Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Khổng, em quay về rồi."

Khẩu trang và chiếc nón từ lâu đã được Tôn Nhuế tháo ra, ôm lấy Khổng Tiếu Ngâm trong lòng, cô cảm nhận được sự cứng đờ của cơ thể nàng. Cô biết nàng đang hoang mang, chính là nàng lo sợ hiện tại chỉ là một giấc mộng.

Bởi vì cô không tốt, để nàng đợi lâu như vậy, một mình chịu đựng nhiều thứ như thế. Tôn Nhuế càng siết chặt vòng tay hơn, để nàng chân chính cảm nhận, thật sự cô đã quay về bên nàng rồi. Lặp lại một lần nữa bên tai nàng:

"Tiểu Khổng, em về bên chị rồi."

"Tôn Nhuế...."

Khổng Tiếu Ngâm nhẹ mấp máy đôi môi, con ngươi lay động, ánh lên sự hoang mang, ngờ vực. Mặc dù chính là cơ thể vẫn đang cảm nhận từng chút một hơi ấm từ người kia, nhưng hình ảnh này cũng rất giống giấc mơ mỗi đêm của nàng. Nàng cũng rất sợ, sợ rằng mình cử động một chút, hình ảnh liền biến mất.

"Tôn Nhuế... là em sao..?"

"Phải! Là em!! Chính là em!!!"

Tôn Nhuế một tay ôm lấy nàng, để bản thân đối mặt với nàng, sau đó bắt lấy hai bàn tay của nàng áp lên mặt mình, đôi mắt thập phần dịu dàng khẳng định với cô gái nhỏ:

"Là em!"

Khổng Tiếu Ngâm ngẩng đầu, trước mắt chân thật từng đường nét trên gương mặt nàng mong nhớ. Lòng bàn tay cảm nhận sự mịn màng từ làn da của cô. Nàng khẽ khàng vuốt ve, muốn cảm nhận rõ ràng hơn.

"Tôn Nhuế... thật sự là em..."

Gương mặt Khổng Tiếu Ngâm dần biến đổi, kiềm nén lâu ngày lập tức vỡ òa, nàng thút thít vài tiếng, rồi lại òa khóc lên, vòng tay qua cổ Tôn Nhuế ôm cô thật chặt.

"Thật sự là em! Em quay về rồi, rốt cuộc em cũng chịu trở về rồi!!!"

"Ừm, em về rồi! Xin lỗi, để chị chờ lâu rồi!"

"Có phải chị vẫn còn chưa tỉnh lại hay không? Có phải chị còn trong giấc mơ, trời còn chưa sáng đúng không? Một lát nữa em sẽ bỏ đi? Đừng mà, chị không muốn thức dậy mà không nhìn thấy em!! Chị có thể mãi mãi không tỉnh lại, em đừng đi nữa, Tôn Nhuế!!"

Khổng Tiếu Ngâm trở nên kích động như vậy, Tôn Nhuế càng tự trách bản thân mình. Cô ôm lấy tấm lưng nhẹ nhàng vỗ về, nhẹ nhàng trấn an:

"Chị không nằm mơ, đây là sự thật! Em thật sự về rồi, sẽ không đi nữa."

Tôn Nhuế đẩy nhẹ Khổng Tiếu Ngâm ra lần nữa, giúp nàng lau đi nước mắt lấm lem trên mặt nàng, giọng điệu muốn trêu chọc nàng:

"Xem kìa, khóc đến xấu thế này!"

Khổng Tiếu Ngâm vẫn không tin lắm vào hiện tại, tròn mắt nhìn cô hỏi lại:

"Thật sự không phải mơ sao?"

Tôn Nhuế phì cười, dùng hai ngón tay búng nhẹ lên trán nàng.

"Có đau không?"

Khổng Tiếu Ngâm xoa xoa trán, bĩu môi: "Có hơi đau."

"Vậy là thật hay giả?"

"Là thật."

"Đồ ngốc này!!!"

Tôn Nhuế không nhịn được sự ngáo ngơ của Khổng Tiếu Ngâm lúc này, liền đưa cả hai tay lên dày vò hai bên má nàng. Khiến cho nàng la oai oái lên vì đau, lúc này Khổng Tiếu Ngâm mới tin rằng, toàn bộ đều là sự thật, không phải giả.

"Đau đau đau... bỏ chị ra!!!"

Cảm thấy đủ rồi, Tôn Nhuế tạm thời buông hai bên má của Khổng Tiếu Ngâm ra, đúng là đều bị cô làm cho đỏ hết. Cười cười giúp nàng xoa một chút.

"Làm sao có thể chứ? Lúc đó chẳng phải em..."

Khổng Tiếu Ngâm nhìn chằm chằm vào Tôn Nhuế, cảm thấy bản thân có rất nhiều chuyện chưa biết. Rõ ràng ngày hôm đó nàng đã khóc rất nhiều bên thể xác lạnh cứng của cô. Nhưng hiện tại chính là người thật đang đứng trước mặt nàng.

Nàng cảm thấy vô cùng mơ hồ. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nàng không biết bao nhiêu chuyện?

"Em sẽ từ từ kể cho chị nghe mọi chuyện..."

.

.

.

Tôn Nhuế nghiêm túc kể cho Khổng Tiếu Ngâm nghe toàn bộ câu chuyện mà nàng chưa biết. Vừa dứt câu còn định quay sang nàng xin lỗi vì đã giấu nàng, nhưng kết quả Tôn Nhuế chỉ vừa quay đầu, cái gối tựa trên ghế lập tức bay thẳng về phía cô.

Hoảng hốt liền đưa tay chụp lấy. Khi ánh mắt vừa chạm mắt Khổng Tiếu Ngâm, chỉ nhìn thấy sự tức giận trong đó.

"Các người quả thật rất hay, tương kế tựu kế, hại tôi một mình chịu đựng!!"

Khổng Tiếu Ngâm một tiếng trước còn vô cùng đau lòng, nhưng hiện tại lại rất tức giận, trong tầm với có thứ gì đều đem ném về phía Tôn Nhuế. Bao nhiêu khốn khổ mà mình chịu trong thời gian qua, một lần đem trút hết lên người Tôn Nhuế.

Bản thân nàng cũng là cảnh sát mà, vì sao lại giấu nàng? Bọn họ xem nàng vô dụng không làm được gì hay sao? Hay sợ nàng phá hỏng việc của họ?

Còn có cả Đới Manh nữa, còn hợp tác lừa nàng lâu như thế. Bọn họ không ai nhìn thấy sự đau đớn của nàng sao? Khổng Tiếu Ngâm nhất thời nhận ra, hình như trong toàn bộ câu chuyện, chỉ có duy nhất nàng là kẻ ngốc không biết chút gì cả.

"Tiểu Khổng, chị bình tĩnh, nghe em giải thích một chút đi!!"

Tôn Nhuế chật vật né ám khí của Khổng Tiếu Ngâm, cố tới gần nàng để kiềm chế nàng lại. Nhưng Khổng Tiếu Ngâm lúc này đang phát tiết, thật sự không cho cô đến gần nàng nữa.

"Đồ đáng chết!! Em hại tôi vì em đau khổ suốt thời gian qua, cuối cùng lại bị em lừa như một đứa ngốc!! Tôi quả thật đúng là rất ngốc mới yêu em nhiều như thế!!! Tôn Nhuế, em là đồ đáng ghét!!!"

Không còn thứ gì có thể ném đi nữa, nhưng Khổng Tiếu Ngâm lúc này vẫn chưa nguôi giận. Nàng nhìn thấy ấm trà trên bàn, không suy nghĩ liền cầm nó hướng về phía Tôn Nhuế mà ném.

Tôn Nhuế trợn mắt bay về phía mình, lập tức ngồi thụp xuống tránh đi, ấm trà bay về phía sau đập vào vách tường rồi vỡ nát, cô quay đầu nhìn nó mà âm thầm nuốt khan. Lúc cô quay lại nhìn Khổng Tiếu Ngâm, đã nhìn thấy nàng di về phía phòng ngủ.

"Tiểu Khổng, Tiểu Khổng!!!"

Cô vội vàng chạy tới, nhưng Khổng Tiếu Ngâm đã nhanh hơn đóng sầm cửa. Tôn Nhuế đứng bên ngoài, mũi cùng cánh cửa cách nhau chỉ vài cm. Nếu cô không kịp dừng lại, có phải là hỏng cái mặt này rồi không?

"Tiểu Khổng, chị mở cửa ra nghe em giải thích một chút được không? Em không phải muốn giấu chị, em chỉ không muốn chị sẽ gặp nguy hiểm khi tham gia chuyện này thôi. Ông ta là con người xảo trá, hơn nữa còn có ý định giết chị, chị ở sở cảnh sát mới là an toàn nhất."

Tôn Nhuế đứng bên ngoài không ngừng đập cửa, nhưng bên trong cũng không có dấu hiệu sẽ đáp lại cô. Tôn Nhuế cũng không có cách nào ngoài việc cứ tiếp tục làm phiền cái tai của Khổng Tiếu Ngâm.

"Tiểu Khổng, chị mở cửa ra đi mà~ Suốt thời gian qua em thật sự rất nhớ chị, chị nhẫn tâm thế sao?"

Đổi sang cách thức lấy lòng, Tôn Nhuế xuống nước năn nỉ Khổng Tiếu Ngâm. Tưởng chừng đã có tác dụng khi nàng chịu mở cửa, nhưng chưa kịp mừng rỡ đã bị ánh mắt của nàng làm cho đông cứng.

"Tiểu Khổng...."

Khổng Tiếu Ngâm dùng ánh mắt giết người phóng về phía Tôn Nhuế, gằng giọng: "Tránh ra!"

Bất tri bất giác bị nàng dọa sợ mà lùi lại, Tôn Nhuế méo mặt nhìn Khổng Tiếu Ngâm đi ra phòng khách, bế DuangDuang đang loay hoay sau cuộc chiến nảy lửa khi nãy của bọn họ trên tay, sau đó lại đi về phòng, vẫn là phong cách đóng sầm cửa dằn mặt cô.

Tôn Nhuế chính thức bị bỏ rơi.

"Không phải chứ?"

Úp mặt vào hai tay than khóc, Khổng Tiếu Ngâm thật sự giận cô rồi. Xem ra công cuộc truy thê không đơn giản như Tôn Nhuế đã nghĩ.

Âm thầm ngậm đắng nuốt cay, Tôn Nhuế đi ra phòng khách dọn lại mớ hỗn độn mà Khổng Tiếu Ngâm gây ra lúc nãy. Hiện tại nàng đang rất giận, nói thế nào cũng không được. Dù sao vẫn luôn ở đây, cứ kiên trì mỗi ngày dỗ nàng. Tôn Nhuế cũng không tin nàng không thèm nhìn mặt cô.

...

"Tiểu Khổng, đến đây ăn sáng đi!"

"Chị đi đâu vậy? Để em đi cùng!!"

"Ây ây, đồ này nặng để em xách cho!!"

"Chị có muốn uống cà phê không? Em vừa mới pha nè!"

"Tiểu Khổng..."

Suốt một tuần trôi qua, trong căn nhà gỗ đơn sơ luôn nghe thấy âm thanh của Tôn Nhuế, luôn miệng gọi "Tiểu Khổng" mặc cho người nào đó không thèm nhìn đến mình.

Mặc dù mỗi ngày Tôn Nhuế đều nấu ăn cho nàng, tuy rằng Khổng Tiếu Ngâm vẫn ăn, nhưng vẫn giữ thái độ im lặng với cô. Hay những lần nàng ra ngoài tản bộ, Tôn Nhuế lẽo đẽo theo sau, Khổng Tiếu Ngâm không đuổi, nhưng cũng đi cách xa cô. Hay khi vào cửa hàng mua đồ, Tôn Nhuế xung phong xách đồ giúp nàng, Khổng Tiếu Ngâm không từ chối, nhưng không có nghĩa là đã tha lỗi cho cô.

Nàng mỗi ngày chỉ chơi đùa cùng DuangDuang, hoàn toàn không để Tôn Nhuế ở trong mắt.

"Như thế không ổn?!"

Vào nửa đêm, Tôn Nhuế nằm ngoài phòng khách gác tay lên trán suy nghĩ. Thái độ của Khổng Tiếu Ngâm như vậy, cô nghĩ ngày tháng sau này của mình còn khổ dài dài, không thể để nó kéo dài thêm nữa.

Nằm suy nghĩ cả đêm để tìm ra kế sách phù hợp. Cho đến trời vừa sáng, dù không ngủ được bao nhiêu nhưng Tôn Nhuế vẫn thức rất sớm, nấu bữa sáng cho Khổng Tiếu Ngâm liền chạy đi mất, đến trưa mới quay trở về.

"Tiểu Khổng, em nấu bữa trưa cho chị rồi. Em có việc đi trước, chị từ từ ăn nha!"

Nhưng vừa về rất nhanh lại chạy đi, Khổng Tiếu Ngâm ngồi ở phòng khách ôm DuangDuang cũng nhíu mày nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô.

Mấy ngày liền, Tôn Nhuế vẫn duy trì trạng thái đi sớm về trễ như thế. Khiến Khổng Tiếu Ngâm mặc dù đang làm vẻ giận cô cũng không thể không lo lắng. Mặc dù cũng muốn theo dõi xem thử người kia đang làm trò gì, nhưng cũng sợ bị phát hiện ra nên cứ loanh quanh ở nhà suy nghĩ lung tung.

Khổng Tiếu Ngâm cũng tự biết chính mình không phải là thật sự tức giận với Tôn Nhuế, nàng hiểu cô là lo lắng cho nàng. Khổng Tiếu Ngâm không trách cô, nàng cũng nghĩ đến việc nếu như Tôn Nhuế cho nàng biết, nàng cũng sẽ không bằng lòng để cô mạo hiểm như thế. Nàng cũng chỉ tự trách mình, không thể giúp được gì cho cô.

Hơn nữa suốt một tuần nay, Khổng Tiếu Ngâm cũng chỉ là muốn trả thù về việc cô để nàng một mình lâu như thế. Nhưng lúc này Tôn Nhuế cứ đi lại thất thường, Khổng Tiếu Ngâm lại bắt đầu lo lắng.

Vì thế vào ngày thứ năm khi Tôn Nhuế về nhà buổi trưa, Khổng Tiếu Ngâm quyết định chặn đầu cô mà hỏi rõ.

"Mấy ngày nay em làm gì mà cứ đi suốt vậy?"

Vào lúc Tôn Nhuế vừa làm xong bữa trưa cho Khổng Tiếu Ngâm, chuẩn bị đi ra ngoài thì bị nàng đứng ở trước cửa không để cô đi. Ánh mắt thăm dò, quyết truy cứu của nàng khiến cô có chút chột dạ dù bản thân không làm việc gì xấu.

"Không có... em không làm gì hết.."

Tôn Nhuế dùng sức lắc đầu, nhưng vẻ mặt lấp liếm của cô như thế, Khổng Tiếu Ngâm dĩ nhiên không tin.

"Hoặc là em nói, hoặc là từ nay đừng xuất hiện trước mặt chị nữa."

Tối hậu thư đưa ra, Tôn Nhuế lần này muốn thoát cũng không được. Cô méo mặt đầu hàng.

"Thôi vậy, chị đi thay đồ, em dẫn chị đến một nơi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net