Quán trà 300 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành trang sẵn sàng trên đôi vai của ba người kiếm sĩ, Shin, Naori và Kaede, ngay khi mặt trời vừa ló dạng sau ngọn núi phía xa, cả ba người tiến về phía cổng đền cùng với những con ngựa, đi theo ngay sau đó là Mio cùng mấy người trong họ Tanaka cũng bước theo để tiễn các vị kiếm sĩ lên đường tiến đến kinh đô. Shin quay đầu nói:

-"Đến đây được rồi Mio, cảm ơn em về  mọi thứ cũng như việc cho bọn a mượn những con ngựa này."

-"Không có gì lớn đâu" - Mio đáp ngước mắt nhìn Shin, nói tiếp -"Anh sẽ đưa chị Kaede về nhà an toàn, và chỉ một vết thương nhỏ trên người chị ấy thôi, tôi sẽ nguyền rủa anh đến chết."

Shin giật mình chết lặng, gượng cười gãi đầu rồi nhìn về phía Kaede nói nhỏ:

-"Em ấy đùa đúng không?"

-"Tôi không nghĩ là Mio biết đùa đâu." - Kaede đáp

-"Nhanh nào, đường dài đó " - Naori ngồi trên ngựa giục

Cánh cửa đền vừa mở ra cũng là lúc người ngựa cùng phi nước đại theo lối đường mòn, tiếng vó ngựa cứ thế xa dần xa dần, chỉ để lại bụi cát phủi mù và một Mio đứng trông theo, bỗng dưng có một cảm giác bất an dâng trào bên trong lòng khiến cô phải đặt tay lên ngực, cố giũ bỏ cái suy nghĩ ấy đi thật nhanh.

Tiếng ngựa phi rền cả đất trời Isunagi, còn lòng Kaede thì cũng rộn ràng chẳng kém. Cô sinh ra trong một gia tộc với truyền thống pháp sư giữ đền, vốn trọng trách từ lúc ra đời của cô phải là học tập những nghi lễ và thuộc lòng các bài đồng dao và trở thành một vu nữ, nhưng chỉ trong một lần bén duyên với kiếm đạo đã làm trái tim Kaede phải mê mẩn, đó là khi một vị đạo sĩ chuyên trừ tà đã được gia đình Tanaka mời đến để giúp đỡ tiêu diệt một con gấu thành tinh cư ngụ trên núi khiến người dân chẳng dám bước chân đến mà kiếm củi. Chứng kiến thứ kiếm pháp ma mị và thanh tao ấy, thật thánh thoát mà cũng đầy uy lực đã làm Kaede thổn thức và khăng khăng muốn vị đạo sĩ kia có thể truyền lại cho cô kiếm pháp đó. Dĩ nhiên là vị đạo sĩ không chấp thuận yêu cầu của Kaede nhưng ông cũng để lại cho cô cách để tìm tới ngọn núi Tamashii nơi mà ông cũng theo học đạo. Dù không nhận được sự đồng thuận của gia tộc vì đó là điều trái với truyền thống gia tộc Tanaka và rằng nếu những cô con gái cả trong nhà từ chối việc trở thành một vu nữ tiếp theo thì sẽ là một sự bất kính với bật tổ tiên, Kaede vẫn nhất quyết khăn gói lên đường tìm đến nơi mà con tim mình mong muốn. Tuy vậy, vẫn có một người ủng hộ cô hết mình, đó là người cha kính mến, nhưng chỉ cần vậy là đủ để Kaede có thể sống thật với con người của chính cô rồi.

Quá trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh, trời buông cái nắng khủng khiếp xuống đầu những vị kiếm khách của chúng ta khiến cả việc nói cũng không ra hơi, còn những con ngựa thì cũng đã thấm mệt, không thể phi những nước đại nữa, đoạn đường còn lại cũng hơn nửa ngày nữa, nên tìm một chỗ nghỉ chân sẽ là điều chắc chắn. Vừa hay, trước mắt họ là một quán trà nhỏ nhắn được dựng bằng những cây tre khô và cột bằng thừng vô cùng xinh xắn đang nằm nép mình trong bóng mát của một cây đa to. Cả ba không ai cần nói câu nào, tự thúc ngựa đến bên quán, dừng lại. Bất chợt, Kaede đanh mắt lại, vừa thoáng đây, một mùi hương kinh tởm thoảng ngang qua, khá nhẹ và yếu, như để chắc chắn, cô đánh tiếng với hai người bạn đồng hành rằng:

-"Shin, Naori, có mùi tử khí."

-"Tử khí?" - Shin đáp, đồng thời khịt khịt mũi mấy cái -" chẳng thấy có gì, cô có chắc là ngửi thấy chứ?"

-"Không đâu, Kaede nói đúng đấy." - Naori đáp -"Mùi nhẹ lắm, khó ngửi thấy."

Lần này, Shin cố gắng hít một hơi đầy  rồi quay về tứ phía, gật đầu đáp:

-"Ừ đúng, nhưng ở đây gần núi rừng, có thể là xác động vật, chưa kể một số nhà dân còn thường chôn cất người thân họ trên núi, có thể mùi là từ đó không chừng."

Những điều Shin nói nghe cũng phần nào có lý, tuy vậy căn nhà này vẫn có nhiều điều bất thường khiến Kaede không yên lòng. Cô nói:

-"Nhìn kĩ thì ngôi nhà này lạ thật, xây nơi rất không hợp lý. Trước mặt là núi đá hiểm trở, phía sau là đồng không mông quạnh, không cả một bóng người qua lại, đã vậy còn mở một quán trà nữa, sẽ có mất ai ghé lại chứ?"

-"Chẳng biết chừng là họ muốn sống tách biệt với nhân thế. Dù gì thì đây cũng là đường tới kinh thành mà. Có một trà quá ở đây cũng tiện." - Shin nói

Kaede xua tay, phủ định điều Shin vừa nói, cô tiếp:

-"Chỉ có từ Isunagi mới dùng đường này thôi, chẳng có mấy khách mà đến đây. Tôi vẫn thấy có điều đáng ngờ."

-"Được rồi, cứ vào trong hẵn tính." - Naori nói

Cả ba miễn cưỡng bước vào, bên trong căn nhà sạch sẽ và ấm cúng đến khác thường, chưa cần đợi ai cất tiếng gọi, từ trong nhà, một người phụ nữ trẻ đẹp, mặc bộ kimono trắng truyền thống bước ra cùng một khay trà ấm toả mùi gạo rang thơm nức, cô ta niềm nở nói:

-"Xin kính chào, quý khách đường xa hẵn mệt mỏi rồi."

Trong khi Shin và Naori vẫn tỏ ra một sự đề phòng nhất định thì Kaede lại bình thản ngồi xuống, đưa nhẹ tách trà lên mũi ngửi, nói:

-"Trà thơm quá."

-"Thật cảm ơn quý khách. Đó là lá trà được chính chồng tôi hái từ ngọn núi phía trước mặt đấy."

Người phụ nữ đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn hai vị khách còn lại, nói tiếp:

-"Hai vị không muốn ngồi xuống sao ạ?"

Shin và Naori đưa mắt nhìn nhau, hơi bối rồi nhưng rồi cũng từ tốn ngồi xuống. Quả thật trà rất thơm, khiến Naori cũng không cầm lòng được mà uống một ngụm. Ánh mắt người phụ nữ lúc này chợt thay đổi, cô ta nhìn chăm chăm vào ba vị khách, để ý từng cử chỉ như đang mưu tính chuyện gì, còn khoé miệng thì không ngừng mấp máy.

-"Nhớ ra rồi!" - Kaede thốt lên

Tất cả ánh mắt hướng về cô, tỏ vẻ khó hiểu trong khi Kaede vẫn từ tốn vừa thưởng thức món trà vừa nói tiếp:

-"Bà tôi đã từng kể rằng, có một trà quán ở chân núi, ở đó chỉ có một goá phụ sống vì chồng cô ta đã chết trong khi đi hái chè trên ngọn núi đó và rồi người phụ nữ cũng vì đau buồn mà tự sát. Kì lạ rằng đến khi mẹ tôi lên 30, tức là gần 30 năm sau bà cũng ghé lại một trà quán giống hệt như bà ngoại đã kể. Đến giờ tổng cộng phải là hơn 100 năm rồi mà quán trà ở chân núi này vẫn chẳng thay đổi chút nào nhỉ."

Câu chuyện của Kaede khiến người phụ nữ giật mình hoảng loạn và trước ngỡ ngàng của Shin và Naori, cô ta nghiến chặt răng, khẽ gầm gừ:

-"Lộ rồi sao. Trông cô cũng không phải loại thường dân, vậy cô thật sự biết được câu chuyện đó, hay chỉ bịa đặt ra sau khi đã nhận ra sự khác thường?"

-"Vu nữ không được nói dối." - Kaede đáp, vẫn sự thái độ vô cùng điềm tĩnh

Mụ ta bắt đầu thay đổi gương mặt, nó trở nên trắng bệt và phình lớn như người chết đuối, khoé miệng tách ra và rộng tới hết cả khuôn mặt, vừa kéo mạnh đám tóc trên đầu vứt đi vừa nở một nụ cười ma quái:

-"HA..HAAA..HAA Vậy thì cô nghe chưa đủ rồi. Không phải 100 năm, cái trà quán này đã được ta chăm sóc hơn 300 năm bằng máu tươi rồi đó."

Nói xong, mụ vỗ tay mạnh vào cột nhà gần đó, thét lên:

-"Yuta, lộ rồi, mau giết hết bọn nó."

Cả căn nhà trở lên rung lắc dữ dội, ngay lập tức cảm giác được nguy hiểm, Shin và Naori bật dậy, rút kiếm ra khỏi bao, thủ thế. Trong nháy mắt, một thanh tre từ bức tường gãy ngang ra, phóng đến chỗ ba người, nhưng tốc độ vẫn kém phần nhiều so với với Shin, anh dễ dàng tung vài nhát chém làm thanh tre gãy thành nhiều phần. Căn nhà lúc này còn chuyển động rõ rệt hơn, các thanh xà nhà đánh vào nhau tạo các khoảng hở cho không khí len vào, tạo thành tiếng rít lên từng hồi nghe như ai đó đang rên rỉ một cách sởn gai ốc. Shin nói, mắt vẫn không rời từng chuyển động của căn nhà:

-"Căn nhà này... Trông như nó đang sống vậy."

-"Không chỉ sống đâu." - Kaede đáp

Tính ra từ nãy đến giờ, mặc cho người phụ nữ trong kimono kia biến đổi kinh tởm  cộng với ngôi nhà cũng trở nên hơi "kém thân thiện" Kaede vẫn ngồi đúng một chỗ, tận hưởng tách trà như không có chuyện gì xảy ra.

-"Ý là sao chứ?" - Shin thắc mắc

-"Ngôi nhà này, chính là người chồng quá cố của người phụ nữ kia. Tôi nói đúng chứ?"

Kaede đưa mắt nhìn người phụ nữ, điều đó là cô ta trở nên điên tiết, khoé mắt trở nên đỏ sẫm và nước dãi liên tục chạy ra hai bên miệng. Naori đảo mắt một lượt rồi nắm lấy tay Shin, chỉ ra cửa, nói thầm:

-"Tìm đường thoát đã, nơi đây là lãnh địa của địch rồi."

Nhưng chưa kịp dứt lời, cánh cửa lập tức tự mình vặn vẹo cho biến dạng rồi biến mất.

-"Không ai rời khỏi đây cả." - Người phụ nữ thét lên đầy ma quái

-"Đúng vậy, mấy con quỷ này rất yếu, không cần phải nghĩ nhiều đâu." - Kaede đáp

Cơn phẫn nộ của nữ quỷ lúc này đã đến cực điểm, mụ ta gào lên

-"CON ĐIẾM! MÀY SẼ CHẾT TRƯỚC, TAO SẼ LỘT DA MÀY CHO CHÓ ĂN, RỒI LẤY XƯƠNG MÀY LÀM CHUÔNG GIÓ, SAU CÙNG TAO SẼ TREO CÁI MỎ HỖN XƯỢC CỦA MÀY LÊN CÂY CHO MÌNH RÓC SẠCH, RỒI COI MÀY CÒN GIỮ CÁI THÁI ĐỐ ĐÓ ĐƯỢC KHÔNG."

Rồi từ trần nhà, một loạt xà nhà cùng lúc đâm mạnh xuống vị trí Kaede đang ngồi, cắm tứ phía như tạo thành một chiếc lồng giam cô lại. Lập tức, mụ quỷ rút ra một con dao bé, nhỏ nước bọt lên nó rồi đâm mạnh tới Kaede nhưng tất cả đã được cô dự liệu, từ trong tay áo Kaede, một thanh gươm màu đen ánh vàng không có cách kiếm xuất hiện và nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Vừa lúc con quỷ lao đến cũng là khi Kaede vung thanh kiếm đánh mạnh vào cổ khiến nó bật ngược trở lại, dãy dụa đau đớn. Shin nhanh chóng lao đến nhằm ứng cứu, nhưng căn nhà sẽ không để điều đó xảy ra, hàng tá cột và xà nhà cứ vậy đâm đến chỗ anh vào Naori khiến họ phải liên tục vừa tấn công vừa né tránh. Trong khi đó, nữ quỷ cũng lồm cồm bò dậy, đưa ánh mắt ghê rợn nhìn Kaede, rồi chưa kịp phản ứng Kaede đã xuất hiện từ phía sau ả từ lúc nào, cô vẫn chưa rút kiếm khỏi bao mà dùng cả thanh kiếm đánh mạnh vào gáy con quỷ khiến nó ngất lịm đi. Ngay lúc này, căn nhà trở nên giận dữ, nó chuyển hướng tấn công từ Shin và Naori sang Kaede rồi dùng phần sàn nhà che chắn cho con quỷ nữ. Nắm thời cơ, Naori lao đến giải vây cho Kaede, đồng thời giục Shin:

-"Shin, mau đi tìm điểm trọng yếu của căn nhà, cho dù có nhà ngôi nhà thì nó phải có đặc điểm của cơ thể sống thôi."

Shin gật đầu đông ý, nhưng trước tiên anh cần xử lý hàng tá cây tre đang cản đường mình đã, anh chuyển sang cầm kiếm bằng tay trái, trong khi tay phải đưa vài khoảng không, nắm hờ, bất ngờ nói:

-"Linh Khuyển hồn : Ngọc Khuyển."

Từ trong không khí, một làn khói xanh toả ra bay tứ tán trước khi tập hợp lại thành hình dạng của một con linh khuyển màu xanh ngọc, rồi nó nhảy phốc lên bàn tay phải của Shin biến thành một thanh gươm thứ hai bằng linh khí. Shin lúc này bước một chân về phía sau, đan chéo hai thanh gươm lên hai bên vai như tạo thế lấy đà trước khi hô to:

-"Linh Khuyển hồn : Hoả khuyển."

Làn khói từ hư vô lại xuất hiện nhưng lần này mang màu đỏ thẩm, bao bọc lấy phần thân trên của Shin. Chớp mắt, anh lao đến với một tốc độ kinh hoàng, cuốn phăng tất cả những gì cản đường. Căn nhà gần như sụp đổ sau đòn tấn công của Shin nhưng nó cũng lập tức trụ vững và phản công, tuy vậy tốc độ của nó chẳng thể bì kịp với người kiếm sĩ nhanh nhẹ, căn nhà càng cố gắng tấn công bao nhiêu thì càng bị Shin đả thương bấy nhiêu. Nữ quỷ giờ cũng đã tỉnh lại, ả ta bò chậm rãi thoát khỏi những trụ nhà đang bao bọc mình, rồi với cơn phẫn nộ tột cùng, mụ hét lên một tiếng đinh tai khiến chim chóc bên ngoài cũng phải hoảng sợ vỗ cánh bay tứ hướng. Làn da cô ta lột ra như một con rắn thay vỏ, bong ra từng mảng gớm ghiếc khắp từ mặt xuống hai cánh tay, từ một thiếu nữ xinh đẹp, trắng trẻo giờ như một mụ già xấu xí với đôi mắt nhọn hoắc như hồ ly. Như cảm nhận được sự thay đổi từ sắc thái của ả, Kaede và Naori thủ thế và trở nên thận trọng hơn, ngỡ rằng con quỷ sẽ tung toàn bộ sức lực ra lúc này nhưng không, nó lùi lại mấy bước, tựa lưng vào tường của căn nhà tre, tự dùng một que tre gãy nhô ra từ bức vách đâm thẳng vào cổ họ mình trước sự bàng hoàng của cả ba người kiếm khách. Rồi từ từ từng chút một, mụ ta trở nên ốm yếu dần và ngày một chìm vào bức vách, hay nói đúng hơn, căn nhà đang nuốt chửng mụ ta cho đến trước khi ả ta hoàn toàn biến mất vào trong căn nhà, vẫn kịp nở một nụ cười ma mị đầy thách thức...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net