Chương 150: Dã Man (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Elegant Yoo Ryeo Han (유려한)
Engraw: Eatapplepies
Trans+Editor: JfourRVS⁷

(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)

Bình minh đang đến dần.

Vùng biển hiện tại đã lặng yên vì cơn bão đã chấm dứt. Cale nhìn lên bầu trời không còn bị che phủ bởi những đám mây mưa to lớn đã che lấp một nửa quần đảo Hais và rồi cúi đầu.

Cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

‘...Mấy tên đáng sợ.’

Cale cảm thấy sợ hãi.

Mọi thứ đã bị phá hủy.
Khác với những chiếc đã tới được quần đảo, tất cả những chiếc thuyền còn lại đều đang trôi thành từng mảnh vỡ sau khi các xoáy nước và các thành viên tộc Cá Voi động tới chúng.
Cale có thể thấy những cái xác trôi nổi như những chấm đen nữa.

“Con người... ngươi bị shock sao?”

Cale nhìn về phía Hắc Long, Raon.

“Con người, có phải chuyện này vượt quá sức chịu đựng của ngươi không? Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”

Raon lắc đầu và bắt đầu nói bằng giọng điệu nghiêm túc.

“Đôi khi, một bên phải chết hoặc bị thương nặng để bên còn lại có thể sống sót. Ngươi cần phải kiên định với quyết tâm của mình để có thể sinh tồn vượt qua sự hỗn loạn sắp tới. Ông Vàng đã nói rằng không có ai bất hạnh bằng ngươi cả.”
“Raon.”
“Ừ, ta có thể hiểu ngươi bất hạnh đến mức độ nào. Vì vậy chỉ cần tin tưởng ta, Raon vĩ đại và hùng mạnh thôi.”
“Đi xuống thôi.”
“...Được.”

Cale nửa nghe nửa không với mấy câu nói của Raon và đi xuống phía quần đảo Hais.

Cuộc chiến đã tiếp diễn kể từ lúc mặt trời lặn cho tới ngay trước khi mặt trời mọc trở lại.
Trận chiến xuyên đêm này, đúng như dự đoán, chiến thắng đã thuộc về phe của Cale.

Đó là một cuộc chiến mà họ không thể thua.
Tộc Cá Voi, tộc Hổ, và nhóm của Cale. Ai mà ngờ được những lực lượng siêu mạnh này sẽ tập hợp lại cùng nhau để đánh lại một kẻ thù chung chứ?

Bộp.

Đôi chân của Cale hạ cánh xuống bãi cát.

Đảo Hais số 6.
Đây là hòn đảo mà Swordmaster Hannah đã chiến đấu vào đêm hôm qua.

“Một đống hỗn loạn.”

Đôi mắt của Cale chéo xuống để nhìn Hannah - người đang bình thản ngồi trên mặt đất. Lưỡi kiếm dính đầy máu của cô đang bị cắm vào đống cát.
Hannah ngẩng đầu lên và bắt đầu nói như đang đáp lại Cale.

“Nhìn trông rất tuyệt không phải sao?”

Khắp cơ thể cô dính đầy máu.
Cale cảm thấy khó chịu sau khi nhìn thấy mái tóc vàng hoe và những vết sẹo màu đen không thể nhìn thấy được do cả cơ thế cô đang bị ướt đẫm bởi máu.
Chỗ máu ấy không chỉ là của kẻ địch.

Cale lấy ra một lọ thuốc hồi phục và ném về phía Hannah.

“Nếu thích thì cứ dùng nó sau khi cô tự kiểm tra tình trạng của mình. Ngài Thánh Tử sẽ ngất xỉu nếu trông thấy cô như thế này mất.”

Hannah bắt lấy lọ thuốc rồi bắt đầu cười. Cale nhìn lảng sang chỗ khác thay vì nhìn về phía Hannah, người đang cười kể cả khi máu đang không ngừng chảy từ vết thương cô nhận phải bởi những đường kiếm và mũi tên của kẻ địch.

‘Cô ta đúng là điên thật.’

Cả hai người trong cặp song sinh này đều có gì đó sai sai.

Cale tiếp tục nhìn ra chỗ khác trong khi quan sát mặt trời mọc cũng như những người còn lại của nhóm đang chậm rãi tiếp cận Đảo Hais số 6.

“Này, Cale Henituse.”
“Gì?”

Cale trả lời Hannah mà không nhìn lại. Cô tiếp tục nói bằng môt giọng điệu tuy khẽ khàng nhưng đầy điên loạn.

“Như vậy chưa đủ máu đâu.”
“...Tôi biết rồi.”

Kể cả tôi bây giờ cũng biết là cô phát cuồng với máu.
Đó là lí do có vài điều cậu cũng muốn từ cô ta.

“Thiếu gia Cale!”

Witira nhanh chóng lao đến bờ biển. Cale nghe thấy một giọng nói khẽ bên cạnh tiếng hét của Witira.

“...Cảm ơn ngươi vì đã giữ lời hứa.”

Cale đã giữ tất cả những lời hứa của anh ấy. Cậu giúp cô sống sót và đưa cho cô một cơ hội để trả thù như những gì cậu đã nói là sẽ làm. Hannah nhìn về phía Cale, người đang vờ như không nghe thấy những gì cô nói trong khi đi về phía Witira, và mở nắp lọ thuốc hồi phục.

Cale và Witira nhanh chóng đi đến trước mặt nhau.

“Thiếu gia Cale, trên biển không còn người nào còn sống hết.”

Cale chỉ gật đầu sau khi nghe Witira nói rằng họ đã giết tất cả bọn người kia với một nụ cười trên khuôn mặt. Cô cho rằng vẻ mặt nghiêm nghị này đậm chất-Cale hơn là khuôn mặt tươi cười và tiếp tục nói.

“Đầu tiên, bên ta đã xử lí toàn bộ thành viên của Đội Tiên Phong. Người của ta hiện đang tìm kiếm một số ít những tên cấp dưới đang lẩn trốn trong những khe nứt ở các vách đá, các hang động, hoặc ở vài chỗ ngẫu nhiên nào đấy. Ta đoán chừng là đến giờ ăn trưa chúng ta sẽ có thể xử lý xong tất cả bọn chúng.”

Cô ấy là một người rất mạnh, nhưng trận chiến này khá khó khăn do số lượng của kẻ địch.

“Bên ta sẽ xử lý tất cả xác chết và những chiếc tàu bị vỡ nát.”

Cale, người vốn đang im lặng lắng nghe, bắt đầu lên tiếng.

“Thế những chiếc tàu vẫn còn nguyên vẹn thì sao?”

Câu hỏi ấy khiến Witira nhìn về phía con tàu đang đậu ở đảo Hais số 6.
Mỗi hòn đảo đều có vài con tàu vẫn ở trong tình trạng tốt.

“Ta không rõ nữa. Bọn ta nên làm gì với chúng? Bên ta không thực sự cần chúng, vậy ta có nên đưa chúng cho vương quốc khác......”

Witira, người cố ý không nói hết câu, nghe thấy giọng nói của Cale cất lên.

“Tôi có thể có chúng không?”
“Xin lỗi?”

Cale hỏi mà không do dự chút nào.

“Tôi mong muốn được mang những chiếc tàu còn lại đi cùng với mình. Điều đó là không được phép sao?”

Witira nghĩ đến việc Cale đã vất vả như thế nào để tạo ra những xoáy nước. Khi nhìn Cale, cô có thể thấy sự mệt mỏi ẩn trong đôi mắt của cậu.

“Không, điều đó ổn thôi. Bọn ta không có nhu cầu sử dụng mấy chiếc tàu ấy và mong muốn được đưa chúng cho cậu hơn là cho vương quốc khác.”
“Thật tuyệt.”

Cale cố gắng để ngăn mình mỉm cười.

Mấy chiếc tàu Cale cần để sử dụng với Tàu Kim Quy(*) đã đến với cậu như một set hàng tặng kèm.

(*)Tàu Kim Quy: Tàu Rùa Vàng

Thật là một cảnh tượng đẹp khi được nhận những chiếc tàu của Liên Minh phía Bắc và những chiếc tàu của tổ chức bí mật.

Cale có thể nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu. Raon đang nói chuyện trong đầu của Cale mặc dù nhóc ấy đang không tàng hình.

- Con người, làm tốt lắm! Chúng ta có được vài chiếc tàu miễn phí!

Raon chắc chắn đã trở nên thông minh hơn.
Cale điềm nhiên xoa đầu của chú Rồng con đang nhìn mình với cặp mắt lấp lánh. Cậu sau đó nhìn về phía Rosalyn, Mary, và Ron trong khi nói.

“Mọi chuyện thế nào?”
“Tôi đã yên lặng xử lý mọi thứ.”
“Làm tốt lắm.”

Ron nở nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt trong khi nhẹ nhàng lui ra.
Cale thấy ngay cả Choi Han cũng đã trở về và ngẩng đầu lên.

Quạc. Quạc.
Cậu có thể nghe thấy âm thanh của tiếng quạ kêu.

Ooooo-

Cùng lúc ấy, tiếng gầm của những con thú hoang vang vọng khắp vùng biển tĩnh lặng và hòn đảo.
Đây là tiếng gầm của các thành viên tộc Hổ đã mất đi gia đình của họ và những người đồng tộc. Có cả sự sung sướng, đau thương, và tức giận trong những tiếng gầm của họ. Cale nhìn về phía con quạ mà Gashan đã gửi tới để làm dấu hiệu thông báo rằng họ đã xong và nói.

“Hãy đi tới Đảo Hais số 9.”

Đảo Hais số 9.
Đây là nơi mà mọi người đã đồng ý để tập hợp.

***

Cale đã hạ cảnh giác.
Cậu nhận ra sai lầm của mình khi họ đi tới Đảo Hais số 9.

Hai mươi thành viên của tộc Hổ cùng với Gashan ở chính giữa đang nhìn về phía Cale với ánh mắt tràn đầy sự tôn kính ngay khi cậu đặt chân tới Đảo Hais số 9.

Đàn ông, phụ nữ, trẻ con, và người già.
Những thành viên tộc Hổ to lớn bất kể già hay trẻ này đều đang nở nụ cười rạng rỡ theo cách mà chỉ hổ mới có thể làm.

(Đừng ai hỏi nụ cười đặc trưng của Hổ trông như thế nào nha...)

Gashan bước đến chỗ Cale với đôi mắt nhắm nghiền. Ông ta đang nở nụ cười.

Không may là, tất cả bọn họ ngoại trừ những thành viên rất nhỏ hoặc già đều đang dính đầy máu trên người. Họ đang bị bao phủ bởi máu của kẻ thù.

Gashan cẩn thận gọi Cale.

“Thiếu gia.”
“Không.”

Ám Lâm(*) không phải là một sự lựa chọn.
Cale bỏ qua việc đó ngay và luôn.

(*)Ám Lâm: Khu rừng Bóng tối

“Không, ta chỉ muốn cảm ơn cậu.”

Cale nhìn Gashan với một ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Vị pháp sư nhẹ nhàng nói tiếp. Ông ta giống như một người ông đang kể câu chuyện thiếu nhi nào đó bằng chất giọng lớn tuổi và dịu dàng của mình.

Vấn đề duy nhất là ông ta đang nói chuyện với một cái miệng dính đầy máu.

“Bọn ta đã có thể trả thù một cách thích đáng nhờ có năng lực của cậu. Bọn ta đã có thể thực sự đi săn lần đầu đầu tiên trong một thời gian dài.”

Một trong những thành viên nhỏ tuổi của tộc Hổ với cơ thể vẫn chưa phát triển hết cảm ơn Cale với đôi mắt lấp lánh.

“Thiếu gia, cảm ơn cậu rất nhiều!”

Gashan cúi đầu nhìn đứa trẻ và tiếp tục nói với một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt,

“Ta cần mang họ đến đại lục phía Tây vì ta nghĩ rằng bọn ta sẽ tiếp tục đụng độ Arm nếu như ở lại đại lục phía Đông. Sẽ thật tuyệt nếu như có dù chỉ là một mảnh đất bé nơi mà chúng ta có thể ở cho đến khi những đứa trẻ này trưởng thành. Bọn ta vẫn còn chưa trả thù xong nữa.”

Cale bắt đầu cau mày. Gashan tiếp tục nói.

“Chúng ta cũng mang theo một vài lễ vật để biếu tặng ngài địa chủ.”

‘Lễ vật?’

Cale nhìn về phía Gashan.
Gashan chậm rãi lấy ra một viên đá quý từ túi mình.

“Tộc Hổ là một bộ tộc rất biết ý. Các gia đình trong tộc đã thu thập dược thảo và những món đồ quý giá của họ khi họ rời khỏi núi của mình.”

Khoé miệng Cale khẽ nhếch lên trước khi hạ xuống.

“Ahem, hem.”

Cale giả vờ ho vài tiếng. Đứa trẻ tộc Hổ bắt đầu hét to.

“Em cũng mang một vài món đồ nữa!”

Đứa trẻ ấy lấy ra một lọ nhỏ từ ống tay áo rộng lớn của mình.

“Đây là vảy của những con rắn hai trăm năm tuổi ở trong hang động của chúng em! Em nghe nói rằng chúng có thể trở thành những đầu mũi tên rất mạnh!”

‘...Tộc Hổ có vẻ như là một bộ tộc khá lịch sự.’
Cale âm thầm nâng cao ấn tượng của mình về tộc Hổ. Raon cất tiếng nói trong đầu Cale.

- Con người, họ có vẻ tốt.

‘Đúng chứ?’

Cale nghĩ về việc sẽ có thêm cơ hội tiếp cận với tổ chức bí mật nếu cậu mang tộc Hổ tới Ám Lâm. Song, cùng lúc Cale lại có suy nghĩ khác.

‘Có bao giờ việc lảng tránh mọi chuyện lại khiến mình tránh xa mấy vấn đề này cơ chứ?’

Cale không thể tránh được tổ chức bí mật và giờ thì cậu đang bị kéo vào cuộc gặp mặt giữa bốn vương quốc và tộc Cá Voi.
Cale nhìn về phía Gashan và tập trung vào đôi mắt đang khép của vị pháp sư trong khi nói.

“Tôi có một điều kiện.”

Vào đúng lúc ấy.

“Oooh, oooooooooo-!”

Cale giật mình,

‘Có vấn đề gì với ông già này vậy?’

"Oooh, ooooooooooh-!"

Gashan đột nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt trắng của ông mở to hết cỡ trong khi giơ bàn tay đang cầm quyền trượng gỗ lên không trung. Cơ thể to lớn của ông run lên.

‘...Đáng sợ quá.’

Cale vô thức lùi lại một bước. Vào đúng lúc đó.

“M, Mẹ Thiên Nhiên đang nói chuyện với ta!”

Gashan hét lên trong khi vẫn đang run rẩy.

‘Ho.’

Cale không thể tin vào chuyện đang xảy ra.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Gashan khiến Cale thay đổi suy nghĩ của mình.

“M, Mẹ Thiên Nhiên đang nói với ta rằng tộc Hổ chúng ta sẽ phải chiến đấu chống lại những thanh kiếm lạnh lẽo vào mùa xuân tới!"

‘Ồ.’

Cale kinh ngạc.

Sao lại có một pháp sư siêu linh như thế này?

Cậu bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.

‘Sao họ lại biết mình đã đang lên kế hoạch để tộc Hổ chiến đấu chống lại các kỵ sĩ của Liên Minh phía Bắc?’

Cale nhìn chằm chằm vào Gashan, người đã bắt đầu bình tĩnh lại. Đôi mắt trắng của Gashan tập trung nhìn vào Cale khi ông cuối cùng cũng trấn tĩnh. Cale bắt đầu lên tiếng.

“Tương lai đó sẽ trở thành hiện thực nếu các người đi theo tôi. Mấy người thấy ổn với điều đó chứ?”

Gashan trả lời không chút do dự. Ông thậm chí còn không cần hỏi những người khác.

“Tộc Hổ chúng ta đã sống quá yên lặng những năm vừa rồi. Bọn ta sẽ rất vui lòng đứng lên nếu như điều đó có liên quan đến việc trả thù của mình.”

Cale gật đầu.

“Vậy thì chào mừng mọi người.”

Cale đưa tay ra và vị pháp sư bắt lấy nó.

Ám Lâm rất rộng.
Có rất nhiều chỗ để cho hai mươi thành viên của tộc Hổ cư ngụ.

“Điều đó thật tuyệt vời.”

Witira nở nụ cười rạng rỡ trong khi nói. Cô cuối cùng cũng hiểu ra lí do tại sao Cale không đồng ý thu nhận tộc Hổ cho đến trước đó.

‘Cậu ấy không muốn tộc Hổ phải chiến đấu chống lại Liên Minh phía Bắc.’

Không phải là Cale không có tiền. Cậu ấy sẽ không bị lôi cuốn bởi dược thảo với những món lễ vật của tộc Hổ.
Witira đã nghe được rằng Cale là con trai của một gia tộc giàu có. Cậu ấy không phải là kiểu người sẽ ham muốn những lễ vật kia.
Nếu cậu ấy là một kẻ tham lam, thì không có lí do gì để Cale đặt tài sản quý giá nhất của mình, chính là bản thân cậu ấy, đến nơi chiến tuyến để giúp những người khác mà không nhận lại được thứ gì.

Witira bắt đầu nói.

“Bọn ta sẽ giúp cậu di chuyển tộc Hổ và những chiếc tàu.”

Đây là cách cảm ơn của cô dành cho Cale vì đã giúp đỡ mà không mong đợi  nhận lại được bất cứ thứ gì. Cale theo tự nhiên đồng ý với đề xuất của cô.

“Tôi cảm ơn trước nhé.”
“Đúng rồi. Chúng ta cũng cần phải bàn luận về vấn đề tuyến đường biển.”

Tuyến đường biển nối tới đại lục phía Đông.

Cale có quyền sở hữu tuyến đường nối tới đại lục phía Đông mà tộc Cá Voi nắm quyền kiểm soát.
Cậu mở miệng định trả lời vấn đề ấy.

“Con người, con người!”

Raon lấy thiết bị liên lạc hình ảnh ra khỏi không gian lưu trữ của mình và đến gần Cale. Thiết bị liên lạc hình ảnh đang phát ra ánh sáng màu đỏ từ một cuộc gọi.
Raon tiếp tục nói với Cale, người bắt đầu nhăn mặt.

“Đó là Hoàng Thái Tử! Màu đỏ có nghĩa đó là Hoàng Thái Tử!”

Người đang gọi tới là Alberu.

“Ta có nên kết nối cuộc gọi không?”

Cale thở dài với câu hỏi của Raon và bắt đầu nói.

“Hãy nghe cuộc gọi của ngài ấy trong căn nhà gỗ. Witira, Gashan, chúng ta hãy bàn về những vấn đề khác sau.”
“Được thôi. Xin hãy trả lời Hoàng Thái Tử trước.”

Witira trả lời lại còn Gashan thì gật đầu. Cale ngay lập tức hướng vào căn nhà gỗ và nhờ Raon kết nối cuộc gọi.

Cale sau đó ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở bên kia thiết bị liên lạc hình ảnh.
Mặc dù nó cứng hơn so với chiếc ghế dài mềm mại quen thuộc của cậu, Cale không bận tâm.

Alberu Crossman, người đã bảo Cale nghỉ ngơi, đột nhiên lại gọi cho cậu.

Cale có linh cảm xấu về điều này.

Cale chào Alberu ngay khi khuôn mặt anh ấy xuất hiện trên thiết bị. Alberu lờ đi bộ mặt không vui của Cale và bắt đầu nói.
Alberu vào thẳng ngay vấn đề mà không hề vòng vo.

- Cậu không biết khuôn mặt của Đế Quốc Hoàng Tử, có đúng không?

Đế Quốc Hoàng Tử là vị vua tương lai của Đế Quốc Mogoru.

Cale nín lặng không biết nói gì.
Cậu cảm giác đây là điềm xấu.

Cale cố gắng trả lời tốt nhất có thể.

“Ưmm, tôi biết những điều tôi cần phải biết, như màu mắt và tóc của hắn ta. Mm, chắc là tôi sẽ nhận ra hắn nếu gặp nhau?”
- Gì cũng được. Về cơ bản, cậu đang nói là mình chưa từng gặp hắn ta trước đây.

Alberu tiếp tục nói với Cale - người đang lảng tránh ánh mắt của anh, với một giọng điệu như muốn nói rằng anh biết Cale đang nghĩ về điều gì.

- Ta nghe nói rằng cậu chắc chắn sẽ thắng nếu biết được tình trạng của quân địch và quân ta. Đi tới đó đi.

Cale bắt đầu lên tiếng.

“...Bệ Hạ(*), có lẽ tai tôi gặp vấn đề rồi, nhưng hình như tôi vừa mới nghe được một điều gì đó kì lạ.”

(*)Mình biết sẽ có bạn thắc mắc tại sao lại là Bệ Hạ trong khi Alberu vẫn chưa chính thức lên ngôi. Theo thông tin từ chương 733, 734 (bản Summary của Angie-nim) thì Alberu lúc này được gọi bằng một từ mà trong tiếng Hàn, từ này là một danh xưng của hoàng tộc dùng để gọi các vị hoàng tử/công chúa sẽ thừa kế ngai vàng trong tương lai (Hoàng Thái Tử/Hoàng Nữ(?)) trong triều đại Goryeo ở Hàn Quốc. Tiếng Việt và tiếng Anh hình như không có từ tương xứng với từ này nên ở bản Anh dịch tạm là ‘Your Highness’, bản Việt thì mình để tạm là ‘Bệ Hạ’ nhé. Sau này sẽ có tình tiết danh xưng này được sử dụng để nhấn mạnh vị thế Hoàng Thái Tử của Alberu so với Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử nên mình sẽ không dịch là ‘Điện Hạ’ để phù hợp với tình tiết nha.

‘Đi tới đó? Tới Đế Quốc? Tại sao lại là mình?’

Cale không hiểu tại sao Alberu, người biết rõ về tính cách của cậu, lại nói mấy điều như thế.

- A, ta nói nhầm rồi. Hãy để ta sửa lại.

Alberu giơ tay theo cách giống như muốn thừa nhận rằng mình đã nhầm.

- Để ta nói lại.

Alberu nói lại với Cale theo cách còn thẳng thừng hơn.

- Hãy đi tới Đế Quốc với ta.

‘Đến Đế Quốc với anh ta?’

- Để làm vài chuyện lớn.

‘...Để làm gì cơ? Vài chuyện lớn?’

Cale cuối cùng có thể thấy nụ cười mỉm xuất hiện trên khuôn mặt của Alberu. Sự nhăn nhó của Cale nhanh chóng biến mất.

Cale ngả người vào chiếc ghế gỗ và nói.

“Hãy nói tôi nghe điều ngài đang có trong đầu nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net