tam thê tứ thiếp 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

88.

————————-

Ngụy  Vô Song thả ” Tư Đồ tam tiểu thư ” khiến Kỳ Nhi vô cùng giận dữ, bắt hắn  đi bắt ” nàng ” lại. Hắn khuyên can mãi, lại lấy việc sẽ dạy  nó Lưu Vân kiếm thức thứ mười, Kỳ Nhi mới bỏ qua ý định học Việt Vương kiếm. Chín thức Lưu Vân kiếm của Bạch gia  Kỳ Nhi đã sớm lĩnh hội hết, trời mới biết được thức thứ mười,  có lẽ còn phải đợi tổ tông của  Vân Phi  dưới mộ phần sáng tạo ra đã.

Hai người  thu thập hành lý đang chuẩn bị rời khỏi Phiêu Hương Viện, đột nhiên một đạo ảnh lao thẳng vào phòng  nhằm hướng Ngụy Vô Song,  ôm chầm lấy hắn và vùi đầu vào lòng hắn khóc òa lên ” Oa oa oa. . .  Dẫn ta đi. . . “

“Tư Đồ Sĩ Thần ?! ” Hắn thốt lên kinh hãi.

” Ngụy Vô Song, chuyện này là sao ? Hắn không phải là Tư Đồ Sĩ Hiểu ?”

” Kỳ Nhi. . . Tứ trang chủ có thể buông tại hạ ra trước đã không ? ” Ngụy Vô Song không đành lòng cũng phải đẩy người đang khóc rất thương tâm  ra.

Sĩ Thần khóc thêm một hồi lâu mới buông lỏng tay, tựa vào ngực Ngụy Vô Song nói ” Ta là người của ngươi, ngươi phải dẫn ta đi “

” Ngươi nói cái gì ?!”

” Ngụy Vô Song ” Quay đầu lại đã thấy Kỳ Nhi mắt đỏ hoe.

” Sự tình không phải như vậy. . . ” Thấy Kỳ Nhi để ý  như  vậy, từ đáy lòng Ngụy Vô Song  có chút mừng thầm.

” Sĩ Thần bái kiến tề quân ” Quỳ bằng đầu gối chân phải, tay phải đặt lên gối trái, cúi đầu trán chạm vào mu bàn tay phải. Sĩ Thần quay về phía Kỳ Nhi, dùng quy tắc thiên thiếp đối với chính thất của Nam Lương mà hành lễ.

Ngụy Vô Song lập tức hộ trước mặt Kỳ  Nhi ” Ngươi rốt cuộc muốn làm trò gì ? “

“”Ta không có làm trò. Hắn là tề quân của ngươi, mà ta là người của ngươi, dĩ nhiên đối với hắn phải hành đại lễ. Ngươi không cần kinh ngạc, Tư Đồ Gia vốn là người Nam Lương, biết được lễ tiết Nam Lương cũng là lẽ thường.”

“Tổ tiên Tư Đồ Gia đúng là người Nam Lương.” Ngụy Vô Song rút kiếm đặt lên vai Sĩ Thần, nhưng không để thân kiếm đè nặng hắn, “Không đúng ở chỗ ngươi làm sao biết được chúng ta có quan hệ với Nam Lương?”

“Ngươi không có quan hệ, là tề quân!”

“Ta không phải tề quân của hắn! Hắn không xứng!” Kỳ Nhi ra khỏi phòng, Ngụy Vô Song cũng không đuổi theo.

Hắn không xứng… Ba chữ như mũi tên cắm vào tim Ngụy Vô Song, đau đến không thể hô hấp, cũng không thể suy nghĩ được gì…Vốn là không nên vọng tưởng…

—-

Sĩ Thần không muốn trở thành tề quân của Quý vương Hải Ngọc, Ngụy Vô Song đáp ứng cùng hắn đi Nam Lương  tìm cách cướp lấy binh phù trong tay  Hải  Ngọc giải cứu Tư Đồ gia, hắn sẽ không phải gả cho Hải Ngọc.

Ngụy Vô Song đồng ý giúp Sĩ Thần, không phải chỉ vì hắn, mà còn vì Kỳ Nhi. Cơ hội không dễ có, nếu lấy được binh phù thống lĩnh ba quân, có thể giải trừ nguy hiểm cho Kỳ Nhi. Đã hạ quyết tâm, Ngụy Vô Song dùng bồ câu nhắn Triển Quần Ngạo giúp hắn mang Kỳ Nhi về Dương Châu.

Mấy ngày sau Quần Ngạo tới  Việt thành.

” Ngươi đi đi, ta không phải không có nơi để đi ” Kỳ Nhi dùng kiếm chặn trước mặt không cho Ngụy Vô Song tiến lại gần.

“Kỳ Nhi nghe lời ta ! ” Hắn dùng lực đạo mạnh mẽ mang Kỳ Nhi lên ngựa,  lại trói tay chân không thể cựa quậy, nó ra sức giãy dụa phóng thích được một bàn tay, dùng hết khí lực mà đánh một chưởng lên mặt Ngụy Vô Song. Lập tức hắn phun ra một dòng máu đỏ từ khóe miệng, nó  nhân cơ hội nhảy xuống ngựa nhưng chân vừa chạm đất thì bị điểm huyệt ngủ từ phía sau.

” Có chuyện gì mà đại ca không thể dẫn hắn theo ? ” Quần Ngạo tiếp nhận người đang mê man hướng Vô Song mà hỏi.

Ngụy Vô Song thở dài “  Ta cũng không rõ nữa. . . ” Tư Đồ Sĩ Thần, nhẽ ra không nê nhượng bộ hắn a.

Kỳ Nhi trên đường theo Quần Ngạo về Dương Châu thì nhận được thư tín của Sĩ Thần, bảo rằng Ngụy Vô Song xâm nhập tháp phù đồ thất bại, hiện đang bị giam giữ trong tháp. Kỳ Nhi không nghi ngờ gì, ban đêm lén Quần Ngạo một mình chạy đến Nam Lương.

Nếu nghĩ kỹ lại, Ngụy Vô Song theo đoàn đón dâu chỉ vừa mới đến Nam Lương, vì sao ngay lập tức đã nhận được thư tín của Sĩ Thần. Hơn nữa Sĩ Thần làm sao biết được chỉ Kỳ Nhi mới có cách xâm nhập quân doanh tiếp cận tháp phù đồ. Nếu muốn ra vào quân doanh phải có [Kỳ Lân Ngọc]. Kỳ Lân Ngọc gồm hai khối, một khối nằm trong tay Quý Vương, một khối trong tay Kỳ Nhi, người ngoài không ai biết được.

Những chuyện đó Kỳ Nhi đều không nghĩ đến.

Khi nó cùng  Ngụy Vô Song bị vây bởi hàng vạn quân của  Hải Ngọc, nó cũng có oán có hận. Oán Ngụy Vô Song ngốc nghếch trúng kế của Sĩ Thần, hận Sĩ Thần lừa gạt tình cảm của Ngụy Vô Song.

Nhưng tất cả đều từ nó mà ra, tất cả đều là vì bắt một kẻ yêu nghiệt như nó mà khiến Ngụy Vô Song bị câu dẫn bởi mỹ nhân kế, là nó mang lại tai họa cho Ngụy  Vô  Song.

—-

Mọi chuyện xảy ra Sĩ Thần không định liệu được, hắn chưa từng nghĩ sẽ làm hại Ngụy Vô Song. Hắn chỉ muốn lấy được binh phù bảo hộ Việt Vương Kiếm, sau đó sẽ không cần phải gả cho Quý Vương. Lừa Kỳ Nhi đến Nam Lương là để ngừa vạn nhất, vạn nhất Ngụy Vô Song bị bắt, hắn sẽ mang Kỳ Nhi giao cho Hải Ngọc, cứu giữ tánh mạng Ngụy Vô Song. Hắn không ngờ  Hải Ngọc vô tình với hắn,  ngược lại còn muốn  Ngụy Vô Song phải chết.

Sĩ Thần rút kiếm ra, mũi kiếm kề lên má, “Thả hắn đi!” Hải Ngọc thú hắn chỉ vì gương mặt này, hy vọng gương mặt giống cha hắn như đúc có thể cứu mạng Ngụy Vô Song, “Thả hắn ra!” Mũi kiếm sắc bén cứa đứt hai gò má xinh đẹp, máu từ thân kiếm chảy xuống chuôi kiếm, thấm đỏ bàn tay của Sĩ Thần.

Hải Ngọc không hề bị Sĩ Thần áp chế, chuẩn bị phất tay ra lệnh cho cung thủ bắn tên.

“Hải Ngọc —-!”

Giọng nói trong trẻo của Kỳ Nhi vang lên, trong không trung một phong thư xoay tròn rơi vào tay Hải Ngọc. “Khiêm nhi!” Hải Ngọc tức khắc ngừng đánh, “Đây là chữ viết của Khiêm nhi!” Trên phong thư cũ kỹố vàng có chữ [Gửi Thanh Vu]. Thanh Vu là tên tự của Quý Vương Hải Ngọc.

Hải Ngọc run rẩy mở phong thư, nhưng bên trong trống rỗng “Thư? Thưở đâu?”

“Thưở chỗ ta.” Kỳ Nhi trong tay cầm một tờ giấy đã ngả vàng.

Năm ấy bốn tuổi, Tư  Đồ  Khiêm đã cứu nó một mạng, lại viết cho nó một phong  thư phòng khi gặp nguy thì cầu cứu Quý  vương Hải  Ngọc, nó coi phong thư như di vật của ân nhân mà luôn đem theo bên mình, không nghĩ có ngày phải  tìm  Hải Ngọc xin giúp đỡ.

Kỳ Nhi nhìn thoáng qua lá thư đã theo hắn mười năm, đưa tay tung lên cao.

Tư Đồ tướng quân, ngươi lại cứu ta một lần.

Ta hận Tư Đồ Sĩ Thần, nhưng không thể nào giết hắn được.

Đêm hôm đó, Thiên Triều đại quân tấn công Bắc Môn Quan của Nam Lương, đánh bại đội quân của “Thiết Huyết Vương Gia” Hải Ngọc.

Trước khi lẻn vào quân doanh, Ngụy Vô Song lấy danh nghĩa Tư Đồ tứ trang chủ báo tin cho thủ quân Thiên Triều, Thiết Huyết Vương Gia dùng đại hôn để ngụy trang, đêm nay sẽ tập kết nhân mã ở Bắc Môn Quan. Thiên Triều thủ quân chắc chắn sẽ phái thám tử đến tìm hiểu, nhìn thấy trong quân doanh của Quý Vương có biến động, thám tử sẽ tưởng Nam Lương đang điều động nhân mã, Thiên Triều thủ quân trước nay luôn luôn cẩn cẩn đề phòng, dĩ nhiên kéo quân chặn đánh. Lúc đại quân kéo đến Sĩ Thần cũng sẽ có cơ hội chạy ra khỏi Nam Lương.

Không ngoài dự đoán, Thiên Triều thám tử nhìn thấy quân lính vây quanh Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi, lập tức hồi báo, sau đó phái binh tấn công Nam Lương.

Đêm ấy ra khỏi quân doanh, Ngụy Vô Song bảo Kỳ Nhi ở lại tiếp ứng Sĩ Thần, một mình chạy vội đến Bấc môn Quan. Kỳ  Nhi chớp mắt đã thấy hắn biến mất, từ trước  tới nay mỗi lần vào Nam Lương  hắn  luôn ở cạnh bảo  hộ nó một tấc không rời, nhưng  giờ phút này nó chỉ có một mình. . .

Sau này nghe kể lại, lần này Thiên Triều đại quân có thể nâng cao thanh uy, là nhờ một vị Tư Đồ thiếu hiệp anh dũng vô song, xâm nhập quân địch mở cửa thành cho Thiên Triều đại quân có thể thuận lợi đánh vào. Từ đó về sau Việt Vương Kiếm được triều đình bảo hộ, không còn phải chịu gông cùm xiềng xích của Nam Lương.

“Kỳ Nhi, chúng ta  đi nhé “

Kỳ Nhi tự động lùi lại phía sau, tách ra khỏi hắn  “  Đi đâu ? “

Ngụy  Vô Song cho rằng nó vẫn còn giận, nịnh nọt mà nói ” Ngươi muốn  đi đâu chúng ta liền tới đó, nếu không thì quay lại Ngụy vương phủ, dù sao ngươi cũng . . . “

” Đi Nam Cung môn ” Ngẫm lại nó cũng chẳng có nơi nào để đi, lại không muốn đến Triển phủ, vậy chỉ có thể tới Nam Cung Môn.

” Được, chúng ta đi Nam Cung môn ” Ngụy Vô Song cẩn thận muốn lấy lòng Kỳ Nhi, nhưng xem ra càng lúc lại càng xa cách.

Mấy ngày ở Nam Cung môn, Kỳ Nhi không hề tìm A Kiệt luận bàn võ công,  lại thường xuyên ngồi  yên lặng một góc suy nghĩ đến ngẩn ngơ, không chú ý đến xung quanh, càng không phát giác ra có người đang theo dõi nó.

Kỳ Nhi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Lâm Tề, nghĩ đến Bạch Vân Phi, nghĩ đến Triển Quần Ngạo cùng Nam Cung Kiệt, nghĩ đến Tư Đồ Sĩ Thần, suy nghĩ về chính nó lại càng nhiều. Ôm trong bụng một khối tâm tư không rõ ràng.

Sinh thần Quần Ngạo hai  mươi ba tuổi tất nhiên sẽ có nhiều việc phải lo, Nam Cung môn lại có biến khiến A Kiệt không thể đi được, đành nhờ Ngụy Vô Song thay hắn mang lễ đến Triển phủ.

” Kỳ Nhi, ngươi thực  không muốn cùng ta đi Dương Châu ? “

” Không đi “

” Ân . . . ta đi đây “

Ngụy Vô Song,  ta muốn xem ngươi coi ta là gì. . . .

Quay đầu lại thì người đã đi xa, hắn nghe được, cười chua xót. Đây mới là câu ta muốn hỏi ngươi, Kỳ Nhi, rốt cuộc ngươi coi ta là gì của ngươi.

Mấy ngày sau Ngụy Vô Song trở lại, ở Triển phủ nghe tin thiếu chủ Bạch Vân thành  mắc bệnh kì quái không ai chữa được, hắn liền phi ngựa mấy ngày liền không nghỉ tới Dược Thánh các, đi ngang qua Nam Cung môn thì dừng chân đổi con ngựa khác. Hắn  nói dối Kỳ Nhi cùng A Kiệt việc này, A Kiệt cũng không hỏi, cứ thế sai gia nhân mang ngựa ra cho Ngụy Vô Song.

” Đã lâu không so võ công  “

” Tùy ý ngươi “

Phát giác ra Kỳ Nhi xuất chưởng mạnh mẽ, trăm chiêu đều dùng hết khí lực, A Kiệt vội bứt ra chấm dứt. Ánh mắt thâm trầm đột nhiên ánh liên tựa như nhìn thấu được điều gì đó. Một lúc lâu sau, thản nhiên nói  ” Kỳ Nhi, ngươi đến tột cùng còn muốn như thế nào mới đủ ? “

—–

Ngụy Vô Song khi trở về mang theo Tiểu Lâm, ở lại Nam Cung môn nghỉ một đêm rồi lại ngay lập tức đưa hắn về Dược Thánh các. Một đêm khác hắn lại tìm thấy Kỳ Nhi trên nóc nhà,  nói với nó rằng hắn phải chăm sóc cho Tiểu Lâm cả đời. Như  sở liệu của hắn, Kỳ Nhi chỉ ngước mắt lên nhìn hắn lãnh đạm. Ngụy Vô Song không hối hận vì lời hứa hẹn với Tiểu Lâm,  bản thân hắn cũng vui mừng vì chuyện đó, nhưng hắn  nhất định phải nói cho Kỳ Nhi nghe,  cảm thấy  không thể không nói.

” Ngụy Vô Song, ngươi coi ta là gì ? ” Lúc này đây Kỳ Nhi hỏi thật sự rõ ràng.

Ngụy Vô Song quay đi không biết nói thế nào,  đột nhiên cảm thấy chính mình nhẽ ra phải chịu thiên đao vạn quả. Hắn không thể hiểu tình cảm dành cho  Bạch Vân Phi, cũng không thể hiểu tâm tình dành cho  Kỳ Nhi,  lại chỉ có thể trao cho Tiểu Lâm một lời hứa hẹn mơ hồ.

Ánh mắt Kỳ Nhi chuyển xuống bên hông Ngụy Vô Song, buồn bã nói  ” Ta như  thanh kiếm Cự Long của ngươi,  dùng kiếm chém người hay lau sạch vết máu đi thì cũng là quyết định của ngươi. Vốn đã là thuộc quyền xử trí của ngươi, có thể không nghe theo sao ? “

89.

—————————-

Con đường để quay về Trung Nguyên bắt buộc phải đi qua Bạch Vân thành. Ngụy Vô Song  phát hiện được đại quân Huỳnh Nam cùng Hộ Quân Thống Lĩnh Bạch Vân Thành Bạch Ứng Thần cấu kết với nhau,  nhân ngày Bạch Vân Phi và nữ nhi của hắn – Bạch Thiên Thiên thành thân nội ứng ngoại hợp công hãm Bạch Vân thành.  Hắn trước hết  giao Kỳ Nhi cho một người ngày trước thuộc Ngụy vương phủ  ở  Bạch Vân Quan  để điều dưỡng thân thể, còn hắn một thân kỵ mã cấp tốc quay lại Bạch Vân thành.

Nghĩ đến cảnh Bạch Vân Phi thật sự cùng nữ  tử thành thân, Ngụy Vô Song không nén được nộ khí, trên người vẫn còn cắm hai mũi tên xông thẳng vào hỉ đường. Vân Phi kinh hoảng quên mất góc áo đang cùng tân nương thắt đồng tâm kết, vội vã xông lên khiến nàng ngã nhào xuống đất, bối rối tháo y phục, vượt qua tân nương chạy đến trước mặt Ngụy Vô Song.

” Bạch Vân thành nhất địch ” , Ngụy Vô Song bị chém nghìn đao, cơ hồ như bắt buộc phải xuống diện kiến lão Diêm Vương. Kỳ Nhi bị giấu diếm mấy ngày,  khi đến được Bạch Vân thành thì cái Kỳ Nhi nhìn thấy là Ngụy Vô Song một thân băng bó, máu nhuộm hồng gạc trắng, không có chút sinh khí.

Kỳ Nhi không dám lại gần, nhẹ giọng hỏi Vân Phi đang đứng bên cạnh ” Hắn đã chết ? “

” Không, không có…”

” Nếu hắn chết  ngươi phải chôn cùng hắn ” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng tựa ngàn đao hạ xuống.

Vân Phi chợt hạ khóe miệng, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Trong phòng có hai người, nhưng lại chỉ có thể nghe được tiếng thở của một người. Kỳ Nhi đi đến ngồi  bên thành giường, vươn tay đến trước cánh mũi Ngụy Vô Song cảm nhận một sự hô hấp mỏng manh. Cứ như vậy thật lâu, đến mức tay tê liệt đi. Nhìn người đang nằm trên giường mà lặng lẽ nói , ngươi có muốn chết thì cũng phải cùng ta thành thân rồi mới có thể chết. . .

” Đúng vậy . . . Ta. . . Ta còn chưa cùng Kỳ Nhi. . . Thành. . . Thành thân. . . “

Sau đó Tiểu Lâm, Quần Ngạo, Sĩ Thần cũng A Kiệt lục tục tới Bạch Vân thành. Có Tiểu Lâm, tính mạng của Ngụy Vô Song không còn phải lo lắng.

Ngay  sau lại thêm Duy Nhất cũng tới, Kỳ Nhi đã biết Ngụy Vô Song đem tử quả cho hắn. Hắn với TưĐồ Sĩ Thần mới là [ tiểu yêu tinh] câu dẫn phu quân của kẻ khác, những gì nhìn thấy bây giờ và ngày xưa đã không còn đồng nhất, Kỳ Nhi cũng không sinh ra một tia hận ý nào .

Ngụy Vô Song đả thương Duy Nhất, đuổi hắn đi. Cũng chính lần này, Ngụy Vô Song mất đi một Duy Nhất chân chính. Hắn  cũng không rõ bản thân đang khóc hay cười, chỉ tiếp tục tháng ngày cưỡng ép dân nữ, hoành hành nơi kinh thành, bất quá là muốn nói cho Ngụy Vô Song hiểu rằng hắn không có việc gì, hắn tốt lắm. Chỉ để cho Ngụy Vô Song biết, hắn chính là Triệu Duy Nhất qua cơn hoạn nạn giờ đã trở lại như xưa.

” Kỳ Nhi, chúng ta lập tức thành thân. “

” Ân. “

” Kỳ Nhi, ta sẽ lấy Duy Nhất. “

“Ngươi thích thì cứ lấy”

Đại hôn của Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi ở Ngụy vương phủ, không mở tiệc đãi khách, người ngoài chỉ biết Ngụy vương thế tử  lấy vợ, không biết được là khuê tú nhà ai, lại càng không nghĩ đến Ngụy Vô Song  lại thú nam tử. Sau đó lại cùng Quần Ngạo  và   năm người còn lại thành thân mà ngoại nhân cũng không biết rõ bọn họ là ai, cho dù sau này được biết rằng bọn họ đều là nam tử nhưng lại không biết thân phận thực sự của mỗi người. Bởi vì Ngụy Vô Song nếu muốn cho người ta biết các phu nhân của Ngụy vương thế thử là người phương nào, thì chẳng mấy chốc hắn chẳng còn có thể mang họ ” Ngụy ” được nữa.

Kỳ Nhi mặc  y bào đỏ thẫm, nó không thích hợp với  màu đỏ, khiến nó đẹp quá mức chói mắt. Thị nữ kiên nhẫn dạy nó buộc tóc, từ trước đến nay đầu tóc nó luôn do Ngụy Vô Song chải , nhưng nay hắn đã chuẩn bị gả cho Ngụy Vô Song, nó muốn tự tay buộc tóc, thực sự  là kết tóc tề quân của Ngụy Vô Song.

Kỳ Nhi là nam tử, đương nhiên sẽ không có phản ứng e lệ của một nữ nhân nơi khuê phòng, nhưng nó vẫn có chút sợ hãi. Chuyện phòng the của nam nhân cùng nam nhân mà nói, nó dù có biết qua nhưng đó vẫn là chuyện khiến nó cực kỳ sợ hãi. Vân Phi cười bảo ” Kỳ Nhi đừng sợ, Ngụy đại ca thương ngươi như vậy, nhất định sẽ không làm đau ngươi. Ta khi đó cũng không đau ”  Đây là lời của Bạch Vân thành chủ sao ?  Một kẻ cao cao tại thượng như Bạch Vân thành chủ còn bị . . . quả thật làm nó. . .

Nến đỏ động phòng chiếu  lay lắt,  mọi ánh sáng đều như tự hội lại trên ánh mắt tuyệt mỹ dung nhan,  khiến Ngụy Vô Song  hoảng hốt tưởng hoa mắt. Xác định được rằng đây không phải mộng, hắn  liền ôm chặt thê tử trong lòng, Kỳ Nhi trong tay còn cầm chén rượu, giãy dụa nói “  Rượu giao bôi. . . “

Hắn đoạt chén uống cạn, cúi người áp chế môi của Kỳ Nhi, đưa rượu vào trong miệng nó. Kỳ Nhi vừa nuốt  vào rượu giao bôi liền bị Ngụy Vô Song ôm lấy đặt lên giường. Tin lời Bạch Vân Phi nói, nó không hề sợ hãi, tự mình thoát y phục, phu thê  ngư nguyệt thân mật thiên kinh địa nghĩa,  Kỳ Nhi không hề cảm thấy đây là chuyện phải thẹn thùng.

Ngụy Vô Song không chờ được Kỳ Nhi cởi ra từng thứ, vội vàng cởi hết   y phục của chính mình,  đến hạ khố cũng không lưu lại. Thấy Kỳ Nhi đang cố gắng giữ bình tĩnh, không khỏi  cười  ” Kỳ Nhi, đây không phải là luận võ a ” . Đêm tân hôn, thê tử của hắn lại giữ bộ dáng  nắm chắc thắng lợi như thế, hắn không cười không được.

Bị cười nhạo, Kỳ Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái, lại tiến lên đè hắn xuống mà hôn trụ. Ngụy Vô Song lập tức đáp ứng,  cuốn đầu lưỡi vào thật sâu, không ngừng đưa đẩy. Đêm tân hôn, nụ hôn này và nụ hôn lúc trước ở  đại mạc đương nhiên không giống nhau,  là phu quân đang hôn nó, Kỳ Nhi cùng hắn dây dưa nơi khóe miệng, liếm láp dòng nước đang chảy ra.

Dòng nước chảy xuống bụng Ngụy Vô Song khiến hắn suýt chút nữa không thể kiềm chế được, hắn áp chế Kỳ Nhi dưới thân, chậm chậm hôn mơn trớn cái cổ trắng nõn mịn màng, một tay xoa nhẹ ngực  Kỳ Nhi. . . Bỗng nhiên Ngụy Vô Song banh hai chân thân thể đang run rẩy  kia ra, đầu lưỡi linh hoạt rà soát khắp thân thể, Kỳ Nhi cắn môi cố gắng dấu đi âm thanh rên rỉ đang phát ra theo khoái cảm. Ngay lúc nó đang thở dốc thất thần, Ngụy Vô Song lặng lẽ áp sát giữa hai chân Kỳ Nhi, dị vật to lớn đột nhiên đâm vào mạnh mẽ khiến hắn  bàng hoàng mở to mắt nhìn kẻ đang áp chế trên thân mình.

” Đau ? “

Dị vật rời khỏi, rồi lại tiến vào. . . . mang theo cảm giác khác lạ. . .

” Đau không ? ” Ngụy Vô Song lại hỏi.

Kỳ Nhi lắc đầu, ngay sau đó lại một ngón tay nữa đi vào, nó đau. Hai ngón tay ấy chuyển động xoay tròn trong tiểu huyệt nóng cháy, càng lúc nó càng thấy đau. Cảm  thấy ngón tay bị kẹp chặt, Ngụy Vô Song  gầm nhẹ ” Kỳ Nhi ngoan, tách chân ra nào ” Nó nghe theo, tách hai chân ra, Ngụy Vô Song một tay mở rộng tiểu huyệt của Kỳ Nhi, một tay nâng song mông tròn trịa lên, vùi đầu ở giữa cặp chân thon dài mà nhẹ nhàng gặm nhấm. Kỳ Nhi càng run lên, kích thích mãnh liệt khiến nó nhất thời quên đi đau đớn. Ngụy Vô Song hỏi có đau không, nó lắc đầu.

Ngụy Vô Song đã phải kiềm chế kiên nhẫn chờ, thấy Kỳ Nhi lắc đầu lập tức rút ngón tay ra, nâng  song mông lên ôm hắn đặt ngồi trên đùi, cự vật  nóng rực chậm rãi đưa vào.  Đôi mắt Kỳ Nhi lại trừng lên, trong mắt lộ vẻ không thể tin, Vô Song thấy hắn không giãy  dụa, hướng lên đưa toàn bộ tiến vào.

” Rất đau ? “

Nước mắt Kỳ Nhi tuôn ra thành chuỗi, Ngụy Vô Song nhất thời tay chân luống cuống, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỳ Nhi rơi lệ. Từ trước đến nay dù phải chịu nội thương đau đớn đến thế nào cũng chưa từng thấy nó nhíu mày một chút. Vậy mà. . . .

“Đừng khóc , ta lập tức đi ra “

“Ngươi dám ! ” Kỳ Nhi ôm gắt gao lấy cổ hắn, dùng sức ép xuống hai chân  kẹp chặt ôm lấy lưng hắn.

Ngụy Vô Song đến nước này thì bùng phát không thể kìm chế được dục niệm,  bất chấp Kỳ Nhi có còn khóc hay không, bàn tay to lớn ôm lấy ngang hông Kỳ Nhi siết chặt, lực đạo càng lúc càng mãnh liệt, đưa  hạ đình  thâm nhập chỗ sâu trong thân thể nó, khiến toàn thân nó chấn động, hắn không chút vỗ về. . .Kỳ Nhi vẫn khóc, khóc  thật sự, phát ra thứ thanh âm nức nở, không phải là không chịu nổi đau đớn, mà là  tiếng khóc ủy khuất thương tâm.

Giờ phút này chỉ còn bản năng chi phối Ngụy Vô Song, không hề bị trói buộc bởi lễ giáo thế tục, đây là oa nhi mà hắn dưỡng dục, vẫn coi đây là một oa nhi ruột thịt với mình. Hắn không che dấu đi khát vọng bao lâu nay nữa, hung hăng đưa Kỳ Nhi đặt dưới thân, khiến hắn mở ra tiểu huyệt,  dục niệm trong đêm dài vẫn triền miên không dứt.

Đau, Kỳ Nhi có thể chịu đựng. Khóc, không phải vì đau.

Sau đó dù không đau nữa, nó vẫn không quên được cảm giác đau đớn lúc mới bị thâm nhập vào.

Ngụy Vô Song, hắn luyến tiếc khi làm đau Bạch Vân Phi, lại nhẫn tâm làm cho nó đau đớn như vậy . . .

- – - -

Đến giữa năm, Ngụy vương thế tử trước sau lại cưới thêm  hai vị bình thê. Vương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hyeona