Chương 5 - Bác sĩ Từ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tấn sau khi nghe điện thoại thì đứng dậy đi vội ra cửa không kịp chào Vi Tầm, cậu không để ý hắn cũng vừa nghe điện thoại  xong và chạy ra cùng với cậu. Đến cửa thang máy, hai người lại đụng nhau. Từ Tấn không nói gì, bước vào thang máy và đưa tay nhấn chọn tầng hầm, thấy Vi Tầm không nhấn số tầng muốn xuống thì cậu quay sang nhìn hắn, đầu nghiêng nghiêng hướng về bảng điều khiển ý muốn hỏi sao hắn không nhấn số. Hắn hiểu ý nên chỉ nói 1 câu: Em nhấn số giùm tôi rồi.

Hai người giữ im lặng cho đến khi xuống đến tầng hầm, Từ Tấn bước ra trước nói tạm biệt rồi chạy vội ra chỗ để xe, lái xe đi về bệnh viện. Cậu mải nhìn đường cũng không biết xe của Vi Tầm cũng đang bám sát đằng sau. Vào hầm gửi xe bệnh viện, hai người lại tiếp tục đụng nhau ở cửa thang máy.

- Sao anh đi theo tôi?

- Người nhà tôi đang cấp cứu ở đây.

Từ Tấn nhìn Vi Tầm với ánh mắt khó tin nhưng cậu không nói gì. Cậu đưa tay nhấn tầng 17- Khoa tim mạch. Lại thấy Vi Tầm như khi nãy chẳng thèm chọn số nên cậu cảm thấy có chút vừa khó hiểu vừa bực bội:

- Đừng nói lần này tôi lại chọn số tầng thay anh rồi đấy nhé.

- Chính xác là như vậy!

- Ngài chủ tịch, có sự trùng hợp đến vậy à?

- Nó vốn là như vậy.

Vi Tầm vừa nói vừa nhún 2 bả vai xong dựa người vào tường thang máy không nói gì nữa. 

Hai người vừa lên đến nơi, có 1 y tá đang đứng chờ ở cửa hối Từ Tấn nhanh thay đồ vào phòng cấp cứu ngay lập tức, mọi thứ đã sẵn sàng. Cậu chẳng còn thời gian để mà nhìn xem Vi Tầm có bước ra cùng không, hay lại chờ cậu bước ra rồi lại đi tầng khác.

Về phần Vi Tầm, hắn  đồng thời bước ra sau Từ Tấn, hắn đi vội về phía cửa phòng mổ, thấy ba mẹ cùng 1 số chú bác đang đứng chờ ở đấy, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

- Mẹ.

- Tầm Tầm, ông nội đang ở trong, mẹ lo quá.

Vi Tầm cầm lấy tay bà vỗ nhẹ an ủi. Hắn vốn là kẻ kiệm lời, lại không giỏi thể hiện tình cảm nên lúc này chỉ im lặng đứng bên cạnh bố mẹ chờ đợi mà thôi. Hắn vừa đỡ Lục phu nhân ngồi xuống ghế, xoay lưng định đi về phía cửa phòng cấp cứu thì thấy Từ Tấn trong bộ trang phục phòng mổ  màu xanh lá,  mái tóc dài lãng tử được túm gọn vào trong mũ trùm đầu, khẩu trang chưa được đeo lên mặt vẫn còn máng hai bên tai đang đi tới. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu trong bộ dạng như vậy, tự nhiên trong tim nảy lên 1 nhịp. Cậu nhóc này thật đẹp. 

Từ Tấn thấy Vi Tầm đứng chung với 1 số người, họ đều tập trung nhìn về phía cửa phòng cấp cứu thì có vẻ đã hiểu ra mọi chuyện. Cậu dừng lại nói nhanh với hắn:

- Người nhà anh nằm trong này à?

- Ông nội tôi, tất cả nhờ vào em.

- Tôi sẽ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình.

Nói xong bước vội vào phòng mổ thực hiện chuyên môn của 1 bác sĩ. Mẹ Vi Tầm thấy con mình đứng nói chuyện với bác sĩ thì gọi hắn ngồi xuống và hỏi chuyện.

- Cậu bác sĩ đó là bạn con à?

- Em ấy là sinh viên khoa y trường đại học JZ, con có dự án bên đấy.

- Là sinh viên mà đã tham gia mổ rồi sao?

- Vâng, em ấy rất giỏi.

- Cậu bé đó thật là xinh đẹp.

Vi Tầm nghe mẹ nói vậy thì nhìn bà ngạc nhiên. Mẹ của hắn- Lục phu nhân là người nổi tiếng kỹ tính, khó tính và cực kỳ khó chiều. Bản thân bà là tiểu thư con nhà danh giá, lại làm dâu trong gia đình hào môn nên con mắt nhìn người, đánh giá, nhận xét người khác cũng có phần khắt khe hơn. Vậy mà, mới nhìn thấy Từ Tấn chưa đầy 2 phút, bà đã có thiện cảm và còn buông lời khen xinh đẹp dành cho 1 người con trai nữa, điều này khiến Vi Tầm có chút bất ngờ và tự nhiên thấy vui vui.

Phải đến hơn 4 tiếng sau ca mổ mới kết thúc, Từ Tấn và Giáo sư Hoàng cũng bước ra. Ba của Vi Tầm bước nhanh đến bắt tay giáo sư:

- Ca mổ thành công, may mà đưa đến kịp thời, ông cụ mệnh lớn đấy.

- Tôi cảm ơn ông nhé. 

- Không có gì, tôi coi ông cụ như cha của mình mà. Tôi còn có việc khác, Bác sĩ Từ sẽ là người trực tiếp theo dõi ca bệnh của cụ, có gì cứ trực tiếp trao đổi nhé. Học trò xuất sắc của tôi đấy.

Giáo sư Hoàng và Ba Vi Tầm là bạn lâu năm, hai người chơi với nhau cũng trên dưới 20 năm nên độ tin tưởng giữa 2 người gần như tuyệt đối. Lần này giáo sư Hoàng phụ trách ca mổ với vai trò là bác sĩ được cấp trên chỉ định, cũng như với vai trò là bạn thâm giao của Lục gia. 

Giáo sư Hoàng đi rồi, để lại Từ Tấn đứng nói chuyện với Vi Tầm và người nhà. Cậu từ tốn giải thích các vấn đề liên quan đến ca mổ, hậu phẫu và cách chăm sóc sau mổ. Với vai trò là bác sĩ chăm sóc chính, cậu gạt đi mọi cảm giác khó chịu, bực bội hồi sáng đối với Vi Tầm mà vô cùng có trách nhiệm, thật sự rất nhẹ nhàng nói chuyện với người nhà của hắn. Giọng nói thanh mảnh, trong vắt cùng với thái độ khiêm tốn kết hợp với gương mặt xinh đẹp của Từ Tấn đã tạo được thiện cảm và ấn tượng vô cùng tốt với các vị đại nhân Lục gia, đặc biệt là với mẹ của Vi Tầm. Bà cứ nhìn chăm chú cậu bé bác sĩ trước mặt. 1 cậu bé thật sự rất xinh đẹp và dễ thương.

Sau khi nói xong mọi vấn đề liên quan, cậu xin phép rời khỏi vì còn nhiều bệnh nhân đang chờ khám.

Vi Tầm nhìn theo, khóe miệng khẽ nâng nhẹ. Thì ra dáng vẻ của cậu nhóc này khi nghiêm túc là như vậy. Không còn thấy 1 chút ương ngạch, ngang bướng và đanh đá như mọi lần gặp hắn, thay vào đó là thái độ làm việc chuyên nghiệp, bình tĩnh, nhẹ nhàng và cực kỳ lịch sự. Hắn chợt tự hỏi, có phải khi cậu đối diện với hắn thì mới mang dáng vẻ của 1 con nhím xù lông, còn với mọi người thì luôn 1 thái độ nhẹ nhàng duyên dáng như vậy? Tự nhiên hắn muốn thở dài một hơi ..

Sau khi ông nội Lục được chuyển từ phòng mổ về phòng hậu phẫu thì Vi Tầm với vai trò là cháu đích tôn, hắn được giao nhiệm vụ ở lại chăm sóc ông. Nói là chăm sóc cho oai thôi chứ ông nội Lục là sĩ quan cấp cao trong quân đội, ngay từ khi ông vào viện đã có chiến sĩ được cử đến canh gác và ông còn có y tá chăm sóc đặc biệt. Vi Tầm chỉ có mặt mang tính chất động viên thôi. 

Phòng hậu phẫu là 1 căn phòng rất rộng, vì ông có thân phận có chút đặc biệt nhạy cảm nên chỉ 1 mình ông 1 phòng. Trong phòng có đầy đủ bàn uống nước, sofa và có cả giường cá nhân dành cho người nhà. Vi Tầm đang ngồi ở bàn, mắt chăm chú nhìn vào màn hình laptop, hắn đang tập trung  cao độ cho dự án xây dựng bệnh viện. Vì tập đoàn Lục thị từ trước không hoạt động trong mảng y tế nên để bắt đầu, thật sự cần làm rất nhiều khâu trong công tác chuẩn bị. Nhưng với suy nghĩ muốn giữ Từ Tấn bên mình, dù có khó khăn bao nhiêu, hắn cũng quyết tâm phải làm bằng được.

Đang mải mê với công việc, lại ngồi xoay lưng ra cửa, Vi Tầm không biết có người vừa bước vào phòng.

- Anh còn làm việc sao?

- Sao em đến đây?

- Tôi đến xem bệnh nhân đã tỉnh chưa?

- Ông chưa tỉnh, nằm hôn mê lâu như vậy có sao không?

- Không sao, chắc khoảng 1 tiếng nữa ông sẽ tỉnh, khi đó cho người gọi tôi nhé.

Từ Tấn định xoay lưng đi ra thì thấy tay mình bị níu lại.

- Còn có chuyện gì?

- Đừng khó chịu với tôi như vậy, tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi.

- Tôi với anh có gì để nói à?

- Chuyện hồi sáng em đến công ty ...

- À đấy, là anh nhắc trước nhé. Nếu anh còn giữ ý định điên rồ ấy thì đừng có trách tôi đấy.

- Tôi thật sự muốn mở bệnh viện và muốn mời em về đó.

- Ngài Lục, theo tôi biết thì tập đoàn của Ngài kinh doanh rất phát triển, Ngài quản chưa đủ mệt à? Còn muốn đá đưa sang cái ngành mà ngài chưa từng hoạt động để làm gì? 

- Nếu tôi nói, tôi muốn làm thế để  giữ em bên mình, em có tin không?

- Anh đang suy nghĩ điên khùng gì vậy? Tôi không phải trẻ con để anh mua kẹo dỗ ngọt. Tôi còn có bệnh nhân, chào anh. Nhớ cho người gọi tôi khi bệnh nhân tỉnh lại.

Nói xong Từ Tấn quay ngoắt đi chẳng cần quan tâm xem thái độ và biểu cảm bây giờ của Vi Tầm như thế nào. 1 kẻ luôn hãnh tiến, cao ngạo, lạnh lùng như Vi Tầm giờ đây lại đang đeo bộ mặt của 1 kẻ bị dội 1 gáo nước lạnh vào mặt. Sượng sùng, khó chịu, ức chế và 1 chút tủi thân. Cái cậu nhóc này đúng là như 1 con nhím, lúc nào cũng xù gai ra với hắn. 

Haizzz  để cưa đổ được cái cây này, chắc cũng tốn không ít công sức đâu, Ngài Lục ạ ... 


*****

Lời tác giả: 

Haha tưởng không lên được chương nào mà hôm nay tặng cho các cô 2 chương luôn nhá ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net