam Đao bày bên trong tủ kính, Từ Nam Nam lại đóng khung đủ loại hình chụp tập thể với ảnh quảng cáo của Ngưu Tam Đao rồi bày trong đó, trông cũng rất ra dáng.

Giang Khoát nói chuyện một lát với Phạm Gia Bảo trong văn phòng thì có hai người hẹn phỏng vấn lần lượt tới, đều là nữ cả.

Giang Khoát bảo một cô gái vào ngồi đợi trong văn phòng, còn cậu xem qua hồ sơ Từ Nam Nam gửi cho mình trên điện thoại, sau đó đi tới chỗ máy nước nóng lạnh, định lấy cho khách một ly nước.

Máy nước nóng là mới mua, Đoàn Phi Phàm chọn theo chuẩn của nhà hàng năm sao, Giang Khoát còn đang định xem thử cái máy này dùng thế nào thì cô gái ứng viên đã bước tới.

"Để tôi ạ."

Không đợi cậu trả lời, cô gái đã cầm hai cái ly rồi lấy nước, đặt một ly lên bàn làm việc cho cậu, sau đó thì ngồi lại ghế của mình.

"Cảm ơn." Giang Khoát nói, "Bạn tự giới thiệu về mình một chút đi."

Đây là quy trình phỏng vấn và các câu khái quát cần hỏi mà Từ Nam Nam đã gửi cho cậu cùng với các điểm cần quan sát. Dù sao thì bọn họ cũng định làm theo hướng cao cấp một chút, nên yêu cầu đối với nhân viên phục vụ cũng không thể thấp được.

Tự giới thiệu bản thân, kinh nghiệm làm việc, nói ngắn gọn hiểu biết của bản thân về ngành dịch vụ, đưa ra một hai ví dụ thực tế để xem ứng viên xử lý thế nào... Sau phần ví dụ thực tế, Từ Nam Nam thậm chí còn cho biết, người chiều theo toàn bộ yêu cầu của khách hàng chưa chắc đã là người có ý thức phục vụ, mà có thể là do thiếu năng lực đối phó trong tình huống đột xuất, khả năng ứng biến kém...

Tuy trước đây, Từ Nam Nam cũng chưa từng làm những công việc này, nhưng mấy tháng gần đây, cô ấy đã trở nên hết sức chuyên nghiệp.

Từ Nam Nam vốn là người mà hồi đầu, bọn họ tuyển bừa vào, lý do kết thúc sớm thời gian thử việc cũng rất đại khái, nhưng hiện giờ, phải nói đúng là gặp may – Từ Nam Nam là người rất có năng lực.

Nhìn chung, Giang Khoát cứ theo quy trình của Từ Nam Nam mà tiến hành phỏng vấn, đặt câu hỏi, nghe câu trả lời, rồi quan sát.

Mấy ứng viên tới gần như cùng lúc, Giang Khoát phỏng vấn liền một mạch không nghỉ. Giữa chừng thì Đoàn Phi Phàm đi mua đồ về, cứ lượn tới lượn lui bên ngoài cửa sổ văn phòng tới bảy tám bận. Để giữ hình tượng tôn nghiêm của ông chủ, Giang Khoát chỉ nhìn về phía đó hai lần, thời gian còn lại cố tình không nhìn nữa.

Cậu cảm thấy Đoàn Phi Phàm đang cố ý làm thế.

Cái tên thần kinh này.

*

Vất vả mãi mới phỏng vấn xong, Giang Khoát lập tức đi ra bên ngoài văn phòng, hét lên một tiếng: "Đoàn Phi Phàm!"

"Phỏng vấn tới tôi rồi hả?" Đoàn Phi Phàm cũng lập tức từ ngoài sảnh quay lại, bước vào văn phòng, ngồi luôn xuống cái ghế của ứng viên. Vừa ngồi xuống, Đoàn Phi Phàm đã đứng lên đánh soạt một cái.

"Ôi đệt, mông ai mà như hòn than thế này!"

"Cậu chàng cuối cùng hơi căng thẳng," Giang Khoát bật cười, "Hôm nay trời lạnh vậy mà tôi thấy trán cậu ta đổ cả mồ hôi luôn."

"Vậy thì cho pass luôn đi." Đoàn Phi Phàm cầm phong bì hồ sơ quạt quạt lên ghế mấy cái rồi lại ngồi xuống.

"Phỏng vấn thì ít nhiều cũng sẽ căng thẳng, quản lý Từ bảo vậy. Căng thẳng hay không, cái này không phải là yếu tố quan trọng hàng đầu." Giang Khoát nói.

"Vậy tôi mất lợi thế rồi." Đoàn Phi Phàm nói.

"Trước tiên, cậu tự giới thiệu về mình chút đi." Giang Khoát nói.

"Thật luôn hả?" Đoàn Phi Phàm sửng sốt.

Giang Khoát không nói gì, chỉ nghiêm túc hất cằm, ra ý bảo Đoàn Phi Phàm nói đi.

"Chào quản lý Giang, tôi là Đoàn Phi Phàm, người địa phương, năm nay vừa tốt nghiệp đại học." Đoàn Phi Phàm nói.

"Chứ không phải cậu còn chưa học xong năm hai hả?" Giang Khoát nói.

"Cậu mà soi chi tiết như vậy thì tôi cũng chẳng phải vào đây để phỏng vấn nữa." Đoàn Phi Phàm nói.

"Tiếp tục." Giang Khoát nhướng mày.

"Tôi học ngành Cảnh quan." Đoàn Phi Phàm nói.

"Học Cảnh quan tại sao lại chọn làm phục vụ?" Giang Khoát hỏi.

"Tôi thích giao tiếp với mọi người." Đoàn Phi Phàm nói.

"Có kinh nghiệm làm việc liên quan không?" Giang Khoát hỏi.

"Tôi vừa tốt nghiệp mà." Đoàn Phi Phàm nhắc cậu.

Giang Khoát cười: "Làm thêm bao giờ chưa?"

"Làm rồi, nhiều lắm, tất cả mọi công việc làm thêm không phạm pháp trên thị trường, tôi đều đã từng làm rồi." Đoàn Phi Phàm nói.

"Vậy sao?" Giang Khoát hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, "Sao tôi không biết nhỉ."

"Khi nào có thời gian, tôi sẽ kể chi tiết cho quản lý nghe." Đoàn Phi Phàm nói.

"Tại sao lại muốn làm phục vụ tại Ngưu Khí?" Giang Khoát tiếp tục hỏi.

"Vì ông chủ đẹp trai." Đoàn Phi Phàm nói.

"Ông chủ nào?" Giang Khoát nheo mắt hỏi.

"Ông chủ Đoàn." Đoàn Phi Phàm nói.

"Hử?" Giang Khoát tròn mắt.

"Sau đó thì nhìn thấy ông chủ Giang thì phát hiện ra ông chủ Giang mới là đẹp trai nhất." Đoàn Phi Phàm nói, "Thấy năng lực ứng biến của tôi thế nào?"

"Chẳng ra sao cả, đáng ra ngay từ đầu, cậu phải nói là ông chủ Giang đẹp trai nhất chứ." Giang Khoát chậc một tiếng.

"Nhưng ông chủ Giang lúc nào cũng nói ông chủ Đoàn đẹp trai mà," Đoàn Phi Phàm nói, "Chẳng phải nên thăm dò một tí sao?"

"Nghiêm túc chút đi," Giang Khoát trợn mắt, "Thử nói cách hiểu của cậu đối với công việc phục vụ xem... Không, thử nói xem, nếu như có một vị khách đột nhiên nổi giận đập đĩa, nói đồ ăn không ngon, cậu sẽ xử lý thế nào?"

"Muốn ăn hay không thì cũng đền cái đĩa rồi cút ngay cho ông." Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát ngẩn người rồi dựa ra sau ghế ôm bụng cười: "Mợ nó chứ thế này nghe giống Phạm Gia Bảo thật... Vậy nếu như người đó không cút mà lại giở trò Chí Phèo luôn thì sao..."

Nói tới đây, Giang Khoát đập bàn: "Có tin ông đây đập tan cái tiệm này của mấy người không hả! Gọi ông chủ của mấy người ra đây!"

Cú đập bàn này làm Đoàn Phi Phàm giật nảy cả mình lên khỏi ghế.

Giang Khoát bật cười đầy khoái chí: "Đoàn Phi Phàm, hóa ra cậu cũng có ngày giật mình thế này."

"Ông đây chính là ông chủ nhá," Đoàn Phi Phàm hoàn hồn rất nhanh, liền trợn mắt quát, "Ông thử đập một cái cho tôi xem nào! Để tôi coi hôm nay đập xong rồi, ông có đứng dậy mà ra khỏi nhà hàng này được không!"

"Hô!" Giang Khoát nói, "Giang hồ nhỉ!"

"Thì sao nào!" Đoàn Phi Phàm nhướng mày vênh mặt.

"Cậu được tuyển!" Giang Khoát nói, "Bây giờ bắt đầu làm việc luôn."

"Qua loa vậy thôi sao?" Đoàn Phi Phàm nói, "Phải nói cho tôi biết chế độ đãi ngộ tiền lương các thứ chứ? Một tháng nghỉ mấy ngày?"

"Không lương, không nghỉ." Giang Khoát nói.

"Được thôi." Đoàn Phi Phàm đứng dậy, "Cảm ơn quản lý Giang đã cho tôi cơ hội, bây giờ tôi bắt đầu làm việc luôn. Làm gì bây giờ ta..."

"Tới đây cho tôi hôn một cái." Giang Khoát nói.

"...Đậu." Đoàn Phi Phàm sửng sốt, "Nhà hàng kiểu gì thế này? Tuyển người kiểu gì vậy trời?"

"Không làm thì cút." Giang Khoát nói.

"Tới liền." Đoàn Phi Phàm vội đứng dậy, nhoài người qua bàn, ghé sát tới trước mặt Giang Khoát.

Giang Khoát hai tay bụm mặt Đoàn Phi Phàm, hôn một cái thật đã đời, sau đó lại vội đẩy cậu một cú: "Tránh ra, Phạm Gia Bảo sắp phi vào rồi đó."

Phán đoán của Giang Khoát về Phạm Gia Bảo cực kỳ chuẩn, năm giây sau, bóng Phạm Gia Bảo đã xuất hiện ngoài cửa sổ.

"Hai cậu lúc khác hẵng hẹn hò đi," Anh ta đứng bên cửa sổ mà nói, "Người huấn luyện tới rồi, ai ra đây?"

"Tôi." Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa xoay người chạy ra khỏi văn phòng.

*

"Anh xong việc với anh Bành xong rồi hả?" Giang Khoát hỏi.

"Cơ bản là nói xong rồi, chiều là sửa lại xong rồi," Phạm Gia Bảo đá một cái hộp chuyển phát nhanh vào trong phòng, "Vừa mới gửi tới, là thực đơn hả?"

"Ừ," Giang Khoát đứng dậy, mở cái hộp rồi lấy mấy quyển thực đơn bên trong ra, "Để tôi xem."

"Tiệm café của tôi cũng nên làm thực đơn kiểu này đấy nhỉ," Phạm Gia Bảo cũng cầm một quyển, "Nhìn đúng là cao cấp vãi luôn."

"Trước tiên, anh cứ làm cho tốt cái tiệm bên con phố nhỏ kia theo những gì tôi nói đi đã, những tiệm khác đừng có đầu tư bừa phứa. Anh thật chẳng giống người hồi nhỏ đã từng nếm mùi nghèo gì cả, chẳng coi trọng tiền bạc gì hết." Giang Khoát vừa nói vừa xem thực đơn.

Thực đơn này là Giang Liễu Liễu thiết kế, từ làm bìa tới dàn trang bên trong. Ảnh chụp món ăn cũng đều là do Đinh Triết chụp rồi gửi cho con bé chỉnh sửa. Bọn họ đổi tới mấy studio, làm mấy phiên bản khác nhau rồi mới quyết định chọn bản này, đúng là rất cao cấp.

Còn thím tuy lúc nào cũng lo là món ăn mình làm không đủ cao cấp, nhưng thực tế, thực đơn này gần như một nửa là món do thím làm, trình bày cũng rất ngon mắt.

Giang Khoát chăm chú nhìn logo Ngưu Tam Đao và Ngưu Khí ở ngoài bìa, có chút xúc động.

"Yên tâm, tôi đã nói là tin cậu, chắc chắn sẽ nghe theo cậu, mấy quán còn lại tôi sẽ làm cùng làm với mấy cậu." Phạm Gia Bảo nói.

"Bên này sẽ khai trương trước Tết, ăn Tết xong, tôi sẽ cùng anh lo 7749 cái cửa tiệm kia của anh, xem có làm gì đó được không." Giang Khoát nói.

"Có phải cậu định thôi học không đấy?" Phạm Gia Bảo hỏi.

"... Anh nói cái quỷ gì vậy?" Giang Khoát nhìn anh ta.

"Dương Khoa bảo học kỳ này, e rằng cậu lại phải thi lại đấy," Phạm Gia Bảo nói, "Hôm trước, cậu ta vừa mới giúp cậu làm bài tập, bảo là bài dễ ợt mà cậu cũng chẳng làm được."

"Hôm nay cậu ta sẽ bị sa thải." Giang Khoát nói.

"Giờ người ta là nhà đầu tư rồi đấy." Phạm Gia Bảo nói.

"Đầu tư thì đã làm sao," Giang Khoát nói, "Muốn tống cậu ta đi thì thiếu gì cách."

"Vậy thì chẳng có ai giúp cậu làm bài tập nữa." Phạm Gia Bảo nói, "Lợi bất cập hại nhỉ?"

"...Không có việc gì làm thì sao ngài không về nhà nghỉ ngơi đi hả?" Giang Khoát thở dài.

"Tôi đang dốc sức hỗ trợ nhà hàng này mà," Phạm Gia Bảo nói, "Chứ tôi nhiều việc lắm đó, tôi còn chờ xuất tiền nữa... À mà sếp Giang chuyển tiền đợt hai cho cậu chưa?"

"Chưa tới lúc," Giang Khoát nói, "Phải để sau khi khai trương, mà không thể quá trông chờ vào ông ấy được. Chắc chắn ông ấy vẫn đặt bẫy đợi tôi."

"Bên ông ấy cũng đang bao việc mà, giải quyết rắc rối, chấn hưng việc làm ăn," Phạm Gia Bảo nói, "Lại còn tâm trí mà đặt bẫy cậu nữa sao?"

"Bẫy tôi thì có khó gì đâu?" Giang Khoát chép miệng, "Cáo già như ông ấy, đào cái hố bẫy tôi thì chỉ cần nói một câu là xong, thậm chí chẳng cần phải động não."

"Không sao," Phạm Gia Bảo nói, "Đã có tôi, ông ấy bẫy thì cho ông ấy bẫy."

*

Phạm Gia Bảo đúng là đã dốc hết sức hỗ trợ nhà hàng này, lễ khai trương anh ta cũng xắn tay áo cùng làm, lại còn hẹn sẵn ê kíp chương trình bên đài truyền hình lần trước tới quay.

Khai trương lần này cũng là do chú ba chọn giờ, ngày lành tháng tốt, lần trước là 3 giờ 17 phút chiều, lần này là 9 giờ 21 phút sáng, thu xếp khá là chu đáo.

Do không được đốt pháo ở phố đi bộ nên ống pháo phụt cùng với bóng bay đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nghe ra thì không được sôi động như hồi khai trương tiệm mới Ngưu Tam Đao trước đây, nhưng người dự vẫn rất đông, cơ cấu quân số vẫn là bạn bè của bọn họ cộng với chủ của các cửa tiệm xung quanh.

Nếu là khu chợ bên tiệm mới Ngưu Tam Đao thì mấy chủ tiệm bên đó khá là dễ gần, thường ngày cũng hay qua lại hỏi thăm nhau nên lúc khai trương, có qua ủng hộ thì cũng là bình thường; còn khu vực như phố đi bộ này, sửa sang trang trí mấy tháng nay, Giang Khoát lui tới vô số lần, nhưng đừng nói là kết bạn với cửa tiệm gần đó, ngay cả chủ tiệm là ai, cậu cũng còn chẳng biết. Vậy mà Đoàn Phi Phàm... Giang Khoát thấy vô cùng khâm phục.

"Cậu quen bọn họ lúc nào vậy?" Giang Khoát hỏi Đoàn Phi Phàm.

"Hồi tìm hiểu chỗ đậu xe thì đã quen nhau rồi mà," Đoàn Phi Phàm hạ giọng, "Bọn mình phải trái trước sau đều phải mượn lại mấy chỗ đậu xe, mỗi chỗ đậu xe là một cửa tiệm, chẳng lẽ lại không quen nhau."

"Họ đúng là nhiệt tình thật." Giang Khoát nói.

"Cũng sang hóng cho vui nữa," Đoàn Phi Phàm nói, "Với lại cũng chẳng mâu thuẫn gì, lại còn được đánh chén một bữa, sao lại không nhiệt tình chứ?"

Giang Khoát bật cười.

*

Sau màn thả một loạt bóng bay và phun pháo hoa, mọi người bắt đầu đi vào nhà hàng. Nhân viên phục vụ của bọn họ hôm nay không làm theo ca, tất cả đều có mặt, đưa khách lên lầu.

Nhiều khách đi lên luôn bằng thang bộ, nhưng mấy người nhóm Hình mẫu thì ham vui, cứ nhất định đòi đi thang máy, cả đám vây trước cửa cái thang máy riêng, đợi từng tốp người đi lên.

"Nhìn cái điệu bộ này," Đổng Côn thở dài, "Cứ như bọn mình chưa thấy thang máy bao giờ ấy."

"Đúng là tao chưa thấy bao giờ mà." Đinh Triết nói.

"Phía trước xin nhường đường cho người anh em của tôi lên trước với," Lưu Bàn vội nói, "Nó thật sự chưa thấy thang máy bao giờ."

Cả đám người phía trước cười ồ lên rồi nhường đường cho Đinh Triết thật.

"Cảm ơn các liền anh liền chị," Đinh Triết không hề giữ kẽ, vừa chắp tay thi lễ vừa đi vào thang máy, "Ôi đậu, đến cái thang máy này cũng trang trí nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net