Vài dòng linh tinh không liên quan đến Fic.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả:
Hôm nay tôi đi làm từ 5h sáng, cày xuyên trưa không được nghỉ, đến 21h mới về đến nhà, người rất mệt mỏi nhưng thật vô lý là lại không ngủ được. Thế là trong đầu lại nghĩ linh tinh rồi viết nhăng viết cuội.

Vài dòng lải nhải dưới đây nó không liên quan đến Fic, mà tôi chả biết post vào đâu nên tôi mượn fic này thả hồn tí nhé, nó chỉ là vài dòng ngẫu hứng thôi.

Mặc dù đang là mùa hè nóng chảy mỡ nhưng để cho không gian thêm tí thi vị, tôi chọn bối cảnh mùa đông nhé, mong đừng ai ném đá tôi nhé.

Chia sẻ với mọi người.

À, cái này tôi viết theo tâm trạng khi nghe bài hát: "Chỉ còn những mùa nhớ" của Bảo Trâm thôi nhé, không phải nói về tôi. Vì cái nỗi nhớ của tôi đang nằm bên cạnh ngáy O O rồi 🤣

Lại mời mọi người vừa nghe nhạc vừa đọc nhé ❤️❤️

******
02h sáng.
Trời về khuya lạnh quá... Ta run rẩy trong chăn dưới thời tiết 3,4 độC ... Với cái lạnh này, với diễm phúc còn được nằm trong chăn ấm thì đáng ra phải có 1 giấc ngủ thật sâu, thật say. Mà sao đến giờ này vẫn chưa ngủ được ..

Chợt nhận ra có nỗi nhớ tìm về len lỏi vào tim ...

Một nỗi nhớ quen thuộc, như những mùa nhớ vẫn tìm lại mỗi khi nghe 1 bản nhạc buồn ...

Thường thì vẫn thả mình trong nỗi nhớ trầm mặc ấy, cảm nhận, thấm đẫm và đớn đau ...

Nhưng đến giây phút này thì thật sự cảm thấy khó chịu với nỗi nhớ ấy ...

Có nhẹ nhàng ...

Có da diết ...

Đôi lúc lại cuồn cuộn như có ngàn vết răng cào xé trong sâu thẳm cõi lòng ...
Hay như thế nào đó chả biết tả thành lời ...

Bây giờ ta lại cảm thấy sợ những nỗi nhớ đôi khi là vu vơ, hoặc có đôi khi là có đối tượng ...

Muốn lẩn tránh nhưng nó cứ tìm về như oan gia trái chủ, tìm về 1 cách vô tình và cực kỳ cô duyên ...

Nhưng ...

Ừ thì thôi, cứ phải đối diện với nó, cảm nhận nó và rồi nó sẽ qua ...

Con tạo xoay vần là vậy, cái gì rồi cũng sẽ qua hết ...

Ngọn lửa có cháy lớn mấy rồi cũng sẽ tàn ...

Hoa có rực rỡ mấy rồi cũng sẽ phai ...

Nắng có rực rỡ chan hòa bao nhiêu thì cũng phải hạ mình khi bóng tối phủ quanh ..

Thế nhé ...

Quá khứ nồng ấm xin cứ ngủ yên vì không đủ sức mạnh để sưởi ấm hiện tại giá băng, nhạt nhẽo ...

Lâu rồi không để tâm hồn lơ đãng theo con chữ nên giờ phút này cứ để nó tự do ...

Đêm đông khó ngủ viết vài dòng linh tinh không đầu không cuối, không ngủ ngữ vị ngữ, cũng chẳng theo 1 trật tự nào, giống như tâm trạng hiện tại, mang 1 nỗi nhớ lộn xộn, rối rắm, đan xen và hỗn loạn ...

Người ta bảo cuộc sống này không có thơ văn thì thật vô vị nên ngay lúc này muốn tìm lại cảm giác có thể sẵn sàng viết vài trang giấy chỉ với 1 cảm xúc nhỏ như ngày xưa ...

"Anh lại trở về trong giấc mơ em

Một giấc mơ êm đềm không náo nhiệt
Chỉ an lành với ánh nhìn yêu thương
Một nụ cười cùng cái ôm thật nhẹ
Đủ ấm lòng xoa dịu nỗi nhớ mong
Cảm ơn anh vì giấc mơ thật đẹp
Dẫu nụ cười e chỉ thấy trong mơ"

***
Cóc Yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net