Zenitsu x Nezuko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cần đảm bảo giữa ngôn với đam chứ đam nhiều quá là tôi sa đoạ mất ;;-;;
———————————————————————
"Nezuko-channnn~~"

Ôi,đã 1 ngày rồi Zenitsu chưa gặp Nezuko,nhớ cô ấy quá a~

"Nè nè Nezuko,em có muốn ăn cơm nắm này không?Em có muốn bông hoa này không?Nezukoo~~cưới anh đi...Nezuko~~nhìn anh này.."

Vân vân và mây mây các thứ mà Zenitsu muốn nói với Nezuko,nhưng một điều kì lạ ở anh chàng "vã lắm rồi" này là không thể nói được từ "yêu" mặc dù có thể nói từ "cưới anh đi" "bé cưng của anh" một cách vô tư.

"Nezuko à trời sáng rồi tối dần,đêm đến rồi bình minh lại lên,đó là nhờ thời gian,nhưng thời gian lại không thể thay đổi được tình cảm anh dành cho em!Sao lại vậy nhỉ?"

Những lời cưng nựng của anh dành cho cô bé ấy thật đẹp mà...

Anh còn hay bị Tanjiro mắng vì cứ ở gần Nezuko mãi,không một giây xa cách.
___________________________
Lại là một ngày nữa trôi qua,cả nhóm đi làm nhiệm vụ xong vô cùng mệt mỏi,quyết định dừng chân dưới bóng cây cổ thụ to

"Chúng ta nghỉ một tí đi,các cậu vất vả rồi!"

Tanjiro cười,cậu bị thương khá nhiều nên ngồi thụp xuống.Inosuke thì đi kiếm mấy quả dâu rừng để đem về ăn.Còn Zenitsu thì lại nhìn ra phía ánh nắng,không tiến đến chỗ Nezuko như mọi khi khiến Tanjiro ngạc nhiên

"Ủa?Zenitsu,cậu có ổn không?Có bị thương ở đâu hả?"

"Tớ ổn!Cảm ơn cậu lo lắng,bây giờ tớ cần ở một mình"

Lúc đó Nezuko mới hoá lớn lại chăm chút cho Tanjiro,cũng bất ngờ với Zenitsu khi thấy anh như vậy

"Quả ngon về rồi đây mấy đứaaa hạ đẳnggg"

Inosuke háo hức,trên tay ôm đầy dâu và hạt dẻ,chúng rơi lộp bộp

"Oa cảm ơn cậu nhiều,Nezuko,lại đây!"

*Đó là từ gì nhỉ?Mình không nhớ nổi!!Aaa,nó khó vậy saoo??*

Zenitsu ôm đầu đau đớn,những giọt mồ hôi lạnh đổ xuống liên tục,hai tay ôm lấy mình thật chặt mặc cho ánh mặt trời màu đỏ cứ chói rọi một bên anh.Màu của máu...

"Xin ông,xin ngài,đừng....tha cho tôi..tha tôi...t.tôi sẽ lấy được số tiền đó mà"

Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy của anh,hai hốc mắt lại ửng đỏ vì xót.

Anh không biết khi nào mà Nezuko lên ngồi bên anh,đầu dựa vai anh,đôi mắt hồng nhìn anh đầy lo âu

"hừm..hừm..ze.zenitsu..làm..s.ao..vậ..y?"

Anh giật thót,mặt đỏ như quả cà chua,là Nezuko nói đó,lại còn nói tên mình nữa!!

"Anh không sao,Nezuko thật ngoan!"

Nezuko thì lấy ra một hòn đá nhỏ,gạch lên chỗ đất gần đó

"Yêu thương". (すき)

"Hả?Bé Nezuko viết gì vậy?Tại sao lại yêu?"

Nezuko thì chỉ chỉ nó vào mình rồi vào Zenitsu,anh chợt nhận ra thì trời đã tối rồi.Vội cầm tay Nezuko cười tủm tỉm,anh bảo mọi người chuẩn bị tránh đi thôi.Đó là một đêm không ngủ của Zenitsu :3

*Những quá khứ đó có lẽ nên quên đi...*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net