Bức tâm thư số một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi Kì thương nhớ,

Đã bao lâu đôi mình chưa gặp rồi anh nhỉ? Em không thể nhớ chính xác đó là một tuần, một tháng hay một năm, bởi nỗi nhớ da diết đã cuốn phăng tâm trí em đi mất. Em muốn nhìn thấy anh, muốn nhìn thấy Doãn Kì cùng xứ Nghệ thân thương với biết bao điều giản đơn đã đồng hành cùng em suốt thời niên thiếu.

Nhưng anh ơi em chỉ có thể chôn vùi tâm sự thầm kín của mình qua những nét chữ nguệch ngoạc xấu xí gửi cho anh, vì em hiểu rõ hơn ai hết, Tổ quốc cần em, và cần anh nữa. Ta không thể cùng nhau trồng rau, nuôi cá hay nô đùa cùng mấy đứa trẻ khi những đồng chí thân yêu hiến dâng đời mình để đổi lấy độc lập, khi những mẹ già sẵn sàng trở thành hậu phương vững chãi cho tiền tuyến xa xôi dựa vào bất kì lúc nào dẫu đang tuổi già yếu. Tất cả bọn họ, ai nấy cùng đều quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.

Bác có thể dành trọn cuộc đời mình cho đất nước, thì mấy mươi năm sung sướng của em cũng chẳng là gì, anh ạ! Nếu không có em, không có anh, và không có những người khác, hạnh phúc đối với đồng bào xương máu ta là một khái niệm rất đỗi xa vời, bởi chẳng ai có thể sống trong sung sướng khi bọn mũi chó râu dê liên tục chà đạp họ để đem lại lợi ích cho bản thân chúng.

Em muốn nhìn ngắm những vì tinh tú thay nhau tỏa sáng chứ không phải hình ảnh những máy bay B52 chao lượn trên bầu trời rộng lớn. Dường như nó đã in sâu vào tâm trí em, hình ảnh dân ta nom nớp lo sợ mỗi khi đêm về, khi những nhà thương, trường học lần lượt ngã xuống và khung cảnh não nề, tan hoang sau mỗi trận thả bom của địch.

Anh còn nhớ thằng Hanh chứ? Mới ngày nào nó còn cùng mình ra phiên chợ ngắm nghía những tấm vải màu rực rỡ, cùng chú Tám luyên thuyên chuyện thiên hạ giờ đây đã chính thức chôn vùi mình trong bom đạn khói lửa mà chẳng có lấy một lời từ biệt. Mẹ nó chắc sẽ buồn lắm, vì anh nó đi, và rồi đến lượt nó.

Kể đến thằng Tuấn sát nhà, anh chắc hẳn cũng biết nó có tình với anh Trân con ông chủ quán nhậu đầu làng rồi nhỉ? Vào những trưa hè nắng nóng ấy, thay vì đôi mình thì thầm bên tai nhau những lời ong bướm ngọt ngào, thì ta lại phải vác giỏ cùng nó ra bờ sông mò cua bắt ốc, mà cốt yếu cho cái sự đày đọa này chỉ vì nó muốn gặp anh Trân. Thật không ngờ thằng này lại bắt chước Hanh, nó ra đi rồi anh ơi, ra đi khi chưa kịp nhìn người nó thương lần cuối. Đất mẹ đã ôm nó vào lòng rồi, anh ơi...

Em đang viết cho anh, và nhìn lại sự ra đi của những người anh em đã đồng hành cùng mình. Nó đến nhanh hơn em nghĩ, khi em chỉ vừa chớp mắt một chút vì bụi bay vào thì từng người trước mặt em lần lượt về với đất mẹ. Họ chiến đấu trong vinh quang, và ra đi cũng sẽ thế.

Em đã từng nghĩ đến việc mình sẽ về với đất mẹ bất kì lúc nào mà bản thân không thể lường trước, em nghĩ đến việc Kì yêu dấu của em sẽ ra sao khi không có em. Nhưng không sao anh ạ, Tổ quốc cho em hưởng những cơn mưa đầu hạ thơm mùi đất, cho em được mò cua bắt ốc vào những ngày nắng oi ả. Hơn hết, Tổ quốc cho em được gặp và yêu anh, Kì ạ!

Ngày mai đây, chiến dịch mang tên Bác đã được chuẩn bị kĩ lưỡng. Em không hối tiếc điều gì, và việc gì thì em phải hối tiếc anh nhỉ? Mình hẹn nhau sau khi trận chiến đã đi đến kết thúc cuối cùng, khi quân ta đã giành lại nền độc lập một cách vô cùng vinh quang ấy, đôi mình sẽ về lại xứ Nghệ, cùng anh Trân ôm lại những kỉ niệm đẹp đẽ.

Đợi khi nào đất nước độc lập, anh nhé!

Kí tên: Trịnh Hiệu Tích - người thương anh và cũng là người anh thương.

----

Bức thư được gửi đi cũng là lúc Hiệu Tích nhận được lệnh ra trận. Cậu chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên vai áo sờn cũ và lắng nghe tiếng những tán lá xào xạc va chạm nhau trước khi giã từ chúng.

Đoàn quân bắt đầu khởi hành, Tích nhìn về xa xăm, ngắm nghía thật kĩ những đóa hoa héo tàn, những đồng ruộng xơ xác vì chiến tranh. Và rồi thêm lần nữa, trái tim anh lính cụ Hồ lại đập mạnh một cái thật chua xót khi nghĩ về tội ác của bọn đế quốc và nỗi ám ảnh mà chúng đã từng ngày gieo rắc xuống cho đồng bào máu thịt.

Kì ơi, đợi em nhé!

Cả Hanh, Tuấn và những đồng chí thân yêu khác đã ngã xuống trên mảnh đất hình chữ S này. Tất cả đợi tôi nhé, sự hi sinh của các đồng chí sẽ không bao giờ là vô ích.

Quân ta nhất định giành lại độc lập, bọn hung tàn kia rồi sẽ nhục nhã mà đầu hàng trong nay mai thôi. Chính nghĩa nhất định sẽ thắng, đợi tôi nhé!

Ngày 26 tháng 4, chiến dịch Hồ Chí Minh bắt đầu.

Cuộc chiến diễn ra quyết liệt, bom đạn khói lửa bay mịt mù che mờ mắt. Hiệu Tích chính thức ngã xuống tại chiến trường vì nền độc lập dân tộc.

" Kì ơi, sống sót đến khi nào Tổ quốc mình độc lập, anh nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net