Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Từ khi Khổng Tiếu Ngâm biết được sự có mặt của Từ Hiểu Dao, sự bất an trong lòng nàng càng lúc càng nhiều. Bởi hiện tại nàng không dám chắc được phần trăm quan trọng của mình trong lòng Tôn Nhuế sau những tổn thương mà nàng đã gây ra cho cô. Bây giờ lại có thêm một Từ Hiểu Dao ngày ngày bên cạnh cô, quan tâm cô, làm những thứ mà trước kia Tôn Nhuế luôn khao khát nhưng nàng không thể cho cô.

Khổng Tiếu Ngâm thật sự rất sợ, mình sẽ không thể nào giữ được trái tim của Tôn Nhuế nữa.

Vì thế sau khi bàn bạc với Lục Đình, Khổng Tiếu Ngâm cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn. Nàng nhất định phải đem Tôn Nhuế trở về bên mình.

"Ngày mai chúng ta có hẹn với đám người bên Lục Đình đấy. Em đừng có mải mê làm việc mà quên đấy nhé!"

Khổng Tiếu Ngâm ngồi ở đối diện Tôn Nhuế, nhìn cô vừa dùng bữa trưa vừa nhìn vào xử lý công việc, không hài lòng gõ tay ở trước mặt để thu hút sự chú ý của cô.

"Để ăn xong rồi làm, ăn như vậy có hại cho sức khỏe lắm đó!"

Nhìn thấy Tôn Nhuế không để tâm lắm, Khổng Tiếu Ngâm mím môi, trực tiếp cướp điện thoại trên tay cô. Tôn Nhuế lúc này mới dời sự chú ý qua người nàng, biết rõ cô muốn đòi lại điện thoại, Khổng Tiếu Ngâm liền trừng mắt cản ngay suy nghĩ của cô.

Dù là như thế nào, sự uy nghiêm của nàng đối với Tôn Nhuế vẫn còn tác dụng. Bằng chứng là cô cũng ngoan ngoãn ăn cơm không đòi điện thoại nữa.

"Tôn Nhuế, em không quên cuộc hẹn ngày mai của chúng ta chứ?"

Lúc này Từ Hiểu Dao bất ngờ xuất hiện cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, lại nhắc về cuộc hẹn của cô ấy và Tôn Nhuế, khiến Khổng Tiếu Ngâm có chút khó chịu nhìn về phía cô chờ câu trả lời, mà Tôn Nhuế cũng ngây người ra một lúc mới nhớ được.

"À... xin lỗi Hiểu Dao. Ngày mai em có hẹn với bạn rồi, có lẽ không đi cùng chị được."

"Nhưng mà chúng ta đã hẹn nhau rồi mà..." Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt Từ Hiểu Dao khi Tôn Nhuế muốn hủy hẹn.

"Nhưng bạn bè của em lâu lâu mới có dịp gặp nhau, không thể thất hứa với bọn họ. Còn cuộc hẹn của em và chị có thể dời lại.."

Tôn Nhuế cũng có phần áy náy, cô thật sự quên mất cuộc hẹn trước đó với Từ Hiểu Dao.

"Không sao... nếu Hiểu Dao không ngại có thể mời cô ấy đi chung với chúng ta."

Tôn Nhuế trố mắt, không tin được với lời đề nghị của Khổng Tiếu Ngâm.

"Có ổn không? Dù sao tôi cũng không quen biết với bạn bè hai người." Từ Hiểu Dao mặc dù muốn đi cùng Tôn Nhuế, nhưng cũng e ngại bản thân là người ngoài.

"Bạn chúng tôi đều là những người thân thiện, rất dễ nói chuyện. Dù sao mọi người cũng là trước lạ sau quen mà."

"Vậy tôi không khách sáo nha."

Tôn Nhuế đột nhiên bị cho qua một bên, cô nhíu mày không hiểu ý đồ của Khổng Tiếu Ngâm. Rõ ràng nàng biết rõ Từ Hiểu Dao nếu đến đó đều sẽ gây khó xử cho mọi người, vậy mà nàng còn nhiệt tình mời đi như thế.

Mặc cho Tôn Nhuế ôm một bụng thắc mắc, thì Khổng Tiếu Ngâm lại âm thầm cười với kế hoạch của mình. Nàng nhất định nhân cơ hội này để cho Từ Hiểu Dao nhìn rõ, rốt cuộc tâm Tôn Nhuế nằm ở chỗ ai. Để cô ấy triệt để từ bỏ.

...

Đến ngày hôm sau, Tôn Nhuế đem xe đến chỗ Từ Hiểu Dao để đón cô ấy cùng đi. Từ Hiểu Dao vừa nhìn thấy Tôn Nhuế xuất hiện đã không giấu được nụ cười vui vẻ trên môi, cô tiến lại muốn mở cửa xe ngồi bên cạnh Tôn Nhuế, nhưng cửa kính xe đã hạ xuống, Khổng Tiếu Ngâm liền lú đầu mỉm cười chào:

"Chào buổi sáng, Hiểu Dao!"

"Xin chào." Từ Hiểu Dao ngượng cười, mang theo sự hụt hẫng mở cửa phía sau mà ngồi vào.

Trên đường đi, Từ Hiểu Dao nhìn Tôn Nhuế và Khổng Tiếu Ngâm ngồi phía trước cười nói bàn với nhau nên mua gì qua nhà người bạn của bọn họ, lại nói đến những chuyện mà cô ấy không hiểu được. Trong lòng cô ấy rốt cuộc cũng có suy nghĩ, hôm nay mình đồng ý đi cùng bọn họ là đúng hay sai đây?

.

.

.

"Bọn tớ đến rồi đây!!!!"

Khổng Tiếu Ngâm dù sao trước kia cũng ở đây, vì vậy không cần sự cho phép của gia chủ, trực tiếp nhập mật mã cửa nhà mà đi vào. Vừa vào bên trong đã thấy được sự náo nhiệt khi mà mọi người đã có mặt đầy đủ.

"Hai người đúng là chậm chạp, chờ đến sắp ngủ gục tới nơi."

Tiền Bội Đình ngồi trên sofa vừa ăn táo vừa càm ràm, hậu quả chính là bị ăn một cái gối từ Tôn Nhuế.

"Cậu không phải không biết nhà của tớ xa hả?"

"Vậy thì cậu trực tiếp dọn đến đây ở là được rồi!"

"Hay quá! Vậy sao cậu không dọn qua tớ ở hả??"

Hai cái đứa nhóc này, không gặp thì thôi, gặp rồi thì liền có chuyện cãi nhau. Phải để Đại ca trong nhóm Lục Đình đứng ra lên tiếng mới chịu im lặng:

"Hai đứa này, không nhìn thấy có bạn mới của Tôn Nhuế đến sao, không để cho người ta giới thiệu gì cả."

"À phải! Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Từ Hiểu Dao, là đồng nghiệp ở công ty."

"Xin chào. Xin lỗi vì không mời mà đến, phá ngang không khí vui vẻ của mọi người."

Từ Hiểu Dao bên cạnh lịch sự cúi chào.

"Êy, đừng nói thế. Đã đến thì đều là khách. Hơn nữa cô là bạn của Tôn Nhuế và Tiểu Khổng thì xem như cũng là bạn của chúng tôi. Nào không nói nữa, chúng ta nhập tiệc thôi!"

Lục Đình xua xua tay, lại kéo cả đám vào nhà ăn, bắt đầu khai tiệc.

.

.

.

"Nào, hôm nay chính là chúc mừng cho Tiểu Khổng có được một công việc mới! Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng!!"

Lục Đình luôn là người khởi xướng cho mọi buổi họp mặt của bọn họ, và lần này cũng như thế. Với lí do chúc mừng cho Khổng Tiếu Ngâm, lần này mọi người lại có dịp quậy tưng bừng một bữa.

"Cạn ly!!!!"

Cả bảy người đồng thanh, một lần cạn hết ly rượu trên tay.

"Tôn Nhuế, bây giờ Tiểu Khổng trở thành cấp dưới của em. Em phải quan sát và chăm sóc cậu ấy nhiều hơn biết không? Không được để ai trong công ty bắt nạt cậu ấy!"

Về chuyện của Khổng Tiếu Ngâm, Lục Đình lúc nào cũng đặc biệt dặn dò Tôn Nhuế. Còn cô lúc nào cũng ngoan ngoãn mà gật đầu.

"Chị yên tâm. Em biết nên làm gì mà."

Lục Đình cũng gật đầu hài lòng. Bọn họ bắt đầu cùng nhau ăn uống, và mỗi lần gặp nhau đều không thể thiếu tiết mục chơi trò chơi. Và trò chơi lần nào cũng là thật và thách.

Cả đám vừa chơi vừa uống, hết người này bị phạt đến người kia bị phạt. Phạt đến cả đám người ai cũng gần như say khước.

"Cô Từ..." Lục Đình lúc này ngà ngà say mà hướng về phía Từ Hiểu Dao gọi

"Có thể gọi tôi là Hiểu Dao." Từ Hiểu Dao mỉm cười đáp.

"Được, Hiểu Dao! Tôi có nghe nói rằng cô đang theo đuổi Tôn Nhuế đúng không? Vậy cô có nghe đứa nhóc này nói qua nó vừa chia tay người yêu không?"

Lục Đình mỗi khi say lại bắt đầu nói loạn, Phùng Tân Đóa ngồi bên cạnh muốn ngăn cũng ngăn không kịp, mà cho dù có ngăn cũng không ngăn nổi. Chỉ bất lực nhìn sắc mặt có hơi ngượng của Từ Hiểu Dao.

"Tôi đã nghe rồi."

Từ Hiểu Dao gật gù. Trước đó trò chuyện với Tôn Nhuế, cô cũng từng nói qua chuyện này. Em ấy cũng nói giữa hai người sẽ không có khả năng bởi vì em ấy vẫn còn tình cảm với người kia. Nhưng mà Từ Hiểu Dao cũng nói, cô ấy cam tâm tình nguyện chờ.

"Vậy cô có biết người Tôn Nhuế yêu là ai không?"

"Được rồi Lục Đình, cậu say lắm rồi." Phùng Tân Đóa ngăn Lục Đình lại, để cậu ấy càng hỏi sẽ khiến không khí ở đây càng ngượng ngùng hơn.

"Được được, tớ không hỏi nữa." Lục Đình gật đầu, lại cầm ly rượu lên mời Từ Hiểu Dao.

"Hôm nay rất vui khi được quen biết cô. Nào, tôi mời cô một ly."

Từ Hiểu Dao không nghĩ ngợi liền cầm ly rượu cạn cùng Lục Đình. Nhưng khi hai cái ly chạm nhau, cũng không biết là Lục Đình vô tình hay cố ý dùng sức mạnh hơn, khiến ly rượu của Từ Hiểu Dao rơi xuống, trùng hợp lại rơi ngay điện thoại của Tôn Nhuế.

"Ấy! Xin lỗi Tôn Nhuế, chị không cố ý!"

Ngay khi rượu trong ly đổ lên điện thoại, Tôn Nhuế giống như chưa từng say rượu, nhanh như chớp đã cầm điện thoại lên lau, vẻ mặt lo sợ như mất đồ quý giá.

"Chỉ là điện thoại thôi, hư rồi có thể đổi cái mới, em không cần gấp gáp như vậy...."

Từ Hiểu Dao chỉ là muốn trấn an Tôn Nhuế, nhưng lại bị hành động ngay sau đó của cô dọa sợ.

"Chị thì biết cái gì??? Chị biết điện thoại này đối với tôi quan trọng thế nào không?"

Không chỉ là Từ Hiểu Dao, mà những người còn lại cũng đều bị sự tức giận của Tôn Nhuế làm cho giật mình. Bọn họ trợn mắt lớn nhìn cô, chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy cô hung dữ như thế.

Cũng chỉ có Khổng Tiếu Ngâm hiểu rõ vì sao Tôn Nhuế lại tức giận như thế. Nàng có chút đắc ý trong lòng.

Tôn Nhuế cũng nhận ra vừa rồi mình có hơi thô lỗ, lên tiếng xin lỗi mọi người rồi kéo tay Từ Hiểu Dao ra ngoài.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút."

Tôn Nhuế kéo Từ Hiểu Dao ra ngoài, kéo một lúc lại kéo cô ấy lên đến sân thượng.

"Mặc dù tôi cũng không muốn phá hỏng tình bạn này, nhưng tôi đành phải nói. Từ Hiểu Dao, nên dừng ở đây rồi."

Ngay khi vừa buông tay Từ Hiểu Dao, Tôn Nhuế đã tuyệt tình muốn rạch rõ ranh giới với cô ấy.

"Sao vậy? Không lẽ chỉ vì cái điện thoại mà em..." Từ Hiểu Dao máy móc cười, cô không tin lắm vào lời mình vừa nghe thấy.

"Không phải vì lý do này." Tôn Nhuế thở dài, không ngờ đến một ngày bản thân phải trở thành người xấu theo cách này.

"Trước đó tôi đã nói với chị giữa tôi và chị sẽ không có kết quả đẹp. Cũng nói chị đừng hy vọng về tôi, cũng đừng chờ. Từng lời nói, từng hành động chị làm cho tôi, tôi rất cảm kích, nhưng cũng vì những thứ chị làm cho tôi, khiến tôi nhận ra tôi không thể nào buông được chị ấy. Khiến tôi nhận ra thì ra mình vẫn luôn yêu chị ấy rất nhiều. Xin lỗi Hiểu Dao, vốn dĩ ngay từ đầu tôi không nên tiếp cận chị. Chỉ vì một chút mông lung của mình và làm tổn thương chị..."

"Được rồi, Tôn Nhuế." Từ Hiểu Dao chặn lại lời nói của Tôn Nhuế. Mặc dù đã vài lần Tôn Nhuế cũng từ chối cô ấy như thế, nhưng đau đớn trong tâm can vẫn luôn mãnh liệt như vậy.

"Quả thật chị rất thích em, rất hy vọng sẽ có tương lai với em. Nhưng chị cũng hiểu rõ được vị trí của mình ở đâu. Chị sẽ không cố chấp theo đuổi em. Chỉ là chị muốn hỏi em một câu, nếu chị đến sớm hơn... liệu có cơ hội không?"

Tôn Nhuế nhìn Từ Hiểu Dao không đành lòng mà từ bỏ liền thở nhẹ một tiếng. Sau đó cô dùng sự chân thành nhất của mình để trả lời câu hỏi của cô ấy.

"Tôi cũng đã vài lần suy nghĩ về vấn đề này. Thật ra trước khi chị ấy xuất hiện, cũng có người khiến tôi yêu rất nhiều, yêu đến có thể làm mọi thứ. Nhưng cũng vài lần bản thân trở nên mâu thuẫn, nghĩ đi nghĩ lại, chọn đi chọn lại, vẫn luôn là chị ấy. Dù chị có xuất hiện sớm hay muộn, có chọn như thế nào... đáp án vẫn chỉ là chị ấy."

Giọng điệu nhẹ nhàng này của Tôn Nhuế, Từ Hiểu Dao chưa từng nhận được. Cô cuối cùng hiểu rõ, bản thân nên làm như thế nào, đành chỉ mỉm cười chúc phúc.

"Chị hiểu rồi. Cảm ơn em đã thành thật trả lời. Em quay lại với mọi người đi, một chút chị sẽ tự bắt taxi về."

Mặc dù Tôn Nhuế cũng không an tám để Từ Hiểu Dao về một mình, nhưng cô cũng hiểu cô ấy lúc này cần ở một mình, vì vậy cũng đồng ý rời đi trước.

Từ Hiểu Dao đứng lặng một chỗ nhìn theo, ngay từ đầu cô đã không có khả năng giữ lấy Tôn Nhuế.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net