Chương 3: Tìm lại thân nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   3 ngày sau

 3 ngày sau khi Bạch Nhược Lan chết, Long Tinh Vân trong thân xác của Bạch Nhược Lan tỉnh lại. Hôm đó vì thi triển thuật trọng sinh mà Long Tinh Vân nguyên lực tiêu hao hết, phách linh không ổn định. Hiện tại, nàng đã khôi phục 8 9 phần 10 rồi. Nàng nhớ ra 3 ngày sau , Đông Hoa đế quân của Cửu Trùng Thiên, cũng là bằng hữu nhiều năm của nàng sẽ tổ chức một pháp hội nhỏ cùng với Phật Đà Gia ở Tây Phương Phạn Cảnh giảng Phật Pháp. À, mà nói cho cao xiêu vậy thôi chứ Phật Đà Gia cũng là bằng hữu của nàng, chỉ là nàng không ưa lão cho lắm thôi. Còn lý do vì sao nàng không ưa lão thì là vì nàng là người đứng đầu Long tộc, năm xưa đã từng dẫn binh chinh phạt nhiều tộc, tay nhuốm nhiều máu tanh rồi. Mà lão thì ai chả biết. Lão từ bi lắm, cả ngày nói nàng không được sát sinh gì đó, nàng nghe mà đầu muốn nổ luôn rồi. Còn mấy quyển kinh mà nàng lấy từ Phật môn của lão chỉ dùng để làm vài việc. Thứ nhất, nàng dùng để che nắng. Thứ 2, nàng dùng để đọc lúc nàng nhàn rỗi tới mức không có việc gì làm. Thứ 3, nàng dùng để đọc lúc nàng muốn ngủ mà không ngủ được. Ừ thì đấy là nói ăn vẻ thế thôi, chứ nói thẳng ra thì là phương pháp mới do nàng chế ra thay cho phương pháp đếm cừu thôi. Nói thì nói thế chứ nàng vẫn phải đi, dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm, vẫn là nên cấp cho người ta mặt mũi. Nàng ngồi xuống bàn trang điểm. Nàng chợt nhận ra là dung mạo Bạch Nhược Lan đã thay đổi hoàn toàn, trở thành dung mạo nàng rồi. Trong tấm gương hiện lên một nữ tử hồng y yêu diễm. Mái tóc đen tuyệt đẹp của Bạch Nhược Lan đã bạc cả, trở thành mái tóc trắng ma mị của nàng. Đôi tử đồng tuyệt đẹp đã hóa thành huyết đồng. Sống mũi cao thẳng, phượng mâu mê hồn, mày liễu thanh mà làm cho con người ta cảm giác được hàn khí, bạch phát vấn lên một kiểu tùy ý, không quá phô trương, lại cũng không quá thấp kém.  Mi tâm nàng có một vết bớt hình hoa bỉ ngạn đỏ tươi, yêu dị. May mắn thay, Bạch Nhược Lan cũng có một vết bớt, tuy không phải ma ha mạn châu sa nhưng cũng không khác biệt là mấy. Long Tinh Vân dùng một cây trâm hình một con phượng hoàng tung cánh diễm lệ cài lên mái tóc. Tuy là phượng hoàng cao quý nhưng lại chỉ đơn độc 1 cây trâm vàng, thành ra trông lại rất giản dị.

Sửa soạn một hồi, nàng bước ra cửa. Bỗng, một đoàn người đi tới. Đoàn người đó dĩ nhiên chính là mấy người của hồ ly động.

"Lan Nhi, cuối cùng chúng ta cũng tìm được con rồi"

Hồ Đế và Hồ Hậu cùng ôm chầm lấy nàng. Long Tinh Vân ngơ ngác một hồi, lật qua lật lại mấy trăm lần ký ức Bạch Nhược Lan lưu lại trước khi vũ hóa mới mờ ảo nhớ ra đây là cha mẹ của Bạch Nhược Lan.

"Cha, mẹ, đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca"

Long Tinh Vân mừng rỡ kêu lên, hoàn toàn là bộ dáng gặp lại cố nhân, lại giả bộ ngu ngơ chỉ Bạch Thiển và Phượng Cửu:

"Đây là..."

Hồ Đế chỉ Bạch Thiển và Phượng Cửu nói:

"Đây là tiểu ngũ nhà chúng ta, muội muội con Bạch Thiển. Đây là con gái nhị ca con, chất nữ của con Bạch Phượng Cửu"

" Thiển Nhi, Phượng Nhi"

Long Tinh Vân gọi. Nãy giờ, Phượng Cửu luôn cảm thấy vị tứ cô này có chút quen mắt lục đi, lục lại trong ký ức mình đều không có, lục tiếp ký ức mới du nhập vào đầu mình mới nhớ ra, đây là bộ dáng của hoàng cô chủ nhân của ký ức mới du nhập vào não mình. 

Phượng Cửu thầm oán trời oán đất: " Thiên ah, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra thế này?"

Phượng Cửu giờ khắc này đã chính thức lĩnh ngộ được cái gì là "Kêu trời, trời không thấu; kêu đất, đất không hay"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net