Chương 14: Thân nhân hay địch nhân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong tôn giả đưa Phượng Cửu tới đến trước hoa viên của Long Tinh Vân trước thư phòng nàng (LTV) thì Phượng Cửu đột nhiên nói muốn đi dạo cho khuây khỏa nên Phong tôn giả cũng đồng ý cho nàng ở lại và căn dặn nàng cẩn thận rằng tuyệt đối không được đi vào cấm địa Mạn Châu Sa sâu trong hoa viên. Phượng Cửu mệt mỏi, nghe chữ được chữ mất, không rõ ràng và cũng chỉ vâng dạ cho qua chuyện. Phong tôn giả nghĩ Phượng Cửu cũng không còn nhỏ nên cũng không nhắc nhở nhiều nữa. Vả lại, cấm địa Mạn Châu Sa kia cấm cả thiên hạ chứ con nha đầu Phượng Cửu này thì dù có cấm cũng chẳng cấm được. Nó vào không đến 10 lần cũng đến 9 lần. Đương nhiên đó là Long Vũ Phượng Cửu, còn Bạch Phượng Cửu nàng cả đời chưa từng đặt chân vào nơi này.

Phong tôn giả đi rồi, Phượng Cửu lơ đãng bước vào hoa viên. Hoa viên của Long Tinh Vân không bằng nói là dược viên. Trong đó căn bản là chỉ trồng dược  thảo các loại. Nàng đi rồi đi, chẳng biết từ khi nào đã đi vào cấm địa Mạn Châu Sa.

Khi Phượng Cửu giật mình nhận ra những thứ xanh xanh vàng vàng lá cây rễ cỏ các loại dược liệu đã thay bằng sắc đỏ tươi như máu của Mạn Châu Sa hoa thì nàng đã đi lạc vào vùng cấm địa tới không biết lối ra. Gì chứ cấm địa Mạn Châu Sa này  của cô cô nàng chính là  một mê cung vô cùng khó ra, nếu là người không quen biết, đi lạc vào cấm địa thì đừng mong có thể ra ngoài, hơn nữa nơi này còn có cấm chế tước hết toàn bộ pháp thuật tiên yêu thần ma đều không ngoại lệ.

Phượng Cửu thì không lo việc ra ngoài, bởi vì nàng thông thạo toàn bộ đường đi nước bước của cấm địa. Nhưng người từng vào cấm địa là Long Vũ Phượng Cửu chứ không phải Bạch Phượng Cửu, thế nên Phượng Cửu chưa từng nhìn qua Mạn Châu Sa hoa thực sự, vô cùng tò mò với loài hoa này. Nàng tự hỏi bản thân: " Tại sao Mạn Châu Sa hoa có hoa lại không có lá?"

Bỗng nhiên, từ sau lưng nàng có một tiếng nam nhân trầm thấp thuộc về nam nhân vang lên:

"Phượng Nhi tò mò sao? Ta có thể cho con biết nhưng tuyệt đối không thể mang câu chuyện này đi Cửu Trùng Thiên thượng nói ra."

Phượng Cửu xoay người. Trước mắt nàng xuất hiện một nam tử mặc y phục trắng như tuyết, tóc cũng bạc trắng, đôi tử đồng thấu triệt thiên hạ giống như ngân hà tại cửu thiên.Nàng lẩm bẩm:"Thực giống."

Nam tử hỏi lại: "Phượng Nhi nói ta giống ai?"

Phượng Cựu cũng vô thức đáp: "Bức họa được cô cô giấu trong thư phòng."

Nhưng Phượng Cửu đột nhiên nhớ ra rằng đây là cấm địa Mạn Châu Sa. Nàng đưa Cửu Thiên Long Viêm kiếm lên vừa tầm phòng bị, hỏi: "Ngươi là ai?"

Bạch y nam tử ngạc nhiên hỏi:

 "Vậy cô cô con không nói cho con biết đó là ai ư? Ta là Phượng tộc Phượng Hoàng Đế Quân Phượng Thần đồng thời là cô phụ của con."

Phượng Cửu không ngờ nam tử này lại là Phượng Hoàng Đế Quân Phượng Thần mà bát hoang lục hợp từ nhiều năm nay đều đã không biết tung tích.

"Cô phụ? Cô cô ta nhiều năm nay không có phu quân, sao vãn bối lại có cô phụ được?" - Rồi bỗng Phượng Cửu nhớ đến cái gì, bật thốt: "Người là phụ quân của Minh Nhi?"

Phượng Thần cười chua xót:" Có lẽ là vậy."

Phượng Cửu hỏi: "Cô phụ, vậy tại sao Mạn Châu Sa hoa lá vĩnh bất tương kiến?"

Phượng Thần ngẫm một lát rồi kể: 

"Thuở xưa trên thiên giới có một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết. Chàng trai vốn là võ tướng tên Hoa, cô gái là công chúa tên gọi Châu Nhi. Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban hôn, nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, Hoa đành phải gác tư tình sang bên, cầm quân đánh giặc

Khi trở về, chàng biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị. Hoa bèn vào cung thỉnh cầu, ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình, giam chàng vào ngục.

Châu Nhi lén vào thăm Hoa, hai người bàn kế vượt ngục. Hoa vốn dòng Thiên tướng, pháp thuật tinh thuần, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Châu Nhi chạy trốn.

Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi giết. Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có lối. Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Hoa thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa. Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.

      Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc, nào ngờ Thiên đế lòng dạ hẹp hòi, muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phân ly, bèn trớ chú cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác:"Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây."

Thời gian cứ thế trôi qua.... Cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khắng khít của hai người. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử.
Thế nhưng trớ chú cũng bị thời gian bào mòn, vậy mà lòng hẹp hòi của Thiên đế vẫn không thay đổi. Sau khi y biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở, liền sai binh tướng đuổi giết, bắt về.

Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục.

Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến.

Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng.
Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi.

Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa."

Phượng Cửu vừa kịp nghe xong câu chuyện thì bỗng một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên mang theo uy nghiêm cùng giận dữ:

"Phượng Thần, quả nhiên ngươi đã tới."

Phượng Cửu xoay người, chưa kịp gọi Long Tinh Vân thì đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo từ cổ truyền tới, thanh hung kiếm thượng cổ Hồng Hoang cổ kiếm kề sát bên cổ nàng.

Long Tinh Vân lạnh lẽo nói, nhưng ẩn trong đó là đau đớn cùng khẩn trương:

"Thả Phượng Nhi ra! Nó vô tội."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net