MỘT CƠ HỘI ĐỂ LÀM LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng Hà luôn ghé qua Thanh Tĩnh Phong mỗi ngày với một chén cháo trên tay. Hắn biết rằng không hề có ai ở nơi ấy để ăn nó. Nhưng vào một ngày, hắn nhận được một bất ngờ nhỏ.

❌Cảnh báo có thể hơi OOC

Trans: Mèo Alissa

Beta: No beta we die like Thẩm Cửu =)))))

Bản gốc: "A chance to try again" by Fa113nMoon on AO3 (link sẽ để ở bên ngoài nha, vì mình không copy link vào đây được, chả hiểu sao)

Phần này tác giả tách thành 1 fic riêng biệt, nhưng nó cùng 1 series cho nên là mình gộp vào trong đây luôn cho dễ tìm.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Sư tôn... Con lại tới rồi đây"

Lại một lần nữa Lạc Băng Hà đứng ở ngôi nhà duy nhất còn đứng vững trên Thanh Tĩnh Phong. Hắn quỳ xuống trước chiếc giường trúc đơn độc, phía bên trên giường chỉ đặt một thứ, là hũ đựng tro cốt của Thẩm Thanh Thu. Vị Ma tôn thắp một nén nhang rồi cắm nó vào chiếc lư hương trên một cái bàn nhỏ được hắn đặt ở trước giường. Rồi hắn đặt xuống một chén cháo còn nóng hổi, và ngồi im lặng nhìn chằm chằm vào nén hương đang tàn dần trước mặt.

"Không biết đã qua bao lâu rồi nhỉ... kể từ cái ngày mà ta giết người..."

Hơi thở của Lạc Băng Hà run rẩy từng đợt và nước mắt bắt đầu dâng lên trên mi hắn. Đôi tay hắn đặt trên đùi, những ngón tay thô dài nắm chặt lấy y phục đen tuyền. Hắn cúi đầu xuống định khấu đầu trước tro cốt của Thẩm Thanh Thu, nhưng rồi hắn cảm nhận được thứ gì đó. Đôi mắt đỏ tươi dần tối đi và hắn dáo dác nhìn xung quanh, cẩn thận tìm xem có thứ gì đang ẩn nấp ở nơi này. Ánh mắt hắn rơi trên chiếc giường và hắn nhìn vào nó một hồi lâu. Khi hắn cúi xuống và nhìn vào bên trong gầm giường, hắn lại được một phen ngạc nhiên.

Bên dưới chiếc giường có một thứ, có thể gọi là một cục bông trắng nhỏ, đang nằm run rẩy. Sinh vật bên dưới giường run rẩy rất dữ dội và Lạc Băng Hà có cảm giác là nó đang bị thương. Sau một lúc suy nghĩ, hắn với tay xuống dưới giường và cố gắng kéo sinh vật lông lá kia ra khỏi đó. Khi những ngón tay hắn chạm đến bộ lông trắng muốt kia, hắn sững sờ. Cảm giác quen thuộc tràn đầy cơ thể hắn. Sinh vật ở dưới gầm giường giật nảy mình, và đôi con ngươi đỏ thẫm của hắn cuối cùng cũng đã thấy rõ được thứ đang nằm đó, một con mèo trắng như tuyết.

Con mèo rít lên giận dữ rồi nó lùi càng sâu hơn vào phía bên trong gầm giường. Mắt hắn mở to vì ngạc nhiên. Nó có một dấu ấn màu xanh lục ở trên trán, dấu ấn nhìn gần giống như một chiếc quạt. Thứ làm cho Lạc Băng Hà ngạc nhiên nhất chính là đôi mắt xanh trong veo của nó, màu sắc đó giống hệt như đôi mắt của vị sư tôn yêu dấu của hắn vậy. Con mèo nhỏ dần im lặng khi hắn chậm rãi thu tay về.

Lạc Băng Hà lại quỳ thẳng lên, dôi mắt hắn nhìn chằm chằm vô định vào khoảng không trước mặt. Con mèo có vẻ đang tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó lại không dám chui ra khỏi sự bảo vệ mà chiếc giường đem lại. Đôi mắt đỏ thẫm nhìn vào chén cháo một lúc. Hắn đột nhiên cầm chén cháo lên rồi thổi cho nguội, hắn biết rằng động vật không ăn được thức ăn nóng. Sau khi làm nguội chén cháo, hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống sàn rồi chậm rãi đẩy nó vào bên trong gầm giường.

Lạc Băng Hà ngồi đó trong im lặng một hồi lâu, chợt hắn nhớ ra rằng con mèo không thể ăn được nếu hắn cứ ngồi ở đây, nên hắn đứng dậy và rời khỏi trúc xá. Hắn quay về Huyễn Hoa Cung và mọi người ở đó được một phen kinh hãi khi họ nhìn thấy hắn, nhìn thấy rằng ánh sáng đã quay trở lại trên đôi mắt Quân thượng của họ, và một nụ cười đang nở trên khuôn mặt hắn. Nhưng không có ai cả gan hỏi vì sao hắn lại vui vẻ như vậy.

Lạc Băng Hà quay lại Thanh Tĩnh Phong vào ngày hôm sau, trên tay hắn lại là một chén cháo. Lần này chén cháo không còn nóng hổi như bình thường nữa. Lạc Băng Hà đã chắc chắn rằng nó đủ nguội để con mèo có thể ăn được. Hắn rảo bước vào trúc xá và cảm thấy nhẹ nhõm khi hắn thấy rằng chén cháo từ hôm qua vẫn còn đó, đã được đẩy ra khỏi gầm giường và liếm sạch sẽ. Chén cháo mới được hắn đặt xuống dưới giường và cái cũ được đem đi.

Mọi thứ cứ tiếp tục như vậy thêm vài ngày sau đó nữa. Mỗi ngày Lạc Băng Hà đều sẽ đặt một chén cháo mới xuống gầm giường và đem chén cháo cũ đi. Cho đến một ngày, hắn đã có thể đặt chén cháo ở bên ngoài và con mèo sẽ từ từ bò ra khỏi gầm giường, để hắn ngồi im ở đó trong khi nó ăn. Vị Ma tôn đã ngồi mỉm cười rất ngớ ngẩn vào cái lần đầu tiên mà nó để cho hắn ngồi ở ngay trên sàn, kế bên chén cháo của nó. Nhưng hắn không được phép chạm vào nó, mỗi lần hắn cố vươn tay ra để vuốt ve thì nó sẽ rít lên rồi chui lại vào gầm giường. Cuối cùng thì hắn cũng phải chấp nhận là hắn chỉ được cho phép đến gần mà thôi. Được nhìn, nhưng không được chạm. Tính cách của con mèo này thật sự rất giống Thẩm Thanh Thu.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lạc Băng Hà tìm thấy con mèo trắng muốt ấy. Hôm nay hắn lại đến với một chén cháo trong tay, nhưng tâm trạng của hắn lại rất tệ. Thế nên hắn chỉ đặt chén cháo ở trong trúc xá rồi mang chén cháo cũ đi. Hắn không ở lại để nhìn nó ăn. Sinh vật lông lá màu trắng cảm nhận được rất rõ ràng là hắn đang không vui, và nó cảm thấy buồn vì không thể giúp được gì. Nó chỉ có thể ăn những gì mà nó được cho.

Ngày hôm sau Lạc Băng Hà lại đến, nhưng tâm trạng hắn vẫn tệ như vậy. Trên đường đi đến trúc xá, đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên, hắn giật mình nhìn lên. Đôi con ngươi đỏ thẫm mở to vì ngạc nhiên khi hắn nhìn thấy... hình bóng Thẩm Thanh Thu đứng phía trước trúc xá. Nét mặt y vẫn như trước, nhưng trong đôi mắt xanh ấy lại đầy vẻ dịu dàng. Hắn chớp mắt và hình dáng đó biến mất. Thay vào đó hắn lại nhìn thấy một cục bông trắng muốt đang ngồi ngay ở bậc cửa, đang đợi hắn quay trở về. Những ký ức về lúc hắn đánh mất sư tôn vì những việc kinh khủng mà hắn đã làm, lướt qua trước mắt hắn và hắn quỳ sụp xuống. Những giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên mặt hắn, rơi xuống thảm cỏ bên dưới.

Lạc Băng Hà tỉnh lại khi hắn cảm nhận được có một vật gì đó đang nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của hắn. Hắn mở mắt ra và nhìn thấy con mèo đang đứng trên hai chân sau của nó, hai chân trước nó đặt trên vai hắn còn lưỡi thì liếm đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má hắn. Lạc Băng Hà đánh rơi chén cháo hắn đang cầm trên tay và vòng tay ôm lấy nó. Hắn khóc lớn như một đứa trẻ, tay không ngừng thít chặt lấy con mèo trắng trong lòng. Nó giật bắn mình, nhưng rồi lại ngoan ngoãn mà nằm trong vòng tay hắn, đầu nó khẽ dụi vào má hắn.

"Sư... Sư tôn!..." Lạc Băng Hà nói trong những tiếng nức nở.

---

Lời tác giả: Tui muốn viết cái gì đó nhiều hơn á, nhưng mà tui không biết là nên viết thêm cái gì nữa. Có lẽ tui sẽ thêm cái gì đó vào một ngày nào đó XD Kiểu như... Thẩm Thanh Thu lấy lại cơ thể con người như thế nào... Và để nói cho rõ ràng hen! Hắn đã được tái sinh thành một con linh miêu! Lúc hắn tỉnh dậy thì đã ở dưới gầm giường rồi XD

Mèo: Vậy là xong hết 2 phần hiện tại của cái series "Tâm trí bị che phủ" (Clouded minds) này hen. Nếu như bạn au có viết tiếp thì tui sẽ đi xin per rồi dịch tiếp. Giờ tui có thể mãn nguyện mà đi ôn thi được rồi =))))) Lần này mà kéo đc GPA lên 3.0 thì t đi dịch pỏn, còn pỏn cp nào thì để mọi người quyết định hen *gạch bỏ* tui sẽ không nói là tui muốn dịch pỏn Băng ca x Thẩm Viên đâu *gạch bỏ* =))))) Việt Nam nói là làm =))))) Chơi lớn luôn, *gạch bỏ* thực ra tui chưa có dịch pỏn bao giờ đâu, ai cứu tui đi pls *gạch bỏ*

Vì không có beta cho nên nếu có lỗi sai gì, hay có chỗ nào không mượt thì mọi người cứ việc chỉ ra để tui có thể tiến bộ nha ( *'ω'* )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net