Tam Sinh,Vong Xuyên bất tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : 

TA MUỐN NHÂN GIỚI QUYẾN RŨ HẮN

Không biết bắt đầu từ khi nào, những người đi ngang qua sông Vong Xuyên đều gọi ta là đá Tam Sinh. Kể từ đó, có kẻ khinh bỉ ta, trước mắt ta có người tay nắm tay với người có duyên kiếp trước, có người lại gào khóc thất thanh.

Mà ta chỉ là một tảng đá bên bờ Vong Xuyên, không buồn khổ, không vui mừng.

Ta thản nhiên ở bên cạnh bờ Vong Xuyên ngàn năm, cuối cùng hóa thành tinh linh.

Vạn vật sinh linh, đều phải trải qua lịch kiếp. Còn ta lại yên ổn sống qua trăm năm sau, cho tới khi gặp...

Tình kiếp.

Một lão đạo râu bạc trắng đi ngang qua Vong Xuyên xem tướng giúp ta. Lão rung đùi đắc ý đoán trước kiếp số của ta. Ta lại cho rằng lão nói dối.

Chân thân của ta là đá Tam Sinh, ta là linh hồn của tảng đá, là trái tim của tảng đá. Âm khí ngàn năm không tiêu tan bên bờ Vong Xuyên càng hun đúc lòng dạ ta thêm cứng rắn.

Khi đó, ta nghĩ là như vậy. Nhưng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một buổi chiều u ám ở Minh giới, ta theo thói quen tản bộ bên bờ Vong Xuyên từ ngàn năm qua chưa từng thay đổi, lúc trở về, ta ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong lúc lơ đãng, cảm giác như ánh mặt trời của Nhân giới phá tan tầng sương mù, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi trên con đường Hoàng Tuyền trải đầy hoa Bỉ Ngạn [1].

Nam tử kia nhanh nhẹn đi tới.

Bỗng nhiên ta nhớ lại, nhiều năm trước đây, có một nữ tử phàm nhân đi ngang qua người ta có thì thầm một câu: "Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma [2] ."

Cả ngàn năm trôi qua, đây là lần đầu tiên trái tim đá nhỏ bé của ta rung động.

Hắn chậm rãi đến gần, đương nhiên không phải tới tìm ta, đơn giản vì sau lưng ta chính là cầu Nại Hà đi sang Minh giới. Ta cảm thấy thật vất vả mới gặp được một người như vậy, phải nắm chắc cơ hội khi gặp một người tuyệt vời như hắn.

Ta tiến tới, nhỏ giọng gọi: "Công tử." Ta muốn hành lễ với hắn giống như các tiểu thư phàm nhân có lễ giáo trong sách. Nhưng mà ở trong đó chỉ viết là nhẹ nhàng chào hỏi mà thôi, cũng không nói rõ cho ta biết phải có động tác và tư thế như thế nào.

Ta suy nghĩ một chút, lại bắt chước dáng vẻ lũ u hồn suốt ngày khóc lóc kêu gào trước mặt Diêm Vương, hai đầu gối quỳ "phịch" xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái trước mặt hắn, "Công tử, xin hỏi quý danh của huynh là gì?"

Đám tiểu quỷ xung quanh hít sâu hai ngụm khí lạnh, còn hắn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt kinh ngạc, trong chốc lát không trả lời được câu hỏi của ta.

Đối nhân xử thế phải có thành ý, Hắc Bạch Vô Thường [3] rất hay nói câu "Có thành ý thì mới làm tốt công việc." Cho nên, lần nào bọn họ cũng có thể dắt linh hồn ngoan ngoãn trở về.

Ta không thấy hắn trả lời, suy nghĩ một lúc, có lẽ dập đầu không có tiếng vang, chưa bộc lộ đủ thành ý, vì thế vừa quỳ vừa lê về phía trước ba bước, cũng không tiếc dùng sức, dập đầu ba cái thật mạnh.

Dường như ba cái dập đầu của ta tạo ra ba dư chấn [4] lớn. Khiến đám tiểu quỷ xung quanh vội vàng hút không khí. Chắc đã sợ mất hồn.

Ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầm đìa máu tươi nhìn hắn: "Quý danh của công tử?"

Có lẽ vẻ mặt đau thương đầy máu này của ta khiến hắn giật mình, hắn
vẫn im lặng.

Ta vội vàng lau mặt, lòng bàn tay đều ươn ướt. Ta không biết vì sao mình lại để chảy nhiều máu đến thế, cũng hiểu được vì sao hắn lại đờ đẫn như vậy.

Ta hoảng sợ, luống cuống tay chân lau mặt, kết quả biến toàn thân mình bê bết máu.

Ta ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn hắn.

Trong đôi mắt đẹp của hắn có bóng dáng ta, rồi đột nhiên lấp lánh ý cười.

Mặc dù không hiểu hắn vui vẻ điều gì, nhưng thấy hắn vui vẻ, ta cũng thể hiện tình hữu hảo bằng cách khoe ra hàm răng trắng bóc. Không ngờ ta càng cười, máu lại càng chảy đầm đìa thấm đầy người.

Tiểu quỷ Giáp bên cạnh không khỏi lo lắng, kéo sát ta vào bên người gã, ta cũng không chịu đứng dậy. Gã thở gấp, nhỏ giọng nói: "Bà cô Tam Sinh của ta ơi! Người bày ra cái bộ mặt lệ quỷ này là muốn dọa ai? Người có biết đó là ai không?"

Ta là linh vật ở Minh giới, pháp lực không quá cao thâm, nhưng cũng là người có vai vế, đám tiểu quỷ đều cung kính với ta, kiểu nói chuyện như vậy vô cùng hiếm thấy, ta nhíu mày, không hiểu hỏi lại, "Đương nhiên ta không biết hắn là ai, không phải ta đang hỏi đấy sao?"

Dáng vẻ tiểu quỷ Ất như hận không thể chết ngay tại chỗ, "Bà cô ơi! Đây là thiên thượng..." Gã còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói trầm nhẹ cắt ngang...

"Tên ta là Mạch Khê!"

Hắn vươn tay, ta cũng tự nhiên đặt tay vào lòng bàn tay hắn, hắn lật tay, giữ chặt cổ tay ta.

Cổ tay là mệnh môn [5] của ta, hiện giờ hắn chỉ hơi dùng lực một chút, ta sẽ chết vô cùng khó coi. Sắc mặt tiểu quỷ Ất đã tái lại càng thêm tái, Giáp vội cầu xin: "Đại nhân! Đại nhân! Tam Sinh cô nương cả đời sống bên bờ Vong Xuyên, Minh phủ là nơi tầm thường, cô nương không hiểu quy củ lễ tiết nơi đây, xin đại nhân lượng thứ."

"Tam Sinh ư? Cái tên kỳ lạ nhưng cũng rất có ý nghĩa."

Ta vẫn nhìn hắn, trong lòng cũng không sợ hãi, bởi vì trong mắt hắn không có sát khí.

Hắn cẩn thận quan sát ta một lượt, buông cổ tay rồi kéo ta lại gần: "Tảng đá ở Minh giới có thể hóa thành tinh linh, đúng là một chuyện lạ. Ngươi không biết ta là ai, vì sao lại hành đại lễ với ta?"

Ta hiểu rồi. Hóa ra vừa rồi không phải là ta không đủ thành ý, mà là thành ý quá mức. Ta thật thà nói: "Huynh rất đẹp, ta muốn..." Ta không giỏi sử dụng từ ngữ, trong lúc cuống quýt ta tùy tiện dùng một từ không biết tại sao lại xuất hiện trong đầu, "Ta muốn quyến rũ huynh..."

Tiểu quỷ Giáp dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn ta...

Hắn cười, "Đúng là một linh vật trong sáng."

Ta nghĩ đó là một lời khen, trong lòng vui mừng không thôi, vội hỏi: "Vậy ta có thể quyến rũ huynh ư?"

Hắn lặng lẽ nói: "Lần này ta tới đây vì lịch kiếp, sẽ không ở lại Minh phủ quá lâu."

Nghĩa là không thể rồi. Ta cúi đầu, có chút thất vọng.

"Từ trước tới nay ngươi đều ở bên bờ Vong Xuyên ư?" Đột nhiên hắn hỏi.

Ta gật đầu.

"Có muốn đi ra ngoài chơi không?"

Ánh mắt sáng ngời, ta hăng hái gật đầu.

Hắn cười nhạt, vỗ vỗ đỉnh đầu ta, "Lần này ngươi dập vỡ đầu lạy ta mấy lạy, không thể để ngươi lạy vô ích được. Ngươi đã muốn ra khỏi Minh phủ chơi một chút, ta sẽ để Tam Sinh ngươi được tự do một lúc. Lịch kiếp [6] của ta là ba kiếp, cũng có nghĩa là ngươi được tự do ba kiếp, sau khi ta lịch kiếp trở về, ngươi cũng ngoan ngoãn trở về bên bờ Vong Xuyên, được chứ?"

Không phải là vụ mua bán lỗ vốn, ta gật đầu chấp nhận.

Hắn tạo một kim ấn ở cổ tay ta: "Là linh vật, phải thông minh một chút, sau này phải tự bảo vệ chính mình." Hắn nói, "Không phải kẻ mạnh nào cũng lương thiện như ta đâu."

Vẻ mặt tiểu quỷ Giáp Ất run rẩy hộ tống hắn rời đi. Ta sờ sờ kim ấn trên cổ tay.

"Mạch Khê." Ta cao giọng gọi.

Đứng trước cầu Nại Hà, hắn đang bưng bát canh Mạnh bà, quay đầu lại nhìn ta.

"Ta có thể tới Nhân giới quyến rũ huynh sao?" Ta hỏi nghiêm túc như vậy, khiến Mạnh bà đang múc canh cười ngặt nghẽo.

Hắn nhếch môi, "Nếu có thể tìm được, thì cứ quyến rũ đi." Dứt lời, uống cạn bát canh Mạnh bà.

Hắn cũng không quay đầu lại, đi vào sâu bên trong Minh phủ, ta vẫn nhìn theo hướng hắn rời đi, tận tới khi không còn trông thấy nữa vẫn không thể chuyển tầm mắt. Tiểu quỷ Ất đi từ cầu Nại Hà trở về, bàn tay xanh lét gầy gò quơ quơ trước mặt ta, "Tam Sinh cô nương!"
"Ừ!"

"Không phải Tam Sinh cô nương động lòng với ngài ấy rồi đấy chứ?"

Ta còn thật thà quay đầu nhìn Tiểu Ất, hỏi: "Như thế nào gọi là động lòng?"

Ất gãi đầu nghĩ nghĩ, "Giống như những tranh minh họa nam nữ mà người vẫn xem hàng ngày ấy, đó gọi là động lòng."

Ta nghĩ nghĩ một lát, những quyển thoại bản [7] ta xem hàng ngày, công tử gặp tiểu thư, tiểu thư đáp lễ, hai người đối thoại hai ba câu xong bắt đầu không thể kiềm chế, vận động ư ư a a. Ta không có ý muốn vận động ư ư a a như vậy với Mạnh Khê, chắc không phải là động lòng rồi.

Ta kiên định lắc lắc đầu: "Không hề động lòng."

Ất thở dài, lầm bầm lầu bầu thì thào: "Cũng đúng, là tảng đá thì làm sao có thể động lòng được chứ, là ta nghĩ quá nhiều rồi." Rồi lại nhìn ta chằm chằm, "Tóm lại, không động lòng vẫn tốt hơn! Hỏi thế gian, ngoài tình ái thì còn thứ gì có thể ép buộc con người. Cũng không phải nói là Tam Sinh cô nương chắc chắn không thể thích ai. Nhưng Mạch Khê Thần Quân là người duy nhất trong trời đất này không thích hợp làm người trong mộng của nữ tử."

"Tại sao? Ta thấy từ dáng vẻ đến khí chất, đều thấy hắn là người tốt nhất." Ta dừng một chút, "Lúc nói chuyện, giọng nói cũng rất dễ nghe."

"Bởi vì ngài ấy quá hoàn mỹ, nên tuyệt đối không thể động lòng với hắn. Mạch Khê Thần Quân là Cửu Thiên Chiến Thần, lên trời xuống đất, không gì không làm được, trong tim chỉ có thiên hạ. Trong lòng chỉ có muôn dân bách tính, làm sao còn chứa nổi tư tình nhi nữ cơ chứ."

Ta cảm thấy trong lòng Mạch Khê không chứa nổi tâm tình nhi nữ cũng không liên quan nhiều lắm tới ta, nhưng nửa câu đầu của Ất lại khiến ta ngẩn người, "Chiến Thần là những vị thần đằng đằng sát khí, sao hắn có thể làm chứ? Rõ ràng hắn là một người lương thiện."

Suýt chút nữa Ất phun ra một ngụm máu: "Lương thiện ư? Tam Sinh cô nương tin là như vậy sao?" Thấy ta gật đầu, Ất yếu ớt lắc đầu, nói:
"Trước kia có lần Ma tộc phạm thượng, mang mười vạn ma binh lên Thiên giới. Mạch Khê Thần Quân dẫn ba vạn thiên binh giết sạch đại quân Ma tộc, chuyện lấy ít thắng nhiều không nói làm gì, sau đó còn chỉ huy quân đội tiến thẳng vào Cửu U Ma đô, giết toàn bộ, Ma vực máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy Ma âm, Ma tộc từ ba tuổi trở lên đều bị giết sạch."

Việc này ta cũng có biết một chút, thời gian đó Minh phủ vô cùng chật chội, lúc nào cũng nghe thấy tiếng khóc lóc văng vẳng trong điện Diêm Vương. Cầu Nại Hà nhanh chóng bị sập. Tuy Ma tộc đều chết dưới tay Mạch Khê, nhưng lúc chiến tranh, ngươi sống ta chết là chuyện bình thường, Mạch Khê thân là Chiến Thần, dùng võ lực chấn áp phản loạn là trách nhiệm của hắn, hắn trung thành với tộc mình, trong lúc chiến đấu, lạnh lùng tàn nhẫn cũng là điều đương nhiên.

Ta vỗ vỗ vai Ất: "Cảm ơn ngươi nói cho ta biết việc này, ta về trong tảng đá chuẩn bị một chút."

Ất ngẩn ngơ: "Cô nương muốn đi đâu?"

Ta cười: "Ta muốn tới Nhân giới quyến rũ hắn."

Chương 2 - Gọi ta một tiếng nương tử đi

Sau khi ta sắp xếp xong xuôi công việc ở Minh phủ, Diêm Vương tự mình ấn vào gáy ta ba ấn, mỗi một ấn là một kiếp sống ở Nhân giới. Khi nào cả ba cái ấn đều biến mất, ta phải trở về Minh phủ, trông coi Vong Xuyên.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các linh vật, trong y phục trắng muốt, ta đi tới Nhân giới.

Những câu chuyện ở Nhân giới được miêu tả trong sách còn náo nhiệt, còn thú vị, còn... nguy hiểm hơn so với những gì ta tưởng tượng.

Ngày thứ ba ở Nhân giới, trên đường đi tìm Mạch Khê, ta đi ngang qua một ngôi miếu, trong ánh nắng chói mắt, ta nhìn thấy miếu thờ Địa Tạng Bồ Tát, ta cũng lễ phép đi vào lạy, vừa quỳ xuống, đầu còn chưa chạm đất, đột nhiên có một hòa thượng lớn tuổi đầu bóng lưỡng cầm dao cạo đi ra.

Lão mỉm cười từ ái với ta, "A di đà Phật, thí chủ lầm đường đã biết quay lại, quy y cửa Phật, đúng là một việc thiện."

Ta ngẩn người, còn chưa kịp hiểu lão nói vậy là có ý gì, thì dao cạo trên tay lão đã trực tiếp "chăm sóc" mái tóc trên đầu ta.

Ta là tảng đá, là đá Tam Sinh, từ trên xuống dưới, chỗ không dễ dàng phát triển nhất chính là tóc, chờ nó dài suốt ngàn năm mới thấy ổn ổn một chút, thế mà lão lừa ngốc này dám đối xử với ta như thế! Trong lòng giận dữ, ta xoay người đạp lão. Không ngờ lãon lại là kẻ luyện võ công, dễ dàng tránh được một cú đạp của ta.

Nụ cười hiền lành trên gương mặt lão biến mất: "Thí chủ có ý gì?"

Ta ngạc nhiên hỏi lại: "Con lừa ngốc ngươi có ý gì?"

Lão hừ lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng yêu vật ngươi thật tâm muốn tới quy y cửa Phật, chuộc tội ác nghiệt, hóa ra đúng là ngươi tới khiêu khích!"

"Yêu vật? Ngươi nhầm rồi, ta không phải..."

"Hừ, âm khí trên người ngươi, từ lúc còn cách ba dặm ta đã cảm nhận
được, còn dám nói dối!"

Ta ngửi trái ngửi phải, thật sự cũng không biết âm khí trên người mình nặng bao nhiêu nữa, âm khí của con cá giữa sông Vong Xuyên còn nặng hơn ta gấp trăm lần kìa.

Mà lão hòa thượng kia cũng không nghe ta giải thích, cứ vung dao cạo về phía ta, sát tâm ta vừa nổi lên lại nhớ ra mình là người cõi âm, Diêm Vương đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể làm hại tính mạng con người.

Ta thu chiêu, xoay đầu, bỏ chạy. Lão hòa thượng đuổi theo ta trọn một vòng ngọn núi lớn. Trong lúc kiệt sức vì chạy trốn, ta thầm nghĩ sẽ đập cho con lừa ngốc kia một đòn, cho lão ngủ bất tỉnh nhân sự luôn.

Bỗng nhiên, có hương thơm lạ lùng lướt qua mũi, ở Minh phủ, chưa bao giờ ta ngửi thấy hương thơm tuyệt vời như thế, bị hương thơm dẫn dắt đi theo. Càng chạy càng gần, một biển hoa mờ ảo xuất hiện trước mặt ta.

Bây giờ là thời điểm con người gọi là Mùa Đông, mà vật thể trong suốt bao phủ trên những đóa hoa màu đỏ được gọi là tuyết. Nhưng ta không biết loài hoa này tên là gì. Đi xuyên qua vườn hoa thơm lạ lùng này, thấy một tiểu viện tĩnh lặng tọa lạc bên trong.

Ta tò mò, đẩy cửa tiểu viện rồi đi vào. Vừa bước một bước, bỗng nhiên kim ấn Mạch Khê lưu lại trên cổ tay ta chợt lóe, trong lòng ta giật mình, đến gần đại sảnh, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của một nữ tử, "Ngoan nha, ngoan nha."

Ta đẩy nhẹ cánh cửa lộ ra một khe hở, lặng lẽ nhìn vào bên trong, có một thiếu phụ ngồi bên giường, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Ta tinh tế quan sát, nụ cười này, khuôn mặt này, mũi môi này, đứa bé đúng là bản sao của Mạch Khê.

Đúng là không tốn công vẫn có được [8]!

Nhưng hiện giờ hắn chỉ là đứa bé, đã quên chuyện kiếp trước, lại không thể nhận biết người khác, ta quyến rũ hắn bằng cách nào chứ? Không thì ta sẽ ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn lớn lên, không thể để nữ tử hoặc nam tử khác nhân lúc hắn còn nhỏ nẫng tay trên của ta được.

Ta đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau có tiếng hét lớn, "Yêu nghiệt, ngươi trốn chỗ nào?"

Ta giật mình, nghiêng về bên trái, mở cửa phòng "cạch" một tiếng, ngã vào trong nhà. Dao cạo xẹt qua, ta chỉ nhìn thấy một nhúm tóc đen trước trán đứt lả tả.

Nằm chán nản, ánh mắt ta trống rỗng nhìn nhúm tóc đen dưới đất. "Á!" Tiếng thét chói tai của thiếu phụ kia sao lại xa xăm như thế, mà lời Diêm Vương thiên đinh vạn chúc [9] lại càng mờ ảo như mây bay.

Ta đứng bật dậy, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, mang theo âm khí Vong Xuyên ngàn năm đánh về phía lão hòa thượng, mắt nhìn thấy một chưởng này sẽ đánh lão vỡ óc, thì đột nhiên tiếng trẻ sơ sinh khóc thét khiến lý trí ta tỉnh táo trở lại.

Ta di chuyển chưởng lực, đánh lên xà nhà, toàn bộ căn nhà gỗ bị chấn động. Ta lộn người một vòng nhảy ra ngoài. Dường như con lừa ngốc kia đã bị chưởng lực của ta dọa mất hồn, mãi một lúc sau mới hồi phục tinh thần, lão nhìn ta, lại nhìn bản sao bé của Mạch Khê, đột nhiên nói với thiếu phụ đang hoảng sợ kia, "Ấn đường[10] chu sa, con trai ngươi không phải là người thường, mới sinh đã gặp yêu nghiệt, sau này chắc chắn sẽ khắc người nào ở gần."

Lời này nói ra, khiến thiếu phụ kia sợ hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu, ôm đứa bé, không biết phải làm thế nào.

Ta giận dữ, "Lừa ngốc đừng nói bậy." Ở Nhân giới, con người rất tin mất lời tiên đoán của hòa thượng đạo sĩ, lão nói như thế, đã hủy hoại cả kiếp này của Mạch Khê.

"Hừ! Yêu nghiệt, vừa rồi nhân lúc ta chưa chuẩn bị đã đánh lén ta, lần này nhất định lão nạp phải thu phục ngươi!"

Dao cạo trong tay hòa thượng lóe sáng kim quang, hóa thành thiền trượng, đánh về phía ta, lão hòa thượng đó đạo hạnh không cao, nhưng trên thiền trượng có phật quang làm ta không dám nhìn thẳng. Địa phủ âm u, sợ nhất chính là thánh quang của Phật tổ Tây phương. Ta không chịu nổi, liên tục lui ra phía sau.

Ta cứ nghĩ rằng, ta và lão hòa thượng đó đánh cũng không bao lâu, ta là tảng đá, định tính là tốt nhất, đợi khi lão hòa thượng đó đánh nhau với ta mệt mỏi, thì sẽ dừng lại, tới lúc đó, ta trở về chờ Mạch Khê lớn lên là được.

Không ngờ lão hòa thượng còn bướng bỉnh hơn ta ba phần, coi trảm yêu trừ ma là sứ mệnh cả đời. Lại cho rằng ta là "yêu quái" lợi hại nhất mà lão gặp trong cuộc đời này, cho nên lão coi việc diệt ta chính là nhiệm vụ trừ ma vệ đạo cuối cùng trong đời.

Ta đấu với lão một trận, kéo dài suốt chín năm ở Nhân giới.

Chín năm! Cuối cùng, cũng không phải là lão buông tha không giết ta, mà là bị người quen của ta – Hắc Bạch Vô Thường huynh đệ tới câu hồn lão đi...

Lúc nhìn thấy người quen, ta đang trốn trong núi sâu, dáng vẻ chật vật, nhìn thấy bọn họ câu hồn con lừa ngốc đó, ta vui mừng ôm hai gã lắm lời đó khóc ầm lên. Nhân tiện còn dặn bọn họ phải nói với Mạnh bà, dặn bà ấy múc nhiều canh cho lão hòa thượng ấy một chút, để kiếp sau lão cả đời ngây ngốc ngu si, cả đời đau khổ.

Xử lý lão hòa thượng xong, ta sửa soạn lại dung nhan chín năm qua không được chăm sóc một lượt, bay qua ngàn rừng núi sông mới tìm lại được tiểu viện lần trước gặp Mạch Khê.

Ở Nhân giới chín năm, ta cũng biết được loại hoa màu đỏ có hương thơm lạ lùng ấy tên là hoa Mai. Nhưng ta lại không biết, thời gian chín năm có thể biến một vườn mai tươi đẹp thành một vùng héo úa như vậy.

Ta chậm rãi tới gần tiểu viện kia, kim ấn trên cổ tay lại lóe sáng. Còn chưa bước vào trong viện, đã thấy một thằng bé nhếch nhác cầm một cái chổi còn cao hơn nó rất nhiều đang quét dọn khoảng sân hoang vu.
Tiếng chổi "loẹt xoẹt" nghe qua thật thê lương.

Dường như cũng cảm nhận được có người đi vào, thằng bé quay đầu lại. Ta nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, và một dấu chu sa đỏ tươi ở ấn đường . Lòng ta thêm căng thẳng, tay hơi run rẩy, kẹo đường mua cho Mạch Khê rơi xuống đất.

"Ngươi là ai?" Hắn đi tới trước mặt ta.

Ta ngồi xổm xuống nhìn hắn, thấy bóng dáng mình hiện lên trong đôi mắt trong veo của hắn, ta dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt hắn,
"Ta là Tam Sinh, tới để quyến rũ ngươi."

Hắn nhìn ta chằm chằm, không nói gì, để mặc ta lau mặt sạch sẽ cho hắn. Ta nhìn quần áo trên người hắn rách tung tóe, trên cổ tay hắn còn có vết bầm xanh tím, nhớ lại dáng vẻ của mẫu thân(mẹ) hắn chín năm trước, cũng không giống là người nghèo khổ, sao lại nuôi hắn thành như vậy, "Mẹ ngươi đâu?" Ta hỏi.

"Chết rồi."

Hắn trả lời thản nhiên như vậy khiến ta ngẩn người, không phải con người đều rất để ý chuyện sống chết sao? Hắn... Có lẽ vì còn quá nhỏ, nên không hiểu sống chết là gì. Ta chỉ có thể tự giải thích như vậy.

"Mẹ ngươi đã mất, từ nay ngươi phải tự mình làm chủ cuộc đời, ngươi phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, coi như ta quyến rũ ngươi."

Hắn vẫn không trả lời ta như trước. Ta gãi đầu, cảm thấy nói chuyện với một đứa trẻ thật khó khăn, mà đứa trẻ này lại cô độc, không giỏi ăn nói, ta quyết định dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích với hắn.

"Nói cách khác, từ hôm nay ta sẽ là nương tử (vợ) của ngươi, theo quy củ của con người, ta coi như là con dâu nuôi từ bé của ngươi. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là từ nay về sau có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi." Đôi mắt hắn hơi hơi lóe sáng, ta xoa xoa đầu hắn, "Gọi ta một tiếng 'nương tử' nghe chút đi."

Im lặng trong chốc lát. "Tam Sinh." Hắn gọi như thế.

"Là nương tử."

"Tam Sinh."

"Nương tử!"

"Tam Sinh."

"... Được rồi." Ta chịu thua, "Vậy gọi Tam Sinh đi."

"Tam Sinh."

"Ừ."

Ta vĩnh viễn nhớ rõ, ngày nào hắn cũng gọi tên ta vô số lần, mỗi lần cũng chờ ta trả lời xong mới bỏ qua. Mãi sau này, ta mới biết được, hắn làm như vậy là có lý do, vì từng có một ngày, hắn cũng gọi tên mẹ hắn vô số lần, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời.

Mạch Khê vốn là Chiến Thần Thiên giới, tuy bây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC