Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau theo đúng như lời đã hẹn, Tôn Nhuế liền đưa Khổng Tiếu Ngâm đi du lịch. Và địa điểm dừng chân của cả hai chính là Busan, Hàn Quốc.

Sau khi vừa đáp máy bay, Tôn Nhuế liền đưa Khổng Tiếu Ngâm đến khách sạn đã được Đới Manh sắp xếp xong từ trước. Khách sạn mà hai người ở rất gần bờ biển, từ ban công của phòng cả hai nhìn ra liền sẽ nhìn thấy được bao quát cảnh biển ở đây.

Ngồi máy bay cùng với thời gian di chuyển từ sân bay đến khách sạn cũng không ngắn. Tuy nhiên Khổng Tiếu Ngâm lại chẳng biểu hiện một chút gọi là mệt mỏi. Nàng sau khi vào đến phòng khách sạn, liền chạy ra ban công, thích thú ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, không giấu nổi sự phấn khích.

Tôn Nhuế đi theo phía sau, cất xong hành lý của cả hai, nhìn qua Khổng Tiếu Ngâm vui vẻ như thế cũng bất giác cười theo. Cô liền đi đến, ôm lấy nàng từ phía sau, sủng nịnh lên tiếng:

"Thế nào? Chị không mệt sao? Có muốn nghỉ ngơi chút không?"

Khổng Tiếu Ngâm quay đầu nhìn Tôn Nhuế, trên mặt vẫn còn ý cười rất tươi:

"Không, hiện tại chị chỉ muốn đi chơi thôi!"

Tôn Nhuế nhìn xuống đồng hồ trên tay, lúc này vẫn còn sớm, nếu đưa Khổng Tiếu Ngâm đi dạo một chút, sau đó quay về dùng bữa tối rồi nghỉ ngơi vẫn còn kịp.

"Vậy bây giờ em đưa chị đi dạo nha?"

"Được!"

.

.

.

Con đường Dalmaji chạy dọc theo bờ biển từ Haeundae đến Songjeong, được xem là con phố văn hóa của người dân Busan. Hòa vào bầu không khí là một không gian vô cùng lãng mạn, một nơi lý tưởng dành cho các cặp đôi với những hàng cây hoa anh đào dọc hai bên đường.

Tôn Nhuế cùng Khổng Tiếu Ngâm tay trong tay đi trên con đường, đôi mắt rực sáng nhìn những cánh hoa anh đào phất phơ bay trong gió.

Khổng Tiếu Ngâm đắm chìm vào khung cảnh xinh đẹp trước mắt, đến khi Tôn Nhuế buông tay ra nàng vẫn không phát hiện, vẫn cứ vui đùa đi về phía trước.

Tôn Nhuế đi lùi về phía sau Khổng Tiếu Ngâm một chút, lấy máy ảnh mình mang theo, nhanh chóng chụp lại khoảng khắc tuyệt mỹ này.

Giữa những cánh hoa đào xinh đẹp, có một tiểu tiên nữ đang bước đi.

Nhìn vào thành quả mình vừa có được, Tôn Nhuế lập tức mỉm cười.

"Ở đây thật sự rất tuyệt đó Tôn Nhuế!"

Khổng Tiếu Ngâm cảm thán thốt lên, nhưng lại nhận ra không ai đáp lại mình. Nàng nhìn xuống bàn tay trơ trọi của mình, lại phát hiện Tôn Nhuế từ bao giờ đã không còn đi bên cạnh mình. Vội giật mình quay người tìm kiếm, Khổng Tiếu Ngâm bỡ ngỡ nhìn Tôn Nhuế ở phía sau lưng vừa chụp lén nàng.

"Em đang làm gì đó?"

Nàng phụng phịu nhìn Tôn Nhuế đi tới, vẻ mặt hờn dỗi vì cô đột nhiên rời khỏi mình.

Tôn Nhuế nhìn gương mặt xụ xuống của Khổng Tiếu Ngâm liền phì cười xoa đầu nàng, đưa cho nàng xem những thứ mình vừa chụp được.

"Em giúp chị lưu lại những kỷ niệm đẹp này."

Nhìn vào mấy tấm hình Tôn Nhuế đã chụp cho mình, Khổng Tiếu Ngâm thật sự phải vỗ tay tán thưởng vì tay nghề cao của cô, chụp rất đẹp.

Tuy rằng chỉ là chụp phía sau và một góc nghiêng của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên trong đây chính là một đại mỹ nhân. Gì chứ nói về thứ Khổng Tiếu Ngâm tự tin nhất thì chính là sự xinh đẹp thiên phú của nàng rồi.

Nhưng mà nhìn trong bức ảnh này tuy rằng rất đẹp, nhưng nó lại thiếu đi cái gì đó.

Khổng Tiếu Ngâm khẽ cười, lấy điện thoại của mình ra, bước đến khoác tay Tôn Nhuế.

"Nếu muốn lưu lại kỷ niệm đẹp, chỉ có mình chị thì nó không hoàn hảo được."

Tôn Nhuế trong lòng rung động nhìn Khổng Tiếu Ngâm, cô ôn nhu mỉm cười, rồi tiến gần đến nàng hơn, cả hai cùng cười thật tươi mà nhìn vào camera điện thoại của nàng.

Một bức ảnh đẹp, khi trong đó đều đầy đủ hai người chúng ta.

.

.

.

Sau khi dẫn Khổng Tiếu Ngâm đi dạo hết một vòng, Tôn Nhuế lại nắm tay nàng kéo vào Shinsegae Centum City. Đây là trung tâm thương mại nổi tiếng và lớn nhất thế giới, bước vào "tân thế giới" này thì muốn kiếm cái gì cũng có.

Cũng đến giờ dùng bữa tối, Tôn Nhuế đưa Khổng Tiếu Ngâm đến một nhà hàng, cho nàng thưởng thức những món ăn đặc sản nổi tiếng ở Busan này.

Nhìn Khổng Tiếu Ngâm miệt mài với những món ăn trên bàn, Tôn Nhuế cười cười liếc nhìn thời gian trên điện thoại, lại muốn kiếm cớ ra ngoài.

"Tiểu Khổng, chị ở đây đợi em, em đi vệ sinh một chút."

"Ờ được."

Bị mấy món ăn ngon trên bàn hấp dẫn, Khổng Tiếu Ngâm cũng không quản Tôn Nhuế muốn đi đâu, cứ phẩy tay để cô đi.

Tôn Nhuế sau khi rời khỏi tầm mắt của Khổng Tiếu Ngâm liền di chuyển xuống tầng một của trung tâm thương mại. Lúc nãy khi bước vào đây cô có nhìn thấy rất nhiều trang sức của những nhãn hàng nổi tiếng. Hôm nay đã là ngày 9 rồi, còn 2 ngày nữa chính là sinh nhật của nàng. Tôn Nhuế muốn mua một món quà cho Khổng Tiếu Ngâm.

Đi một lượt tìm kiếm thứ mình muốn tìm, tuy nhiên Tôn Nhuế khá chật vật bởi vì trước giờ cô rất ít tặng quà cho ai, hơn nữa người kia mặc dù là vợ cô nhưng ai cũng biết mối quan hệ của hai người không tốt, việc tặng quà cho nàng là bất khả thi. Vì thế hiện giờ muốn tìm quà cũng thật khó, cô không biết là nàng thích gì hết.

"Quý khách cần giúp gì không ạ?"

Nữ nhân viên đứng bên trong nhìn Tôn Nhuế đắn đo một lúc lâu vẫn chưa chọn được gì liền bước đến hòa nhã hỏi.

Tôn Nhuế nghe người kia nói tiếng Hàn, cô lại không hiểu gì, nhưng nhìn thái độ của cô ta nghĩ rằng muốn giúp mình, liền dùng tiếng anh đáp lại:

"Tôi muốn chọn một món quà sinh nhật cho vợ mình."

"Được, quý khách đợi một chút."

Nhân viên kia nghe được yêu cầu của Tôn Nhuế liền mỉm cười gật đầu. Cô ta quay người đi, một lúc sau quay lại, trên tay cầm theo một khay đựng trang sức.

Tôn Nhuế nhìn chiếc vòng tay lấp lánh sáng bởi những viên đá nhỏ, trên giữa hai phần cách nhau đính hai viên Sapphire hồng tím, có chút đơn giản nhưng cũng rất hút mắt.

Nhân viên kia nhìn Tôn Nhuế chăm chú quan sát vòng tay liền lên tiếng giải thích cho cô hiểu.

"Vòng tay có ý nghĩa mong người nhận nó sẽ nhận được mọi điều tốt đẹp và cũng chứng tỏ được tình cảm của mình dành cho đối phương. Nếu quý khách tặng món quà này cho vợ mình thì nó sẽ là nhân chứng cho tình yêu của cô dành cho cô ấy. Hơn nữa vòng tay còn được xem như sợi tơ hồng gắn kết hai người lại với nhau. Tặng vòng tay cho đối phương, chính là muốn biểu đạt muốn cùng nắm tay người ấy đi hết quãng đời còn lại."

Ánh mắt săm soi nhìn chiếc vòng, bên tai lại lắng nghe lời giải thích tường tận về ý nghĩa của chiếc vòng, nụ cười trên môi của Tôn Nhuế càng rộng hơn.

Đi hết quãng đời sao?

"Được, tôi lấy cái này!"

Tôn Nhuế hài lòng liền cho nhân viên gói lại. Cùng Khổng Tiếu Ngâm đi hết quãng đời còn lại, không phải là mong ước hiện giờ của cô sao?

Nhận lấy hộp quà từ tay nhân viên, Tôn Nhuế vui vẻ cất vào trong túi áo, đợi hai ngày nữa liền cho Khổng Tiếu Ngâm một bất ngờ.

Tuy nhiên đi được nửa đường, Tôn Nhuế lại gặp phải chuyện mà cô nghĩ cả đời này bản thân sẽ không gặp phải.

"Tôn Nhuế!"

Bước chân Tôn Nhuế khựng lại, nụ cười trên môi cũng biến mất, thay vào đó là sự ngỡ ngàng, hòa lẫn trong đôi mắt có chút gì đó tiếc nuối.

Tôn Nhuế nhìn người con gái xa cách từ năm năm trước. Cô gái đứng trước mặt cô, vẫn là vóc dáng nhỏ con ấy, vẫn là nụ cười hồn nhiên không vướng chút tạm niệm, vẫn là tiếng gọi ôn nhu thân thương, vẫn là gương mặt kiều diễm, nhẹ nhàng... tất cả mọi thứ đều rất quen thuộc, nhưng trong lòng Tôn Nhuế lại thấy xa lạ.

Vừa xa lạ, vừa thân quen, một cảm giác mơ hồ không thể hiểu.

Từng bước chân của người con gái kia chậm rãi đi về phía cô, sau đó lại thật nhanh xà vào lòng Tôn Nhuế, vòng tay siết chặt lấy cô.

Lúc này Tôn Nhuế không phản kháng, nói đúng hơn hiện tại cô không có khả năng biểu đạt. Ngay khi nhìn thấy người con gái này xuất hiện trước mặt cô, gọi tên cô, tâm trí Tôn Nhuế như đã trôi về quá khứ của nhiều năm trước. Quay về khoảng thời gian hai người đã từng rất yêu nhau.

Bàn tay Tôn Nhuế nắm chặt điều khiển cảm xúc đang rối tung lên của mình. Bên cánh mũi phập phồng ngửi thấy mùi hương bản thân từng rất yêu thích, Tôn Nhuế mơ hồ đưa tay muốn ôm lại người kia.

Tuy nhiên bàn tay cô vừa đưa đến tấm lưng của người con gái đó, trong đầu bất chợt xuất hiện hình ảnh của Khổng Tiếu Ngâm.

Hình ảnh của nàng nhào vào lòng cô mỗi khi nhìn thấy cô đi làm về. Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Khổng Tiếu Ngâm gọi tên cô mỗi khi cô làm cái gì đó bất ngờ tặng cho nàng. Nhớ đến mùi hương ngọt ngào của nàng mỗi lần tắm xong lại ôm cô đi vào giấc ngủ.

Đôi mắt Tôn Nhuế mở to, cô bừng tỉnh, bàn tay vốn định ôm lấy người kia vội vàng đẩy ra, bước chân lùi lại cố tình giữ khoảng cách.

"Khả.. Khả Hân.. lâu rồi không gặp."

Lưu Khả Hân nhìn thấy thái độ xa cách tránh né của Tôn Nhuế đôi mắt lập tức rủ xuống, hiện lên nỗi buồn man mác. Cô ta quên mất mối quan hệ hai người đã không còn như trước nữa. Đành nở nụ cười gượng gạo đáp lời:

"Lâu rồi không gặp. Chị vẫn tốt chứ?"

"Ừm, vẫn tốt." Tôn Nhuế dĩ nhiên nhìn ra tâm trạng của Lưu Khả Hân. Cô muốn an ủi, tuy nhiên với tình trạng hiện tại của cả hai thì không được. Hơn nữa cô không nghĩ mình có thể gặp được người này ở đây, càng đối mặt càng thêm lúng túng, đành tìm lý do rời đi: "Xin lỗi, vợ chị đang đợi, chị đi trước."

Không cần đợi Lưu Khả Hân lên tiếng, Tôn Nhuế lập tức lướt qua người cô ta rời đi.

Khổng Tiếu Ngâm đang đợi cô. Hiện tại và tương lai của Tôn Nhuế là Khổng Tiếu Ngâm, cô không thể để nàng đợi quá lâu.

Lưu Khả Hân hiện giờ với cô đã là quá khứ rồi. Mà đã là quá khứ, không nên quay đầu lại.

Nhìn theo bóng lưng của Tôn Nhuế, tâm Lưu Khả Hân không ngừng nhói đau lên. Lúc trước cô ta đã quen với sự ân cần, ấm áp của Tôn Nhuế dành cho cô ta. Hiện tại cô đối với cô ta chỉ có xa cách và lạnh lùng, liền không thể chấp nhận hai người đã từ rất lâu đã trở thành người xa lạ, không có ràng buộc gì với nhau nữa.

Nước mắt bi thương lẳng lặng rơi xuống.

TBC.

-----------------------------

"Tôi đã có thai với Tôn Nhuế!"


Cháy nhà rồi!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net