19. Buổi gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm gặp mặt của nhóm người chơi Tam Thể là một quán cà phê khuất nẻo. Trong ấn tượng của Uông Diểu, các buổi gặp mặt của người chơi game online thời đại này đều là những dịp đông người, ồn ào và náo nhiệt, nhưng lần này thì tính cả anh chỉ có bảy người, mà sáu người kia cũng như anh, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không giống mấy con nghiện game online. Chỉ có hai người là tương đối trẻ, năm người còn lại, tính cả một phụ nữ đều là người trung niên, còn có cả một ông già, trông cũng phải sáu mươi bảy mươi tuổi rồi.

Uông Diểu vốn tưởng mọi người vừa gặp nhau là sẽ thảo luận sôi nổi về Tam Thể, nhưng giờ anh nhận ra mình đã nhầm. Nội hàm sâu xa mà kỳ dị của trò chơi này đã gây nên ảnh hưởng tâm lý rất sâu đối với những người chơi, khiến mỗi người trong số họ, bao bồm cả chính Uông Diểu, đều rất khó lòng nhắc đến nó một cách tùy tiện. Mọi người chỉ giới thiệu bản thân với nhau một cách qua loa. Ông già móc ra một chiếc tẩu tinh xảo, nhồi sợi thuốc vào bắt đầu hút, bước lại gần bức tưởng thưởng thức tranh sơn dầu treo trên đó. Những ngời khác thì ngồi đợi người tổ chức buổi gặp mặt này tới, bọn họ đều đến trước giờ hẹn.

Thực ra, trong sáu người này, Uông Diểu đã biết hai người. Ông già tóc bạc da dẻ hồng hào kia là một học giả lừng danh, nổi tiếng nhờ công trình tìm ra nội hàm của khoa học hiện đại trong triết học phương Đông. Người phụ nữ ăn mặc kỳ dị kia, là một nhà văn có tên tuổi, một tiểu thuyết gia thuộc dạng hiếm gặp, phong cách tiền vệ nhưng lại có đông đảo độc giả, sách của bà ta có thể bắt đầu đọc từ trang nào cũng được. Bốn người còn lại, có hai người trung niên, một là phó tổng giám đốc công ty phần mềm lớn nhất trong nước (ăn mặc xuề xoà, lôi thôi, hoàn toàn không thể nhận ra được), một người là lãnh đạo cấp cao của công ty điện lực quốc gia; hai người

trẻ tuổi, một là phóng viên của cơ quan truyền thông lớn trong nước, người còn lại là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành khoa học tự nhiên. Lúc này, Uông Diểu đã ý thức được, rất có khả năng một bộ phận tương đối đông đảo người chơi của Tam Thể là tinh hoa trong xã hội giống như bọn họ đây.

Người tổ chức buổi gặp mặt nhanh chóng xuất hiện, Uông Diểu trông thấy y, nhịp tim lập tức đập nhanh hẳn lên, người này không ngờ lại là Phan Hàn, nghi can hàng đầu của vụ sát hại Thân Ngọc Phi. Anh len lén lấy điện thoại di động ra, giấu dưới bàn nhắn tin cho Sử Cường.

"Ha ha, mọi người đến sớm thật!" Phan Hàn thoải mái chào hỏi, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh ta không ăn mặc kiểu bẩn thỉu giống người vô gia cư như trước nay vẫn xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng mà đổi sang mặc đồ Tây đi giày da, trông phong độ ngời ngời. "Các vị cũng không khác gì nhiều so với tưởng tượng của tôi, đều là nhân vật tinh hoa cả, Tam Thể chính là trò chơi dành cho những người như các vị, người bình thường khó lòng lý giải được nội hàm và ý nghĩa của nó, cũng không thể nào có được tri thức sâu rộng đủ để tham gia trò chơi này."

Tin nhắn của Uông Diểu đã được gửi đi: Gặp Phan Hàn, ở quán cà phê Vân Hà, khu Tây Thành.

Phan Hàn nói tiếp: "Các vị ở đây đều là những người chơi xuất sắc trong Tam Thể, thành tích tốt nhất, cũng là những người chơi say mê nhất. Tôi tin chắc, Tam Thể đã trở thành một phần trong cuộc sống của các vị."

"Là một phần của sinh mệnh." Anh chàng nghiên cứu sinh tiến sĩ trẻ tuổi nói.

"Tôi ngẫu nhiên trông thấy nó trong máy tính của cháu nội," nhà triết học già vểnh cán tẩu lên, "người trẻ tuổi chơi một lúc là bỏ, bảo là thâm ảo quá. Nhưng tôi lại bị nó thu hút, nội hàm sâu sắc, ý cảnh kỳ dị đáng sợ mà tràn ngập mỹ cảm, những giả định mang tính logic chặt chẽ, lượng thông tin đồ sộ ẩn giấu bên dưới cách thể hiện giản đơn ngắn gọn, những chi tiết chính xác... Tất cả đều khiến chúng tôi say mê." Mấy người chơi, kể cả Uông Diểu, đều gật đầu tán đồng. Lúc này, Uông Diểu nhận được tin nhắn của Sử Cường: chúng tôi cũng trông thấy hắn ta rồi, không sao, cần làm gì thì cứ làm đi. Chú ý, trước mặt bọn họ anh phải thể hiện cực đoan một chút vào, nhưng đừng thái quá nhé, làm vậy lại không giống thật.

"Đúng thế." Nhà văn nữ gật đầu tán đồng, "Từ góc độ văn học, Tam Thể là một tác phẩm lỗi lạc, sự trỗi dậy và suy tàn của 203 nền văn minh ấy, thực sự là một pho sử thi diễm lệ."

Bà ta nói có 203 nền văn minh, còn Uông Diểu thì mới trải qua 184 lượt, điều này làm anh một lần nữa khẳng định rằng: Đối với mỗi người chơi, Tam Thể là một chương trình độc lập.

"Tôi đã hơi chán ngán thế giới hiện thực rồi, Tam Thể đã trở thành hiện thực thứ hai của tôi." Người phóng viên trẻ nói.

"Vậy sao?" Phan Hàn lấy làm hứng thú chen vào hỏi một câu.

"Tôi cũng thế, so với Tam Thể, hiện thực thật tầm thường và kém cỏi." Vị phó tổng giám đốc công ty IT nói.

"Thật đáng tiếc, đó chỉ là một trò chơi." Vị lãnh đạo công ty điện lực nhà nước nói.

"Tốt lắm." Phan Hàn gật đầu, Uông Diểu để ý thấy trong mắt anh ta ánh lên vẻ hưng phấn.

"Có một vấn đề, tôi nghĩ là tất cả chúng ta đều rất khát khao được biết." Uông Diểu nói.

"Tôi biết đó là gì rồi, nhưng anh cứ hỏi đi." Phan Hàn nói.

"Tam Thể chỉ là một trò chơi thôi sao?"

Những người cùng chơi lần lượt gật đầu, rõ ràng đây cũng là điều mà họ thiết tha muốn hỏi.

Phan Hàn đứng dậy, trịnh trọng nói: "Thế giới Tam Thể thực sự có tồn tại."

"Ở đâu?" Mấy người chơi đồng thanh hỏi.

Phan Hàn lại ngồi xuống, im lặng một lúc lâu mới cất tiếng: "Có những câu hỏi tôi có thể trả lời, một số tôi không thể, nhưng nếu các vị ở đây có duyên với thế giới Tam Thể, rốt cuộc sẽ có ngày tất cả các câu hỏi đều có được lời giải."

"Vậy, có phải trong trò chơi đã thể hiện một phần chân thực nào đó của thế giới Tam Thể hay không?" Anh chàng phóng viên hỏi.

"Đầu tiên, trong rất nhiều nền văn minh, năng lực thoát nước của người Tam Thể là có thực, để đối phó với môi trường tự nhiên biến ảo khó lường, bất cứ lúc nào họ cũng có thể tiết hết nước trong cơ thể mình ra, biến thành vật thể dạng sợi khô để tránh khỏi khí hậu khắc nghiệt hoàn toàn không thích hợp với việc sinh tồn."

"Người Tam Thể bộ dạng trông như thế nào?"

Phan Hàn lắc đầu: "Không biết, thật sự không biết được. Trong mỗi nền văn minh, ngoại hình của người Tam Thể hoàn toàn khác nhau, ngoài ra, trò chơi còn miêu tả một thứ thực sự tồn tại trong thế giới Tam Thể: máy tính bằng người."

"Ha, tôi cảm thấy cái đó mới là hư cấu nhất đấy!" Vị phó tổng giám đốc công ty IT nói, "tôi đã sử dụng hơn trăm nhân viên trong công ty để tiến hành một thử nghiệm đơn giản, cho dù cách nghĩ này thật sự có thể thực hiện được, nhưng tốc độ vận hành của máy tính bằng sức người này có lẽ còn chậm hơn một người tính toán bằng tay ấy."

Phan Hàn lộ ra một nụ cười thần bí: "Đúng thế, nhưng hãy giả sử ba mươi triệu binh sĩ tổ hợp thành máy tính kia, mỗi người có thể vung cờ đen cờ trắng một trăm nghìn lần trong một giây, tốc độ những kỵ binh chạy trên bus bằng mấy lần vận tốc âm thanh hoặc thậm chí nhanh hơn, kết quả sẽ khác đấy. Vừa nãy, các vị đã hỏi về ngoại hình của người Tam Thể, dựa trên một số dấu hiệu mà suy đoán, bề ngoài của những người Tam Thể tổ hợp thành bộ máy tính này có khả năng được phủ một lớp gương phản xạ toàn phần, bề mặt gương này có thể là kết quả tiến hoá để thích nghi với hoàn cảnh ánh sáng Mặt trời chói chang khắc nghiệt. Mặt gương có thể biến đổi các loại hình dạng, bọn họ trao đổi với nhau bằng ánh sáng tụ lại trên mặt gương, vận tốc truyền thông tin của loại ngôn ngữ bằng ánh sáng này cực nhanh, đây chính là cơ sở tồn tại của hệ thống máy tính bằng người. Tất nhiên, đây vẫn chỉ là một bộ máy có hiệu suất cực kỳ thấp, nhưng thực sự là nó có thể hoàn thành những bài toán không thể thực hiện được bằng cách tính toán thủ công. Ở thế giới Tam Thể, máy tính đích thực là đã xuất hiện dưới hình thức con người đầu tiên, sau đó mới được thay thế bằng máy móc và linh kiện điện tử."

Phan Hàn đứng dậy, bước vòng quanh sau lưng nhóm người chơi: "Giờ tôi chỉ có thể nói với các vị rằng: Là một trò chơi, Tam Thể chỉ mượn cái bối cảnh của nhân loại để mô phỏng sự phát triển của thế giới Tam Thể, hòng giúp người chơi có một môi trường quen thuộc thôi, thế giới Tam Thể thực sự khác thế giới trong trò chơi ấy rất nhiều, nhưng ba Mặt trời trong đó thì thực sự có tồn tại, đây chính là cơ sở cho kết cấu tự nhiên của thế giới Tam Thể."

"Người phát triển trò chơi này chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng mục đích của nó hiển nhiên không phải là để kiếm lời." Vị phó tổng giám đốc công ty IT lên tiếng.

"Mục đích của trò chơi Tam Thể rất đơn giản, chính là để tụ tập những người cùng lý tưởng như chúng ta lại với nhau." Phan Hàn nói.

"Lý tưởng gì chứ?" Uông Diểu hỏi, nhưng rồi ngay lập tức thấy hơi hối hận, phải tự kiểm điểm lại xem câu hỏi của mình phải chăng đã lộ ra ít nhiều thái độ đối địch.

Câu hỏi này quả nhiên khiến Phan Hàn trầm ngâm mất một lúc, anh ta lần lượt đánh giá, dò xét từng người một bằng ánh mắt đầy ẩn ý, rồi khẽ nói: "Nếu nền văn minh Tam Thể muốn tiến vào thế giới loài người, thái độ của mọi người như thế nào?"

"Tôi rất vui sướng." Phóng viên trẻ là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng, "Những sự việc mắt thấy tai nghe mấy năm nay làm tôi quá thất vọng với loài người rồi, xã hội loài người đã đến mức không có khả năng tự mình hoàn thiện nữa, cần phải có một sức mạnh bên ngoài can thiệp vào mới được."

"Đồng ý!" Nữ tác giả lớn tiếng nói, bà ta có vẻ rất kích động, dường như cuối cùng đã tìm ra được cơ hội để phát tiết thứ gì đó, "Loài người là cái gì chứ? Thật xấu xí và độc ác, trong suốt nửa cuộc đời mình, tôi vẫn luôn dùng văn học làm con dao giải phẫu để bóc trần sự xấu xa này, nhưng giờ thì cũng chán ngấy lên rồi. Tôi rất mong chờ nền văn minh Tam Thể sẽ mang cái đẹp thực sự đến với thế giới này."

Phan Hàn không nói năng gì, vẻ hưng phấn lại sáng bừng lên trong cặp mắt anh ta.

Nhà triết học già vung vẩy cán tẩu đã tắt lửa, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Hãy thử thảo luận sâu một chút về vấn đề này nhé: các vị có ấn tượng thế nào về nền văn minh Aztec?"

"Lạc hậu và đẫm máu, trong rừng sâu, ánh lửa bập bùng chiếu sáng kim tự tháp chảy đầy máu tươi. Đây chính là ấn tượng của tôi đối với nó." Nữ tác giả khẳng định.

Nhà triết học già gật đầu: "Rất tốt, vậy thử tưởng tượng mà xem, giả sử sau này không có cuộc chinh phục của người Tây Ban Nha, nền văn minh này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với lịch sử nhân loại?"

"Ông nói thế là điên đảo trắng đen rồi." Phó tổng công ty IT chỉ tay vào nhà triết học, "Khi ấy, những người Tây Ban Nha xâm lược châu Mỹ chẳng qua chỉ là bọn cướp và hung thủ giết người mà thôi!"

"Kể cả thế, ít nhất họ cũng đã ngăn chặn được sự việc tiếp theo xảy ra: sự phát triển không hạn chế của văn minh Aztec sẽ biến châu Mỹ thành một đế quốc khổng lồ tăm tối và đẫm máu. Khi ấy, thời đại văn minh và dân chủ của châu Mỹ và toàn nhân loại sẽ xuất hiện muộn hơn, thậm chí là hoàn toàn không có cơ hội xuất hiện. Đây chính là mấu chốt của vấn đề - cho dù văn minh Tam Thể như thế nào chăng nữa, rốt lại sự xuất hiện của nó cũng là một tin mừng đối với nền văn minh nhân loại đã bị bệnh ăn sâu vào xương tuỷ này."

"Vậy ông đã nghĩ thử hay chưa, nền văn minh Aztec cuối cùng đã bị những kẻ xâm lược Tây Ban Nha huỷ diệt." Lãnh đạo công ty điện lực nhà nước nói, đồng thời đảo mắt một vòng xung quanh, tựa như mới nhìn thấy những người này lần đầu tiên, "Suy nghĩ đó rất nguy hiểm."

"Rất sâu sắc chứ!" Anh chàng nghiên cứu sinh tiến sĩ giơ một ngón tay lên, đồng thời gật đầu lia lịa với nhà triết học. "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết phải diễn đạt thế nào, ông nói hay quá."

Sau một hồi im lặng, Phan Hàn quay sang nhìn Uông Diểu: "Sáu người họ đã bày tỏ thái độ của mình, còn anh thì sao?"

"Tôi đứng về phía họ." Uông Diểu chỉ anh chàng phóng viên và nhà triết học. Nói nhiều ắt sẽ lỡ lời, anh chỉ đáp một câu đơn giản như thế.

"Rất tốt." Phan Hàn nói, quay sang phía vị phó tổng giám đốc công ty IT và lãnh đạo công ty điện lực nhà nước, "Hai vị đã không phù hợp với buổi họp này nữa, cũng không thích hợp để tiếp tục trò chơi Tam Thể. ID của hai vị sẽ bị xoá bỏ, tiếp theo đây xin mời các vị ra về. Cảm ơn đã tham dự, xin mời!"

Hai người đứng lên nhìn nhau giây lát, rồi lại ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng quay người đi ra phía cửa.

Phan Hàn giơ tay ra với năm người còn lại, lần lượt bắt tay thật chặt từng người một. Cuối cùng, anh ta trang trọng nói:

"Chúng ta đã là đồng chí rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tamthe #tâm