Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng ba cỏ non đâm chồi, tháng tư oanh vui chao cánh, bên ngoài Đông hải vạn trùng khơi, rừng đào mười dặm hoa nở ngàn tầng tựa một bức gấm thêu lộng lẫy.

Thiên tộc ở Cửu Trùng Thiên liên hôn với tộc hồ ly chính đuôi họ Bạch ở Thanh Khâu, các bậc tôn trưởng hai tộc miệt mài nghị đàm hết ngày này sang ngày khác, trải qua 230 năm thương nghị cực kỳ gian khổ, cuối cùng ngày đại hôn được ấn định vào đầu năm nay.

Ngày lành được lựa chọn công phu, đúng vào tiết cuối xuân hoa đào nở rộ.

Cặp đôi sắp được thuận lợi thành thân sau hơn 200 năm trì hoãn xui xẻo, chính là thái tử Dạ Hoa của Cửu Trùng Thiên và thượng thần Bạch Thiển, đế cơ của nước Thanh Khâu.

Cả bốn bể tám cõi đã chờ đợi đại hôn lễ này từ lâu, chúng tiên lớn nhỏ ai nấy đều sớm dự đoán, vào ngày trọng đại của hai vị thần tiên, theo phong cách của Lão Thiên Quân trước giờ, lễ tiết nhất định sẽ vô cùng phô trương, đãi tiệc cũng nhất định sẽ cực kỳ thịnh soạn, nếu không, mọi người quả thực không nghĩ ra ngài còn có thể dùng phương thức gì để thể hiện quân uy của mình.

Mặc dù vậy, lúc đoàn đón dâu trùng trùng như sóng từ Thiên giới cuồn cuộn tiến vào Thanh Khâu, xuất hiện trên bờ biển Vãng Sinh bên núi Vũ Trạch, Mê Cốc Tiên Quân đang cầm chiếc khăn đứng ở bờ bên kia cảm thấy, có lẽ mình đã quá coi thường Thiên Quân rồi.

Đoàn đón dâu không phải là hùng hậu, mà là vô cùng hùng hậu.

Mê Cốc Tiên Quân trước nay luôn theo hầu bên cạnh thượng thần Bạch Thiển, có chút địa vị ở Thanh Khâu, làm địa tiên đã lâu nên dĩ nhiên cũng hiểu nhiều biết rộng.

Theo luật lệ Thiên giới, tân lang không đi đón tân nương, từ trước đến nay, việc này là do huynh trưởng của tân lang đảm trách.

Mê Cốc nghĩ, Mặc Uyên có thể coi là huynh trưởng của Dạ Hoa, vì vậy vị tôn thần này xuất hiện trong đoàn đón dâu là hợp tình hợp lý.

Tôn thần xuất hành, tùy tùng theo hầu phải là các vị thần tiên bậc cao, nhưng lại không được quá cao, vậy thì xem ra, Ti Mệnh Tinh Quân, vị tiên dưới trướng Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chuyên chấm mực múa bút quản lý vận mệnh người trần, có mặt cũng là hợp tình hợp lý.

Còn Liên Tống Thần Quân, con trai thứ ba của Thiên Quân quanh năm xuất quỷ nhập thần đang đi cạnh Ti Mệnh chính là tam thúc của thái tử, hình như không có phận sự ở đó, nhưng đến xem náo nhiệt một chút cũng chẳng sao.

Mê Cốc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được một vài nguyên nhân vì sao ba vị tôn thần phúc khí dồi dào đó lại xuất hiện trong đoàn đón dâu.

Nhưng vị tiên tóc trắng áo tím đi bên cạnh Mặc Uyên, người mà theo truyền thuyết đã lánh đời mười mấy vạn năm, không phải vạn bất đắc dĩ thì không tùy tiện bước chân ra khỏi Cửu Trùng Thiên, chỉ xuất hiện trong một vài bức họa hoặc đôi ba buổi yến tiệc cực lớn trên trời, luôn khiến cho hậu thế luôn hoài niệm - Đông Hoa Đế Quân, tại sao cũng xuất hiện trong đoàn đón dâu?

Mê Cốc vắt óc suy nghĩ nhưng không tìm ra được duyên cớ.

Cách biển Vãng Sinh trùng trùng sóng nước, mặc dù mắt rất tinh nhưng Mê Cốc vẫn không thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Đoàn đón dâu rầm rộ, khí thế ngút trời tiến đến vịnh Nguyệt Nha, nhưng chưa vượt biển ngay mà dừng lại bên bờ, hàng tiên nga đi cuối đoàn nhanh nhẹn chuẩn bị bàn ghế và dụng cụ pha trà để các vị tôn thần nghỉ chân chuyện trò.

Tam điện hạ của Thiên giới, chú ba của tân lang, Liên Tống Quân lơ đãng mở nắp chén trà, thong dong tán chuyện với Ti Mệnh đứng bên: "Trước khi khởi hành, bản quân nghe nói thật ra Thanh Khâu có đến hai vị đế cơ, ngoại trừ Bạch Thiển sắp phải gả cho Dạ Hoa, hình như còn có một hậu bối nữa thì phải?"

Ti Mệnh, mặc dù có địa vị thấp hơn Đông Hoa Đế Quân rất nhiều, nhưng may mắn được mệnh danh là một trong hai bộ toàn thư sống của Cửu Trùng Thiên bên cạnh Đông Hoa Đế Quân. Chỉ có điều, Đông Hoa Đế Quân là bộ điển pháp toàn thư sống, còn Ti Mệnh lại là bộ bát quái toàn thư sống, nổi tiếng bởi có thể biết rõ bí bí mật ba đời tổ tông của cả những người chẳng chút liên quan tới mình.

Bộ bát quái toàn thư sống vốn đang cảm thấy bức bối suốt cả buổi sáng bởi không khí trang trọng của đoàn đón dâu kéo dài mười dặm, rốt cuộc lúc này cũng có cơ hội mở miệng, mặc dù trong lòng đã chộn rộn muốn chết nhưng mặt vẫn làm bộ chần chừ đắn đo, chắp tay vái, thi lễ đầy đủ, mới từ tốn cất lời: "Tam điện hạ nói phải, Thanh Khâu thực sự có hai vị đế cơ. Vị điện hạ nhỏ tuổi kia chính là cháu gái duy nhất của Bạch gia, mang trong mình hai dòng máu hồ ly trắng và hồ ly đỏ, là hồ ly chín đuôi lông đỏ duy nhất trong cả bốn bể tám cõi, tên là Phượng Cửu điện hạ. Thiên tộc có năm vua cai trị năm phương, nước Thanh Khâu cũng có năm vua thống lĩnh năm vùng, bởi vì sớm muộn gì thượng thần Bạch Thiển cũng phải gả vào Thiên tộc, nên 200 năm trước ngài đã giao quân vị của mình ở Thanh Khâu cho cháu gái là điện hạ Phượng Cửu. Khi kế vị, tiểu điện hạ lúc ấy mới chỉ có ba vạn hai nghìn tuổi, thế mà Bạch Chỉ Đế Quân còn có ý để ngài ấy làm vua chung của Thanh Khâu, tuổi trẻ mà quyền cao chức trọng như vậy, có điều... cũng hơi kỳ lạ."

Tiểu tiên nga bước tới châm thêm trà, gã dừng lại, bưng chén trà bốc khói đưa lên miệng, qua làn hơi nước mông lung, tựa như vô tình đưa mắt liếc nhìn Đông Hoa đang tĩnh tọa uống trà một cái.

Liên Tống dường như được khơi hứng, ngồi nghiêng ngả trên ghế đá giơ tay ra hiệu, đuôi mắt hàm chứa ý cười: "Ngươi nói tiếp đi".

Ti Mệnh gật đầu, suy nghĩ một lát, lại tiếp: "Thật ra tiểu tiên quen biết Phượng Cửu điện hạ từ lâu, khi đó, điện hạ chỉ khoảng hai vạn tuổi, lúc nào cũng lẽo đẽo bên cạnh Bạch Chỉ Đế Quân, bởi là cô cháu gái duy nhất nên rất được cưng chiều, tình tình hoạt bát, những chuyện như câu cá bắt chim đương nhiên khỏi bàn, lại còn thường trêu chọc người khác, ngay tiểu tiên cũng bị điện hạ đùa giỡn mấy lần. Nhưng," gã dừng lại một chút: "Hơn 200 năm trước điện hạ đã xuống Phàm giới một lần, đi mấy chục năm, sau khi trở về không hiểu sao tính tình lại trầm lặng đi nhiều. Nghe nói, ngày từ Phàm giới trở về, điện hạ mặc một bộ tang phục. Hơn 200 năm qua, điện hạ cũng đã trưởng thành, vì được nuôi dưỡng để trở thành người kế vị, Bạch Chỉ đế quân lo lắng điện hạ không có người ở bên phò trợ, cho nên 100 năm qua đã tìm cho điện hạ vài vị hôn phu để lựa chọn, nhưng điện hạ..."

Liên Tống hỏi: "Nàng ta thế nào?"

Ti Mệnh lắc đầu, ánh mắt như vô tình liếc về phía Đông Hoa Đế Quân, nở một nụ cười miễn cưỡng, nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là điện hạ khăng khăng rằng mình đã xuất giá, dù phu quân đã qua đời, nhưng quyết không đi thêm bước nữa. Lại nghe nói hơn 200 năm nay, điện hạ chưa từng gỡ chiếc trâm hoa trắng khỏi mái tóc, cũng chưa lúc nào thôi mặc tang phục."

Liên Tống chống cằm gác tay lên ghế đá, nói: "Nghe ngươi kể, ta lại sực nhớ 70 năm trước cơ hồ đã xảy ra một chuyện, nghe nói Thương Di Thần Quân ở núi Chức Việt thành thân, hình như có liên quan đến Thanh Khâu?"

Ti Mệnh nghĩ một lát, muốn đáp, nhưng thượng thần Mặc Uyên ngồi một bên yên lặng nãy giờ lại lên tiếng trước, giọng thanh sảng êm êm: "Chẳng qua là Bạch Chỉ muốn gả Phượng Cửu cho Thương...". Ti Mệnh bên cạnh vội nhắc: "Thương Di". Mặc Uyên tiếp lời: "Gả cho Thương Di, sai trói Phượng Cửu đưa lên kiệu hoa, Phượng Cửu tức giận, ngay đêm đó đã hủy hoại Thần Cung của núi Chức Việt mà thôi".

Hai chữ "mà thôi" của ngài nhẹ tựa mây bay nhưng Ti Mệnh nghe thấy lại kinh hồn bạt vía. Chuyện này quả thực gã không biết. Gã cảm thấy mình nên nói tiếp, nhưng đắn đo mãi cũng chỉ thở dài một tiếng "Ôi..."

Liên Tống tay cầm quạt, mỉm cười, đứng đắn ngồi thẳng người nói với Mặc Uyên: "Vậy là đúng rồi, tôi nhớ có ai đó cũng kể với tôi như vậy, hôn lễ năm xưa hình như ngài còn làm chủ hôn. Nhưng nghe đồn Thương Di Thần Quân lại thật lòng yêu vị tân nương chưa bái đường đã làm loạn Thần Cung của mình đó, đến nay cung điện được tu sửa lại vẫn còn treo mấy bức họa của Phượng Cửu, chàng ta ngày ngày nhìn vật nhớ người".

Mặc Uyên không nói thêm nữa, còn Ti Mệnh lại cảm thán: "Nhưng yêu là một chuyện, có được yêu lại hay không lại là chuyện khác. Tiểu tiên còn nghe nói Tần Cơ ở núi Chung Hồi có ý với tứ ca Bạch Chân của thượng thần Bạch Thiển, nhưng làm gì có gan tranh giành với thượng thần Chiết Nhan".

Gió nhẹ lướt qua, những bông hoa vũ thì không ngừng lay động. Mấy vị tôn thần dáng vẻ trang nghiêm tán chuyện về người khác xong, ai về chỗ nấy, có vị nghỉ ngơi, có vị thưởng trà, có vị ngắm cảnh. Nhưng mấy tiểu tiên đứng hầu bên cạnh lại không sao giữ được bình tĩnh, nghe lỏm được bí mật này, ai nấy đều hưng phấn đỏ cả mặt, nhưng lại không dám manh động, chỉ rối rít dùng ánh mắt trao đổi cảm tưởng. Trong lúc nhất thời, bờ biển Vãng Sinh tràn ngập những ánh mắt giao nhau.

Một tiểu thần tiên giỏi đoán lòng người dâng cho Ti Mệnh một chén trà để nhuận giọng, Ti Mệnh Tinh Quân dùng nắp gẩy vụn trà nổi trên mặt cốc, ánh mắt vòng qua lượn lại rồi dừng ở chỗ Đông Hoa Đế Quân, khẽ nhíu mày suy tư.

Liên Tống xoay chén trà trong tay, cười hỏi: "Ti Mệnh, hôm nay ngươi bị máy mắt hả, sao cứ liếc nhìn Đông Hoa mãi thế?"

Đông Hoa Đế Quân ngồi cách đó hai trượng đặt chén trà xuống, mắt hơi ngước, Ti Mệnh ngượng ngùng cười khan hai tiếng, mở miệng định nói thì "ào" một tiếng, mặt biển bỗng bùng lên một cơn sóng lớn.

Ngọn sóng dâng cao mười trượng rồi tản ra, dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, một mỹ nhân xiêm y trắng muốt bỗng xuất hiện bên bờ vịnh Nguyệt Nha.

Suối tóc đen nhánh của mỹ nhân buông xõa trên cánh tay trắng trẻo, một chiếc trâm hoa màu trắng được cài trên đầu, xiêm y của nàng hình như được làm bằng vải không thấm nước, trên người không hề dấp dính giọt nước nào, tà áo lay động trong gió mai. Nhưng suối tóc đen của nàng lại ướt đẫm, vài sợi tóc dính vào má, cỏ vẻ rất lạnh, nhưng khóe mắt cong cong của nàng lại tỏa vẻ ấm áp, nàng như cười như không nhìn Ti Mệnh Tinh Quân vừa rồi còn tán dóc rôm rả.

Ti Mệnh tay chân luống cuống bưng chén trà lên che mặt, Liên Tống đưa chiếc quạt trong tay cho gã: "Mặt ngươi quá to, chén trà không che hết, dùng cái này đi".

Ti Mệnh mặt ủ mày chau chực quỳ xuống, nở một nụ cười vô cùng đau khổ: "Không biết Phượng Cửu điện hạ du thủy đến đây, vừa rồi tiểu tiên lỗ mãng, xin điện hạ niệm tình quen biết bấy lâu, lượng thứ cho tiểu tiên".

Mặc Uyên nhìn Phượng Cửu: "Ngươi ẩn mình dưới biển Vãng Sinh làm gì thế?"

Phượng Cửu toàn thân xiêm y trắng muốt, đứng trên một vùng nước yên tĩnh, đoan trang trả lời: "Rèn luyện sức khỏe ạ".

Mặc Uyên cười nói: "Vậy ngươi lên đây làm gì? Muốn hù dọa Ti Mệnh sao?"

Phượng Cửu ngập ngừng, nhìn về phía Ti Mệnh đang khổ sở quỳ trên đất: "Ngươi vừa nói, vị Tần Cơ nào đó ở núi Chung Hồ, thích tiểu thúc của ta thật ư?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net