Chẩm thượng thư quyển hạ Chương 1.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❄ Chương 1.5 ❄ edited by: Phong Tuyết

Phượng Cửu không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu.

Mặc dù nàng luôn mơ màng không rõ bất cứ điều gì đã xảy ra, nhưng thỉnh thoảng nàng cũng cảm nhận được chút gì đó. Nàng tựa hồ bị ai đó ôm.

Trong lòng nàng cảm giác rằng nàng biết người ôm lấy nàng là ai, nhưng lại không rõ vì sao mình nghĩ không ra. Trong hơi thở mơ hồ mang theo mùi hương bạch đàn, mùi hương này nàng cũng cảm thấy quen thuộc. Nhưng loại quen thuộc này lại tựa như vô cùng xa xôi, khiến cho nàng nghi ngờ.

Sau khi bị ôm, nàng tựa như rơi vào một nơi vô cùng mềm mại. Nàng cảm thấy nằm như vậy thật thoải mái, miễn cưỡng dựa vào vòng tay đang ôm nàng.

Bởi vì phần lớn thời gian nàng ý thức không được rõ ràng mà thân thể nàng lại từng hồi, từng hồi đau đớn khiến nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nàng liền nhắm mắt, coi như là đang nghỉ ngơi.

Nhưng đau đớn luôn tìm đến mà nàng nhất thời không thể lường được, nàng bị đau bụng kinh, thực sự rất đau. Mỗi khi đau đớn vô cùng luôn có một bàn tay vững chắc đỡ nàng dựa vào mình rồi bón cho nàng từng thìa, từng thìa thứ nước gì đó. Thứ này có mùi máu tươi rất nồng, uống không hề ngon chút nào, nhưng vừa vào tới cổ đau đớn đã giảm đi rất nhiều, nàng cảm thấy hẳn là đồ tốt.

Khi nàng bị sặc sẽ có người chậm rãi vỗ lưng cho nàng, nàng bất an sẽ có người nắm tay nàng, nói thì thầm gì đó, đã có người đem nàng ôm vào trong ngực. Hắn thường xuyên thì thầm với nàng gì đó, khi không có việc gì sẽ thì thầm với nàng.

Đầu óc đã bắt đầu có chút tỉnh táo, nàng cố gắng suy nghĩ người đang chăm sóc cho mình là ai, cách chăm sóc của hắn rất ân cần, nàng cảm thấy hắn thực sự rất có tiền đồ. Nhưng những lúc nàng càng cố gắng nghĩ, trí óc nàng lại trở nên mơ hồ.

Thời gian như nước chảy, từng đoạn trôi qua, lặng lẽ không chút tiếng động. Tinh thần nàng luôn có chút lộn xộn, trước mắt nàng mơ hồ lướt qua rất nhiều người quen. Cuối cùng dừng lại ở một vị quý phụ đang mặc hoa phục có phong thái uyển chuyển. Vị quý phụ này chính là mẫu thân của mẹ nàng, là bà ngoại của nàng. Nàng có chút váng đầu.

Bà ngoại nàng lúc này đang ngồi trong phòng khách cùng mẫu thân bàn luận điều gì đó.

Bà ngoại của nàng, mặc dù nhìn vẻ ngoài có vẻ rất thân thiện dễ gần, nhưng thật sự là một vị tiên mẫu vô cùng lợi hại, có thể đem mấy đứa con gái đều gả cho người tốt. Với tính toán kỹ lưỡng của bà, bảy người con gái không ai không được gả cho đám tốt, quả thực là trụ cột vững chắc trong nhà. Nhưng sau khi gả hết nữ nhi đi, bà lại cảm thấy cuộc sống thực sự trống trải.

Trống trải suốt hai trăm năm, đến ngày mừng thọ ông ngoại Phượng Cửu, phụ thân đưa cả nhà nàng về thăm ông ngoại. Phụ thân dẫn nàng tới dâng trà cho bà ngoại, bà ngoại bỗng mừng rỡ phát hiện ra đứa cháu ngoại của mình là Phượng Cửu đã hơn ba vạn tuổi.

Cái tuổi này, vừa phù hợp để tìm cho nàng một người chồng.

Từ đó bà ngoại liền đến nhà con gái cả làm khách quen.

Phượng Cửu núp bên ngoài Tiểu Hoa sảnh, cố gắng lắng tai nghe, nghe xem bà ngoại và mẹ nàng rốt cuộc đang nói cái gì. Chỉ nghe được bà ngoại nói: “Nhân duyên của Cửu nhi, sở dĩ vi nương tính toán sớm như vậy cũng vì muốn tốt cho nó, giúp nó có thể chọn lựa được. Dung mạo cùng tính tình Cửu nhi như vậy, nhất định phải gả cho đệ tử thế gia ba đời trở lên. Có điều đệ tử thế gia không phải ai cũng có khả năng, ví dụ như lần trước Nhị muội phu của con tiến cử tiểu nhi tử của Nam Hải Thủy Quân, tướng mạo tuấn tú, gia thế tôn quý, nhưng trong tay lại không nắm chức vị gì, thực tiếc nuối. Vi nương cảm thấy muốn xứng với Cửu nhi phải là đứa con thế gia nắm trọng quyền, như vậy mới có tiền đồ. Vả lại, đối với võ tướng vi nương không thích cho lắm, thí dụ như Tứ muội phu của con vậy. Mặc dù Tứ muội phu của con quyền cao chức trọng nhưng việc hôn sự này vẫn là tâm bệnh của vi nương. Ngày đó nếu không phải Tứ muội của con nhất quyết không phải là hắn thì không lấy, vi nương làm sao có thể mang một đứa con gái tốt như vậy gả cho một kẻ mãng phu. Võ tướng thì sao, suốt ngày chém chém giết giết, nào đâu có hiểu được thương hoa tiếc ngọc, con là mẹ của Cửu nhi, đừng phạm vào sai lầm của vi nương, nếu có võ tướng giao lưu với Cửu nhi, con cần phải chú ý. Ngoài ra còn có một vấn đề quan trọng nữa, đó là nhân duyên phải tương xứng. Cửu nhi của chúng ta như vậy, nhất định phải tìm một người có tướng mạo xứng với nó, tương lai sinh ra cháu mới đáng yêu dễ nhìn, nếu không sẽ làm tổn hại thanh danh tộc hồ ly đỏ chín đuôi của chúng ta. Vi nương tạm thời mới chỉ nghĩ tới đây, để vi nương trở về suy nghĩ cẩn thận hơn một chút”. Mẹ nàng ở bên cạnh khen ngợi bà ngoại suy nghĩ chu toàn, chắc chắn hai người sẽ chiểu theo cách nghĩ của bà ngoại mà kiếm cho Phượng Cửu một mối lương duyên.

Nghe được những lời của bà ngoại, Phượng Cửu như mang đá nặng đè trong lòng. Nàng tập tễnh bước từng bước rời khỏi Tiểu Hoa sảnh, đi dọc đường cảm thấy xung quanh tĩnh lặng tới kỳ lạ.

Trong lòng nàng ngưỡng mộ Đông Hoa Đế Quân, mặc dù chàng tay trắng dựng nghiệp, thân mang địa vị cao, nhưng lại không phải thế gia ba đời trở lên, bà ngoại nhất định sẽ không thích. Đế Quân chàng mặc dù trước kia mang trọng trách, nhưng đã thoái ẩn ở Thái Thần cung không để ý thế sự, cho tới hôm nay cũng chưa có thực quyền gì, bà ngoại càng không thích. Đế Quân rất giỏi chinh chiến, được rất nhiều chiến tướng ngưỡng mộ, so với Tứ di nương phu chỉ là võ tướng bình thường cũng hơn không biết bao nhiều lần, bà ngoại lại càng không thích hơn nữa.

Đế Quân chàng ngoại trừ dung mạo đẹp ra, trong mắt bà ngoại không hề có điểm nào khác vừa ý, như vậy, nàng biết làm thế nào?

Ngoài hành lang lộng gió, gió thu buồn đưa cây, khiến lòng nàng càng thêm sầu muộn. Nàng đứng ngoài hành lang suy tư, nếu nói phụ thân tìm người tới Thái Thần cung mai mối sợ rằng không được, việc theo đuổi Đông Hoa Đế Quân, chỉ có thể dựa vào một mình nàng.

Nhất thời lại một cảnh tượng khác hiện ra, Phượng Cửu không hề cảm thấy vừa rồi chỉ là một giấc mộng của nàng, ngược lại cảm thấy cảnh tượng đó rất thực. Nhưng nàng có thể mơ hồ cảm thấy đây là chuyện đã xảy ra từ lâu.

Có điều, tất cả nàng đã sớm quên, năm đó nàng nói Ti Mệnh đem nàng độ vào bên trong Thái Thần cung. Nếu không phải Đông Hoa không hợp với điều kiện mà bà ngoại đặt ra, nàng lại nói rõ chuyện cho cả nhà hiểu, rồi phụ thân cho người tới Thái Thần cung làm mai, không biết ngày hôm nay mọi chuyện sẽ ra sao.

Đột nhiên mơ tới chuyện này khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng lại cảm thấy bản thân mình không hề hài lòng với bộ dạng hiện tại của mình. Rốt cuộc là nàng đang ở trong bộ dạng gì? Tại sao lại có cảm giác như vậy? Hôm nay, rốt cuộc là ngày nào?

Phụ thân nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn Thương Di Thần Quân làm hôn phu của nàng.

Nàng nhớ lại ngày đó nàng đương nhiên bất mãn việc phụ thân chọn hôn phu cho mình, nàng trước khi phải lên kiệu hoa còn nghị luận với phụ thân, nói nếu phụ thân để ý đến Thương Di, chi bằng ngồi lên kiệu hoa gả cho Thương Di, đâu cần phải mang nàng gả cho hắn. Những lời nói của nàng khiến phụ thân tức giận tới dựng râu trợn mắt, lập tức trói nàng vào cỗ kiệu.

Đột nhiên, chỉ vẻn vẹn trong một khắc thôi, nàng làm sao lại nằm trên hỉ giường của Thương Di? Nàng loáng thoáng cảm thấy dọc đường đi từ Thanh Khâu đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng tại sao trong giấc mộng này lại không thấy xuất hiện?

Lần đầu tiên nàng ý thức được rằng mình đang ở trong phỏng mộng. Nhưng lại chân thật như vậy, thực sự có điều gì đó không đúng. Ánh nến khẽ lay động, nàng chợt nghe thấy bên ngoài có một âm thanh truyền đến: “Thần Quân tới”.

Đêm động phòng hoa chúc đã gần tới giờ động phòng, Thần Quân này chắc chắn là Thương Di. Phượng Cửu sợ hết hồn, nàng thực sự không rõ mình lúc nào đã cùng Thương Di bái thiên địa, động phòng? Nỗi kinh sợ khiến nàng khủng hoảng vô cùng, rút lấy chiếc trâm cài trên đầu, theo bản năng nhắm mắt giả bộ ngủ. Nàng thầm nghĩ, cây trâm sắc bén như vậy, nếu Thương Di dám đến gần nàng, nàng nhất định để máu hắn nhuộm đỏ hỉ giường tối nay. Nhất thời Phượng Cửu lại cảm thấy có chút hỗn loạn, rõ ràng sự thực không có chuyện động phòng này xảy ra, nàng làm sao lại mơ thấy chuyện này? Không lẽ lúc này nàng đang ở trong giấc xuân thu đại mộng?

Nàng trấn định nội tâm, không biết đây có phải là trong mộng hay không, nếu nàng đã không thích Thương Di Thần Quân này, cho dù là ở trong mộng nàng cũng không thể để hắn chiếm nửa phần tiện nghi.

Cảm giác Thần Quân đã đến gần, nàng mở mắt ra, trong tay vận lực, phóng cây trâm ra ngoài, nhưng vừa rời tay một lát liền ‘cạch’ một tiếng rơi vào trong chăn của nàng.

Phượng Cửu trợn mắt há hốc mồm nhìn người đang tiến sát tới mình, chớp chớp mắt, sửng sốt.

Người tới không phải Thương Di, mà là người mới được nhắc tới trong mộng của nàng, Đông Hoa Đế Quân.

Dưới ánh trăng, mái tóc trắng tựa tuyết, áo bào tím mờ ảo di chuyển, dung mạo hiện ra chính là khuôn mặt bị Tiểu Yến coi là mặt lạnh.

Người đang đứng ở trước giường, đích thực là Đế Quân lão nhân gia.

Đế Quân thấy nàng mở mắt ra, hơi ngẩn người, đưa tay lên sờ trán nàng, sau khi kiểm tra xong vẫn không hề thu lại, ánh mắt nhìn khuôn mặt nàng hồi lâu mới thấp giọng hỏi nàng: “Tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net