Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Việc Izuku nghĩ đến việc hôn chỉ là để làm dịu cậu ấy nói lên nhiều điều về Izuku.

Bây giờ Izuku chắc chắn rằng Bakugo sẽ đuổi theo mình và cậu đã đúng, Izuku không nên hôn vào môi cậu ấy.

"Chúng ta phải chạy thôi, Uraraka!" Cậu nói với người bạn của mình khi nhìn thấy Bakugo vẫn đang đông cứng; cậu ấy chưa hề di chuyển, nhưng Izuku biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi cậu ấy bùng nổ...

*

Izuku biết đây là một trong những việc ngu ngốc nhất cậu từng làm, nhưng Uraraka đang gặp nguy hiểm và cậu phải làm điều gì đó. Đúng vậy, có lẽ cậu đã có thể làm gì đó để đánh lạc hướng Bakugo... bất cứ điều gì, ngoại trừ việc hôn cậu ấy.

Việc cậu nghĩ đến việc hôn để làm dịu Bakugo nói lên rất nhiều về Izuku.

Bây giờ Izuku chắc chắn rằng Bakugo sẽ đuổi theo cậu và cậu đã đúng, Izuku không nên hôn cậu ấy.

"Chúng ta phải chạy thôi, Uraraka!" Cậu nói với bạn mình khi nhìn thấy Bakugo đang cứng đơ; cậu ấy chưa di chuyển, nhưng Izuku biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi cậu ấy bùng nổ...

"Tại sao cậu lại làm vậy?" Cô ấy hỏi, khi cả hai chạy ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

"Tớ không biết!" Izuku nói, đỏ mặt đến tận tai. "Nhưng cậu nợ tớ một lần. Làm ơn đừng kể chuyện này cho ai nhé!"

"Được thôi," Uraraka bĩu môi. "Tớ không ngờ cậu ấy lại tức giận với tớ chỉ vì tớ trêu tên anh hùng của cậu ấy..."

Izuku đảo mắt nhìn cô; cô nên biết rõ vì tất cả họ đều biết Bakugo dễ nổi giận vì bất cứ điều gì.

Chà, bây giờ có lẽ cậu ấy đang tức giận với Izuku.

***

Cậu có thể sống sót cho đến khi Bakugo quên mất chuyện này miễn là cậu không ở một mình với cậu ấy, Izuku có thể xoay sở để thoát khỏi cơn thịnh nộ của cậu ấy.

Cậu ấy đã nhìn chằm chằm vào cậu suốt cả buổi sáng; thậm chí cậu ấy còn quay đầu lại nhìn trong khi Izuku giả vờ mê mẩn với thứ gì đó trong cuốn sổ của mình. Cậu thấy nhẹ nhõm khi họ đang ở trong lớp học, nếu không Izuku chắc chắn rằng cậu ấy sẽ chết ngay bây giờ.

"Oi!"

"Bakugo, nhìn lên bảng đi." Aizawa bước vào và Izuku cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi lớp học bắt đầu.

Khi họ đang ở trong căng tin thì có ai đó vô tình va vào Bakugo, khiến cậu ấy làm rơi khay thức ăn; Izuku nên mừng vì người bị Bakugo trừng mắt như thể muốn giết ấy không phải là mình.

"MÀY CHẾT ĐI, ĐỒ THỪA THÃI!"

Tuy nhiên, Izuku không thể bỏ qua khuôn mặt sợ hãi trên mặt đất khi cậu ta run rẩy nhìn lên những vụ nổ nhỏ đã xuất hiện từ tay Bakugo.

Izuku phải làm gì đó.

"Kacchan, dừng lại!" Cậu nói, biết rằng có thể khiến cậu ấy quay lại và bắt đầu hét vào mặt cậu. "Đó chỉ là một tai nạn!"

Bakugo nhận thấy bàn tay trên cánh tay mình, mắt cậu ấy nheo lại và Izuku lùi lại một bước trước khi cậu ấy hất tay cậu ra.

Tuy nhiên, Bakugo không hét vào mặt cậu, biểu cảm của cậu ấy dịu lại trong một giây trước khi bỏ đi.

"Được thôi! Kệ đi!"

Mọi người xung quanh nhìn họ đầy kinh ngạc; Izuku vẫn không biết bản thân làm thế nào mà cậu có thể sống sót qua chuyện đó.

***

Điều này xảy ra một vài lần; Izuku không hiểu tại sao Bakugo lại bắt đầu thực sự lắng nghe cậu, nhưng cậu cũng sẽ không phàn nàn vì như thế này tốt hơn khi cậu ấy không liên tục hét vào mặt cậu nữa.

Cậu đã cứu Kaminari vài lần khỏi cơn thịnh nộ của Bakugo và cố gắng ngăn cậu ấy không thổi bay mặt Kirishima vì cậu ấy đã làm Bakugo giận sau toàn bộ quá trình tập luyện.

"MÀY ĐÃ NƯƠNG TAY!" Bakugo buộc tội. "MÀY NGHĨ TAO KHÔNG NHẬN RA À? MÀY NGHĨ TAO LÀ AI? TAO KHÔNG CẦN MÀY LÀM NÓ DỄ DÀNG CHO TAO!"

Kirishima đang cố nói gì đó với cậu ấy, nhưng vô ích, Bakugo dường như không nghe thấy cậu ấy. Sau đó, Kaminari nhìn thấy Izuku và đẩy cậu về phía chàng trai bộc phát kia.

"Nào, Midoriya! Cậu là người duy nhất có thể ngăn cậu ấy lại!"

Izuku không hoàn toàn chắc chắn về điều đó, nhưng cậu vẫn tiến lại gần họ; cả lớp đang nhìn cậu với nụ cười đầy hy vọng, như thể họ chắc chắn rằng điều đó sẽ hiệu quả.

"Kacchan, thôi nào, thả cậu ấy đi," cậu nói, nhẹ nhàng. "Cậu ấy chỉ làm theo yêu cầu thôi mà."

"Tao không thích khi mọi người đối xử với tao như thể tao yếu đuối,"Bakugo bực tức, lần này nhìn vào Izuku, nhưng cậu ấy không còn la hét nữa.

"Tớ biết, nhưng tin tớ đi... Cậu ấy không làm thế đâu."

Bakugo lại nhe răng với anh chàng đầu đỏ một lần nữa, rồi sau đó lại bỏ đi.

"May cho mày đấy," cậu ta càu nhàu. Khi đến gần Izuku, cậu ta nắm lấy tay Izuku khiến Izuku ngạc nhiên vô cùng. "Đi nào, Deku, tao đói rồi."

***

"Vậy... Đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Bakugo vậy?" Ashido chặn Izuku trong phòng sinh hoạt chung, Uraraka ngồi bên cạnh cậu, trong khi Kirishima và Kaminari ngồi trên ghế sofa khác lắng nghe chăm chú.

May mắn thay, Bakugo không có ở đây.

"Ý cậu là gì?"

Ashido đảo mắt như thể Izuku đang cố tình gây khó dễ.

"Nghe này, tớ chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó xảy ra," cô ấy nói. "Bakugo đang hành động như một sinh vật hoang dã đã được thuần hóa. Tớ chỉ muốn biết cậu đã làm thế nào."

"Thuần hóa cậu ấy á?" Izuku hét lên, vung tay trước mặt như cậu thường làm khi rất bối rối. "Tớ không có làm vậy!"

"Giờ cậu ấy thực sự nghe lời cậu," Kirishima chỉ ra, mỉm cười với cậu. "Tớ rất mừng! Cậu ấy thực sự trông vui vẻ hơn trước đây!"

"Tớ cũng rất vui, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tớ–"

"Tớ có một giả thuyết," Uraraka cắt lời cậu; Izuku nhìn cô bối rối một lúc cho đến khi cậu nhận ra cô đang nghĩ về khoảnh khắc đó.

"Không!" Izuku đỏ mặt đến tận mang tai. "Cậu đã hứa là không kể cho ai mà!"

"Và tớ vẫn chưa kể mà!"

"Làm ơn, cậu PHẢI kể cho chúng tớ biết!" Ashido gần như van xin.

"Không có gì đâu mà, thật đấy..." Cậu khăng khăng, nhưng tất nhiên không ai tin cậu. Cậu nhìn xung quanh, thở dài và cuối cùng kể cho họ nghe tất cả những gì đã xảy ra.

"Cậu đã hôn cậu ấy?" Kaminari lặp lại, vẫn còn sốc. "Và làm thế nào mà cậu không chết?"

"Tớ vẫn chưa chắc chắn." Izuku thừa nhận, má hơi ửng hồng.

"Đơn giản thôi," Ashido nói, trông khá tự mãn. "Bakugo đang yêu."

"Không phải đâu!" Izuku kêu lên, đầy xấu hổ.

"Tất nhiên rồi," Uraraka gật đầu, ngay lập tức đồng ý với cô gái kia. "Đó là lý do tại sao cậu ấy hành động như vậy với cậu."

"Cậu ấy bị kiểm soát rồi." Ashido cười khúc khích, khiến mọi người bật cười, trừ Izuku.

"Thật là nam tính! Tớ rất vui cho cậu ấy!"

"Cậu ấy không..." Cậu phản đối, nhưng ngay lập tức im lặng khi Bakugo bước vào phòng; cậu liếc nhìn những người khác với ánh mắt cầu xin họ im lặng không đề cập gì đến nụ hôn đó.

"Bakugo, Midoriya vừa nói với tớ là cậu ấy rất muốn ăn cà ri ngay bây giờ," Ashido nói một cách bình thản, Izuku không biết kế hoạch của cô là gì, nhưng nó đã khiến cậu lo lắng rồi.

Chàng trai tóc vàng nhìn Izuku một giây trước khi lao ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Kaminari nhíu mày khó hiểu, cũng nói lên suy nghĩ của Izuku.

"Aww, cậu ấy sẽ làm cà ri cho Deku-kun!" Uraraka lẩm bẩm, mỉm cười dịu dàng.

"Không phải đâu!" Izuku phản đối, mặt lại đỏ bừng.

Cậu sai, rất sai rồi.

Bakugo quay lại gần một giờ sau và đưa cho Izuku một đĩa cà ri.

"Đây. Để mày không chết đói đó."

"Cảm ơn," cậu lẩm bẩm nhẹ nhàng.

"Cậu có làm thêm không?" Ashido ngây thơ hỏi và Izuku nhận ra rằng chính cô ấy mới là người đói.

Bakugo đảo mắt.

"Có, đủ cho tất cả mọi người. Nó ở trong bếp."

"Cậu thật tuyệt vời, Bakugo!" Kirishima nói và đi theo Ashido.

Uraraka và Kaminari đứng dậy khỏi chỗ ngồi và Izuku nhận ra quá muộn rằng họ muốn để hai người ở lại một mình.

Bakugo ngồi cạnh Izuku và cậu cứng đờ người; cậu quyết định tập trung vào đĩa đồ ăn của mình.

"Oi, Deku..."

Má vẫn còn nóng bừng, Izuku ngước lên.

"Tao muốn mày hôn tao lần nữa."

Vậy là... có vẻ như Bakugo thực sự chưa quên chuyện đó như Izuku hy vọng.

"Ừm... Cậu chắc chứ?"

Bakugo đảo mắt, nhưng trông cậu ấy có vẻ hơi thích thú.

"Tao sẽ không bảo mày làm nếu tao không chắc."

"Được rồi," Izuku thì thầm, đặt đĩa lại. Cậu liếm môi mình một cách lo lắng trước khi áp môi nhanh chóng lên môi Bakugo.

"Đó là cái mà mày gọi là hôn à?" Cậu ấy hạ giọng, trước khi kéo Izuku vào lòng. "Để tao cho mày xem."

Điều tiếp theo Izuku biết là cậu đang bị hôn một cách mãnh liệt, chiếm hữu và cậu rất thích điều đó. Cậu rên rỉ trong nụ hôn và Bakugo nhân cơ hội đó đẩy lưỡi vào miệng Izuku.

"Đợi đã," cậu thì thầm trên môi người kia. "Dừng lại. Tớ cần... thở."

Bakugo gầm gừ nhưng rồi cũng dừng lại, tuy nhiên cậu ấy tiếp tục hôn và liếm dọc xuống cổ Izuku như thể chưa cảm thấy đủ.

"Kacchan!" Cậu rên lên khi cảm thấy răng trên da mình. Cậu định nói để cố gắng ngăn cậu ấy lại nhưng nghe như Izuku đang khuyến khích cậu ấy hơn. "Nó sẽ để lại dấu!"

"Đó là điều tao muốn."

Cảm nhận màu đỏ lan xuống cổ mình, Izuku đẩy Bakugo ra,dù chỉ một chút.

"Không phải ở đây! Ai đó có thể nhìn thấy!"

"Được rồi." Bakugo nói, khiến Izuku thư giãn, nghĩ rằng cậu ấy cuối cùng cũng cho cậu chút không gian. Tuy nhiên, thay vì dừng lại, cậu ấy lại bế Izuku trong vòng tay và đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

Cậu ấy thậm chí còn không bận tâm khi một vài bạn học của họ nhìn họ với ánh mắt tò mò khi cậu ấy lao về phía phòng ký túc xá của mình. Kirishima giơ ngón tay cái lên và Izuku lấy tay che mặt vì xấu hổ.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng quên điều đó khi Bakugo đặt cậu lên giường một cách cẩn thận.

"Bây giờ mày là của tao." Bakugo tuyên bố, không để Izuku có cơ hội nói gì vì cậu ấy lại ép môi họ vào nhau.

"Điều này có nghĩa là chúng ta có thể... hẹn hò không?"

"Bất cứ điều gì mày muốn, Deku," Bakugo nói và sau đó hạ giọng thì thầm bên tai cậu. "Miễn là mọi người đều biết mày đã có chủ rồi."

Izuku đỏ bừng khi đôi môi tuyệt vọng tìm thấy cổ mình lần nữa. Bakugo cắn nhẹ cậu và Izuku không thể tránh khỏi việc rên rỉ, cậu nhận ra rằng sẽ mất một thời gian để cậu quen với điều này...

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thích nó.



END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakudeku
Ẩn QC