Cố nhân thán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nghĩa Hùng! Nghĩa Hùng! Này!

- Ơ... Dạ? Thái tử điện hạ gọi đệ sao?

- Đệ làm gì mà cả ngày nay như người mất hồn vậy? Có chuyện gì sao?

- À không có, không có. Không có gì cả. Đệ ổn.

- Ta biết đệ đủ lâu để nhận ra ngay là đệ đang nói dối đấy, vành tai đỏ lên rồi kìa.

- Không có chuyện gì đâu, đệ thực sự ổn mà. Đ-đệ ra thao trường trước đây.

- Tên này sao thế nhỉ? Tiểu Bảo, từ giờ đến chiều theo dõi đệ ấy cho ta.

- Ầy thái tử, người đang đánh giá cao năng lực của nô tài hay đánh giá thấp năng lực của Lý Đô đốc vậy? Người đoán xem nô tài đi được bao nhiêu bước chân liền bị phát hiện nào?

- Giờ đến ngươi cũng dám hỏi vặn lại ta sao?

- Nô tài không dám! Nô tài đáng chết!

- Chậc, đừng tự tát mình nữa. Trông khó coi quá. Đi thôi.

Hàn Bân chỉnh trang lại y phục lần cuối, xách cây cung cùng hộp tên đi thẳng ra thao trường. Hôm nay bọn họ có buổi ôn luyện kĩ năng bắn tên và huấn luyện cho tốp tân binh vừa được nâng từ hạ kì lên trung kì.

Sau buổi tập huấn, cả hai lại chui vào lều nghỉ ngơi. Chiếc lều lớn nhất trong quân doanh chuyên được dùng làm nơi lui tới cho những người đứng đầu. Hoàng đế bận rộn chính sự nên một năm lui tới đây chưa vượt quá ba lần. Lý thừa tướng thì không ngoài chiến trường cũng an nhàn ở nhà, từ lâu đã phó thác chuyện quân doanh cho các tướng tài dưới trướng và con trai, nên gần như chưa bao giờ xuất hiện trong lều. Các tướng thì lại ngại đụng mặt thái tử mà chỉ nghỉ ngơi ở những chiếc lều xung quanh. Thành thử ra, cả một chiếc lều lớn chỉ có Nghĩa Hùng vả Hàn Bân.

- Thái tử điện hạ, huynh còn nhìn nữa là rớt con mắt ra ngoài đấy.

- Hôm nay đệ mất tập trung 3 lần, bắn hụt tên 2 lần, suýt làm rớt kiếm 2 lần, vấp phải hòn sỏi mém ngã 1 lần. Giải thích đi.

- Đệ chẳng có gì để giải thích cả. Con người cũng có lúc này lúc kia, đâu ai hoàn hảo được.

- Có phải vì chuyện hôn sự không? Tiểu Bảo mới báo về, gia nhân nhà đệ nói đệ đi cả đêm không về. Đệ có người trong lòng và đêm qua là ở cùng người ấy đúng không?

- Khụ khụ khụ... C-cái gì mà người trong lòng? Cái gì mà đêm qua ở cùng người ấy chứ? Huynh nói gì đệ không hiểu.

- Lý Đô đốc cái gì cũng giỏi mà khoản nói dối thì tệ quá. Không cần phải ngại đâu.

Nói rồi Hàn Bân bước đến bên Nghĩa Hùng, đặt hai tay lên vai cậu, ánh nhìn đầy tự hào chiếu vào đôi mắt hoang mang của cậu.

- Đệ lớn thật rồi, biết tương tư rồi, còn biết đấu tranh vì người mình yêu nữa. Ta rất tự hào về đệ. Nào, nói ta nghe, là người nào, nhà ở đâu? Ta giúp đệ đánh tiếng với thừa tướng.

- Không... không có mà. Bọn đệ vẫn chưa tới mức đó đâu. Huynh cứ mặc kệ đệ đi, đệ muốn tự mình giải quyết.

- Hừm... Mới mớm có tí đã bọn đệ rồi cơ đấy. Thật tò mò về người đó quá. Ta gặp lần nào chưa?

- Dẹp chuyện đó sang một bên đi. Đang ở doanh trại đấy, nơi nào đúng việc đó đi.

- Được thôi, không ép đệ nữa, dù sao đến nữa cũng được uống rượu mừng.

- Ể? Tờ bản đồ phòng tuyến cổng bắc đâu? Cả mấy tờ vùng lân cận nữa?

- Tìm thử xem, chắc bay đâu đó thôi. Tiểu Bảo, tìm dưới mấy cái gầm coi.

- Vâng.

Cả ba lục tung căn lều hết một buổi nhưng chẳng thấy mấy vật kia đâu, nghĩ chắc là do gió cuốn đến đâu đó rồi bị nước mưa phá nát rồi nên đành tặc lưỡi bỏ về. Cơ hồ không mảy may nghi ngờ điều gì.

=========================

Sau cái đêm ướt át hoan lạc ấy, phải mất đến mấy ngày sự lo lắng người kia bị bỏ đói mới chiến thắng nỗi xấu hổ về những gì đã qua, Nghĩa Hùng giờ mới có dũng khí quay lại căn nhà hoang. Nhưng cảnh tượng tịch mịch không một sự sống khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu xông thẳng vào nhà, không một bóng người. Cậu tìm kiếm xung quanh, vẫn là một sự im lặng. Quay lại vào trong nhà, cậu phát hiện một bức thư được ấm trà chèn lên, nằm ngay ngắn trên bàn.

"Nghĩa Hùng yêu dấu, những ngày qua ở bên ngươi thật sự rất tốt, phải nói là những tháng ngày yên bình và hạnh phúc nhất cuộc đời ta. Ta hiện giờ đang dần nhớ ra mọi chuyện, đang trên đường về với cố hương. Khi nào đến nơi sẽ biên thư báo ngươi biết. Có duyên ắt trùng phùng, cứ tin ở ta. Bản Hách của ngươi."

Gì chứ? Không nói một lời mà từ biệt vậy sao? Gì mà Nghĩa Hùng yêu dấu? Gì mà Bản Hách của ngươi? Hành hạ cậu một đêm rồi giờ cao chạy xa bay sao? Tên khốn kiếp, tên lưu manh, tên sắc lang, đợi ông bắt được thì đừng hỏi tại sao ông lại có cái danh xưng sát thần.

=========================

- Ê nè, dừng lại. Đủ rồi đó. Mọi người rệu rã hết rồi, cho họ nghỉ đi. Đệ thích thì tự tập một mình ấy, đừng hành hạ cấp dưới như vậy chứ.

- Được rồi, mọi người giải lao đi. Ta đi tự tập lấy.

- Pshhh, nè Tiểu Bảo, hôm trước thì thẫn thẫn thờ thờ, hôm nay thì điên cuồng luyện tập, ta sợ tên này bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

- Người đừng nói vậy chứ, chắc Lý Đô đốc có tâm sự thôi.

- Hừm... Ngươi nói chí phải. Chắc đệ ấy đang điên vì tình. Con người ai chẳng điên vì tình, tình là bể khổ mà.

- Thái tử đã điên vì tình chưa? Người hơn tuổi Lý Đô đốc đấy.

- Không biết nữa. Chưa gặp ai gây cảm giác khác lạ cho ta cả.

- Không sao, người còn trẻ, đời còn dài, sẽ gặp được thôi.

=========================

Vậy mà Bản Hách thực sự biên thư cho cậu, còn biên đều đặn mỗi tháng, giọng điệu mùi mẫn quyến luyến đọc mà đỏ cả mặt. Hắn là tên lưu manh có đào tạo, thư nào gửi đến cậu cũng khéo léo gợi lại chuyện đêm đó, giọng nhớ nhung thèm khát vô cùng khiến cậu chỉ đọc lần một chứ không có lần hai, đọc xong liền đem đi đốt chứ chẳng dám lưu lại.

Nửa năm trôi qua, cảnh vật cũng thay đổi ít nhiều. Chuyện hôn sự của Hàn Bân và Nghĩa Hùng bị gác sang một bên để nhường chỗ cho chuyện chiến sự. Bắc Sở đang nổi lên như một thế lực hùng mạnh thôn tính các tiểu quốc lân bang và lan dần đến biên giới Yên Quốc. Thế giặc khó lường, hoàng đế đích thân cùng Lý thừa tướng ra nơi tiền tuyến chỉ huy trận mạc. Thái tử cùng Lý Đô đốc cũng chẳng thể ở không chờ tình hình. Cả một hoàng cung cùng đất nước được dồn lên vai hoàng hậu, bà đầu tắt mặt tối lo hết cung vụ đến quốc chính. Cả một hoàng gia trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Những trận gió tanh mưa máu cứ thế diễn ra ngày một nhiều hơn, bá tánh các châu lầm than oán thán, dắt díu nhau bỏ xứ vào kinh lánh nạn ngày một đông. Nhờ kinh nghiệm sa trường lâu năm cùng lợi thế vừa đánh vừa thủ, Yên Quốc thành công làm chậm lại tốc độ càn quét của Bắc Sở.

- Thiếu gia, người có thư này, lại là người đó, được mang từ gia trang ra đây.

- Đưa ta.

"Nghĩa Hùng, ngươi có thể đến đây đón ta không? Ta đang ở Liêm Châu, người nhà bị giặc giết hết rồi, ta cũng đang bị thương. Chờ ngươi."

Lòng Nghĩa Hùng rối như tơ vò. Hắn bị thương? Có nặng lắm không? Người nhà chẳng còn ai sao? Không được, cậu phải đón hắn về đây, giữ hắn an toàn bên cạnh cậu.

Không nghĩ nhiều, cậu lập tức dẫn theo một tốp lính nhỏ hướng thẳng Liêm Châu mà hành quân. Lúc Hàn Bân về trại chẳng thấy người đâu nữa, hỏi cũng chẳng ai biết Lý Đô đốc đã đi đâu. Ngay lúc đó, tin cấp báo một trung đội đang vòng sang hướng đông, có ý định tiến công từ đấy. Lý thừa tướng liền xung phong đem 3 vạn quân cùng Lý gia quân đi chặn địch và được chuẩn tấu. Lực lượng trấn giữ cổng bắc mỏng dần do lo ngại quân Bắc Sở sẽ công phá theo thế gọng kìm.

Nhưng ngờ đâu...

=========================

Nghĩa Hùng đến Liêm Châu liền sai người tỏa ra tìm thiếu niên Bản Hách, nhưng dù có lục soát hết mọi y quán cũng chẳng tìm thấy bóng người đâu. Giữa lúc lo lắng tột độ, thám báo từ triều đình đã đuổi đến nơi, thông báo tin động trời.

- BÁO!!! Quân Bắc Sở đã đến sát cổng bắc, lực lượng trong thành mỏng sợ không chống đỡ được lâu, Đô đốc mau về hộ giá thánh thượng!

- Chết tiệt! Mau tập hợp người, hồi kinh!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net