Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều tà luôn là thời điểm lãng mạn nhất dành cho những cặp đôi muốn đi dạo trên biển. Trên tay Khổng Tiếu Ngâm cầm đôi giày nàng đã tháo ra, từng bước chân trần cảm nhận thật rõ bãi cát trắng mịn màng cùng một chút lạnh của nước biển.

Khổng Tiếu Ngâm dang rộng hai tay bước đi, Tôn Nhuế bên cạnh lập tức đưa tay nắm lấy tay nàng, ân cần quan tâm:

"Cẩn thận một chút."

Khổng Tiếu Ngâm quay đầu nhìn Tôn Nhuế, cùng với ánh nắng buổi chiều phản chiếu lên mái tóc nàng, kết hợp với nụ cười thuần khiết, không vướng tạp niệm của nàng, đôi mắt nàng lấp lánh, chẳng khác gì là một thiên thần đang đứng đối diện với Tôn Nhuế.

"Tôn Nhuế, hôm nay chị rất vui! Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên chị mới cảm thấy mình lúc này chân chính được sống!"

Phải! Khổng Tiếu Ngâm hiện giờ chính là được sống. Cuộc đời nàng từ khi sinh ra chỉ có tồn tại, không có sự sống. Nàng tồn tại vì mẹ nàng, tồn tại đến khi chết đi, tồn tại cho hết một kiếp người vô vị. Nhưng kể từ khi Tôn Nhuế xuất hiện, đã cho nàng cảm giác được sống.

Trước kia cô là người luôn khắc khẩu với nàng, làm nàng chán ghét. Nhưng cũng vì cô nàng biết thế nào là tức giận, là hận một người. Đến khi cô hiểu lầm nàng, Khổng Tiếu Ngâm uất ức mà bật khóc, nàng biết thế nào là đau lòng vì một người. Cho đến khi yêu cô, Tôn Nhuế mang cho nàng rất nhiều niềm vui, bất ngờ, Khổng Tiếu Ngâm biết được thế nào là mùi vị của hạnh phúc, mùi vị được yêu thương.

Cô mang đến cho nàng những hỉ nộ ái ố, khiến nàng chân chính cảm nhận hết thảy những màu sắc trên cuộc đời này.

Một lần nữa sống lại, một lần đặt con tim mình giao cho Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm không còn gì hối hận.

Tôn Nhuế ngây người nhìn Khổng Tiếu Ngâm, giờ phút này cảm thấy nàng giống như phát ra hào quang, vô cùng trân quý, khiến người khác muốn chiếm lấy.

Tuy nhiên ánh hào quang này, đã là của riêng Tôn Nhuế cô.

Bước đến gần nàng, cô đưa tay vén đi mái tóc có chút rối của nàng, khe khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn.

"Tiểu Khổng, chị cũng là người đã giúp em sống lại với tình yêu của mình. Cảm ơn chị, và yêu chị... lão bà."

Khổng Tiếu Ngâm ngước mắt lên nhìn Tôn Nhuế, nở nụ cười nhẹ, bàn chân nhỏ nhón lên, khẽ hôn lên môi cô.

"Chị cũng yêu em, lão công!"

Ở nơi này, có bầu trời, có mặt biển, có những con gió cùng chứng giám cho tình yêu của chúng ta.

Tôn Nhuế và Khổng Tiếu Ngâm, cả hai chúng ta sẽ không rời xa nhau. Giống như cơn sóng trên mặt biển, mãi mãi không tách rời.

.

.

.

Trong lúc chờ Khổng Tiếu Ngâm chuẩn bị trong phòng tắm, Tôn Nhuế đã cho gọi phục vụ bày một bàn tiệc ở trước ban công phòng của hai người mà cô đã đặt sẵn từ trước.

Đáng lẽ Tôn Nhuế dự định sẽ dẫn nàng đến nhà hàng, tuy nhiên cô lại nghĩ, không gian chỉ có hai người thì tuyệt hơn nhiều. Hơn nữa là muốn đón sinh nhật cùng với nàng, cô không muốn có bất cứ chuyện gì hay bất kỳ ai phá hỏng nó.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại đã là 9h tối, còn ba tiếng nữa chính thức qua ngày mới, cũng chính là ngày cách đây nhiều năm Khổng Tiếu Ngâm ra đời. Là ngày ông trời mang đến cho cô một cô vợ rất tuyệt vời.

"Chị xong rồi!"

Sau một lúc Khổng Tiếu Ngâm cũng từ phòng tắm bước ra, trên người mặc một chiếc váy trắng ngắn thật xinh, gương mặt được trang điểm nhẹ, bước đến trước mặt Tôn Nhuế.

Tôn Nhuế ngẩn người ra nhìn nàng, Khổng Tiếu Ngâm trước mặt cô không khác gì một cô dâu trẻ, nếu bây giờ hai người đang đứng trên một lễ đường nào đó, cô sẽ nghĩ hai người hiện tại đang làm lễ kết hôn nữa không chừng.

Trước kia cô chưa từng nhận ra, cũng chưa từng để ý đến, bên cạnh mình chính là một báu vật.

Khổng Tiếu Ngâm đi đến trước mặt Tôn Nhuế, mới phát hiện ra phía sau lưng cô chính là một bàn tiệc nhỏ. Có nến, có hoa, có rượu, khá là lãng mạn. Nàng vừa bất ngờ cũng như xúc động, chưa từng nghĩ Tôn Nhuế có thể làm ra mấy trò cảm động này.

"Chị còn nghĩ chúng ta sẽ ra ngoài ăn chứ?"

Tôn Nhuế theo ánh mắt của Khổng Tiếu Ngâm hơi quay đầu nhìn ra phía sau. Cô mỉm cười kéo nàng ngồi xuống ghế trước.

"Chị ở đây chờ, em đi chuẩn bị một chút!" Dứt lời liền cầm theo đồ đi vào phòng tắm.

Trong thời gian chờ đợi Tôn Nhuế quay trở ra, Khổng Tiếu Ngâm ngồi chống cằm hết ngắm nhìn phong cảnh trước mắt, lại quay vào chơi đùa với mấy cánh hoa, cũng như suy nghĩ vì sao hôm nay Tôn Nhuế lại bày ra bàn tiệc này.

Đến khi Tôn Nhuế trở ra cũng là 15 phút sau, so với thường ngày cách ăn mặc không khác nhau là mấy. Một chiếc áo sơmi trắng, cùng một chiếc quần baggy đen cao hơn mắt cá chân, trên người cô phảng phất mùi hương nhẹ nhàng của hoa cỏ rất tươi mát.

Vừa lúc Tôn Nhuế bước ra, bên ngoài cửa vừa có tiếng gõ cửa. Cô chậm rãi mở cửa, là phục vụ theo yêu cầu của cô trước đó mang thức ăn lên.

Toàn bộ quá trình khi phục vụ mang từng món ăn đặt lên bàn, cho đến khi âm nhạc du dương trong phòng bất chợt vang lên, đến lúc Tôn Nhuế đứng trước mặt Khổng Tiếu Ngâm dáng vẻ chuyên nghiệp rót rượu vào ly, nàng đều ngơ ngẩn ngắm nhìn, cảm giác chính mình đã hoàn toàn lạc vào sự ngọt ngào trước mắt.

"Có phải là rất thích không?"

Tôn Nhuế ngồi đối diện với Khổng Tiếu Ngâm, một tay ưu nhã chống cằm, một tay cầm lấy ly rượu đưa cho nàng, rồi cầm lên ly rượu của mình, nét mặt vẫn hướng nàng ôn nhu như nước cất tiếng hỏi.

Khổng Tiếu Ngâm khôi phục tinh thần của mình, nhận lấy ly rượu từ tay Tôn Nhuế, cùng cô chạm ly, lúc này dù ánh sáng có hạn chế, chỉ có ánh nến và một chút đèn mờ ảo trong phòng nhưng vẫn đủ soi sáng gương mặt hạnh phúc của Khổng Tiếu Ngâm.

"Hơn cả chữ thích! Tôn tổng, chị chưa bao giờ nghĩ ra một kẻ mặt lạnh như em có thể bày ra mấy trò này!"

Đối với một câu châm chọc của Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế cười cười chú tâm giúp nàng cắt beefsteak, lại đưa cho nàng đĩa mình đã cắt xong rồi lấy đi đĩa trước mặt nàng.

"Vậy thì chị nên chuẩn bị tinh thần, đây chỉ là màn dạo đầu thôi."

Khổng Tiếu Ngâm bỏ miếng thịt vào miệng, chậm rãi thưởng thức, nghe thấy câu nói của Tôn Nhuế lại càng thêm mong chờ, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

"Có thể bật mí một chút không?"

Tôn Nhuế ngước mắt lên, huơ huơ chiếc dao trên tay: "Dĩ nhiên là không!"

Trước thái độ giữ kín của Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm bĩu môi phụng phịu, không hỏi đến nữa. Hai người sau đó lại hòa mình vào không gian lãng mạn hiện tại, cùng nhau dùng bữa dưới ánh nến, lắng nghe tiếng nhạc du dương bên tai, cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, thật vui vẻ trò chuyện cùng nhau, ở phía xa xa còn nghe thấy những âm thanh sôi động của những lễ hội ở bãi biển Haeundae vào buổi tối.

Hoàn thành bữa ăn tối, Tôn Nhuế âm thầm nhìn đến đồng hồ trên tay, cảm thấy thời điểm đã đến rồi, cô liền quay sang Khổng Tiếu Ngâm đang thả hồn vào khung cảnh ngoài kia mà lên tiếng:

"Tiểu Khổng, nhắm mắt lại đi."

Khổng Tiếu Ngâm nghe thấy yêu cầu của Tôn Nhuế liền quay lại, lém lỉnh mỉm cười, thái độ không mấy hợp tác: "Không nhắm được không?"

Tôn Nhuế lắc đầu cười trước sự tinh nghịch của Khổng Tiếu Ngâm. Dĩ nhiên mấy cái trò này của nàng cô đều có biện pháp.

"Vậy thì sẽ không có bất ngờ nào nữa nha!"

Khổng Tiếu Ngâm hờn dỗi lườm Tôn Nhuế một cái, rồi lại ngoan ngoãn theo lời cô nhắm mắt lại. Nàng hiện tại không nhìn thấy nữa, chỉ có thể dựa vào thính giác để lắng nghe xung quanh.

Nàng nghe thấy tiếng Tôn Nhuế rời khỏi chỗ ngồi, rất nhanh sau đó là tiếng mở cửa, lại nghe thấy cô đang cảm ơn ai đó, tiếp theo là tiếng đóng cửa.

Mỗi âm thanh phát ra, Khổng Tiếu Ngâm mỗi lúc càng cảm thấy hồi hộp.

Cho đến khi Tôn Nhuế quay về chỗ ngồi, nàng không nghe thấy âm thanh nào nữa. Khổng Tiếu Ngâm nhíu mày, vừa hồi hộp vừa căng thẳng lên tiếng:

"Tôn Nhuế, chị mở mắt được chưa?"

"Đợi một chút." Lúc này Tôn Nhuế cất tiếng, Khổng Tiếu Ngâm cũng đỡ sợ một chút. Cô nhìn vào mặt đồng hồ, kim giây từng chút từng chút dịch chuyển, ánh mắt liếc nhìn Khổng Tiếu Ngâm: "Được rồi, bây giờ em đếm từ một đến ba thì chị mở mắt ra nha!"

"1"

Khổng Tiếu Ngâm đây là năm đầu tiên em cùng chị đón sinh nhật.

"2"

Và những năm về sau nữa em cũng sẽ cùng chị trải qua khoảng khắc ý nghĩa này.

"3"

Hãy ghi nhớ khoảng khắc tuyệt đẹp này mãi trong tim mình nhé, Tiểu Khổng.

Khổng Tiếu Ngâm chầm chậm mở mắt ra, trước mắt là một chiếc bánh sinh nhật công chúa đã được đốt nến sẵn trông thật đẹp mắt. Nàng mở to mắt kinh ngạc, còn chưa kịp hết bất ngờ, bên tai lại nghe thấy những tiếng nổ thật lớn, nàng quay đầu nhìn lên trời, trong mắt phản chiếu ánh sáng những chùm pháo hoa thật lớn.

Nàng đưa tay che miệng, nhưng vẫn không giấu được sự xúc động, bất ngờ đến không tin được của mình. Đôi mắt lấp lánh bởi ánh sáng của pháo hoa, còn đọng trên khóe mắt vài giọt nước.

Đến những chùm pháo hoa cuối cùng, nước mắt của Khổng Tiếu Ngâm cuối cùng đã không kiềm lại được. Bởi vì những chùm pháo hoa ấy bắn ra, nàng thật sự vỡ ào trong hạnh phúc vì những dòng chữ kia hiện ra.

Chúc mừng sinh nhật! Khổng Tiếu Ngâm.

Lão bà của em, yêu chị!

Giờ phút này, ngoài việc nước mắt không ngừng rơi xuống, Khổng Tiếu Ngâm không còn từ ngữ nào để biểu đạt cho niềm hạnh phúc vô tận của nàng trong lúc này. Tôn Nhuế thật sự đã mang cho nàng một bất ngờ rất lớn.

Bất ngờ lớn kèm theo hạnh phúc, ngọt ngào, ấm áp, lãng mạn. Tất cả những cảm xúc mà trước kia dù có mẹ bên cạnh, Khổng Tiếu Ngâm cũng không cảm nhận được.

"Đừng khóc nhè như thế chứ, chị còn chưa cầu nguyện và thổi nến mà!"

Tôn Nhuế dịu dàng giúp nàng lau nước mắt, khẽ nhắc nàng đừng khóc nhiều quá đến quên cả việc hiện tại.

Khổng Tiếu Ngâm hít hít cánh mũi, theo lời của Tôn Nhuế nhắm mắt chấp tay cầu nguyện. Sau khi cầu nguyện, trước khi thổi nến lại nhìn lên Tôn Nhuế yêu cầu:

"Cùng chị thổi đi!"

"Được!" Tôn Nhuế ngay lập tức chiều theo ý nàng, cô hơi chồm người về phía trước, cùng Khổng Tiếu Ngâm thổi nến.

Hoàn thành xong, Khổng Tiếu Ngâm xúc động vẫn còn dâng trào trong lòng, nước mắt vẫn cứ lấp lánh chảy ra. Nàng chưa từng nghĩ ngay sau khi mẹ nàng mất, nàng còn có cơ hội đón sinh nhật một lần nữa trong đời. Nhưng mà nàng cũng rất biết ơn Khổng Tiêu Âm, bởi vì nếu ngày sinh của nàng cùng cô ấy không trùng hợp giống nhau, nàng nghĩ cũng sẽ không có khoảng khắc đáng nhớ như hôm nay đâu.

Trong lúc Khổng Tiếu Ngâm còn đang bận cảm động với những thứ vừa rồi, Tôn Nhuế đã rời khỏi chỗ ngồi, đi đến ngăn tủ cạnh giường lấy ra hộp quà mà cô đã cất đi. Quay lại chỗ của Khổng Tiếu Ngâm, quỳ xuống bên cạnh nàng.

"Còn đây là quà của đại mỹ nữ!"

Khổng Tiếu Ngâm thích thú nhìn hộp quà nhỏ, đưa mắt nhìn sang Tôn Nhuế hỏi ý. Thấy cái nhướn mày của cô liền chầm chậm mở quà.

Một chiếc vòng tay lấp lánh bởi những viên đá quý bao phủ xung quanh. Tôn Nhuế quan sát vẻ mặt yêu thích của Khổng Tiếu Ngâm dành cho chiếc vòng, cô cẩn thận lấy chiếc vòng ra, giúp nàng đeo vào.

Sau khi chiếc vòng yên vị trên cổ tay của Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế nhẹ nhàng hôn lên tay nàng một cái, ánh mắt thâm tình, bên trong duy nhất có hình bóng của nàng, rồi lại đem những lời mà trước đó nhân viên kia đã nói với cô, nói lại cho Khổng Tiếu Ngâm nghe:

"Chiếc vòng này, thay em biểu đạt rằng chị là người mà em muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại. Tiểu Khổng, chị có nguyện ý đi cùng em hay không?"

"Chị nguyện ý!"

Không cần phải suy nghĩ, không cần phải đắn đo. Bởi vì chỉ cần những việc mà Tôn Nhuế đã làm cho nàng suốt thời gian qua, chỉ cần nhìn vào tình cảm cô đã dành cho nàng, nhìn vào cách cô vì nàng mà thay đổi bản thân mình..., tất cả đủ để Khổng Tiếu Ngâm hoàn toàn tin tưởng nắm lấy tay Tôn Nhuế, an tâm giao phần đời còn lại của mình cho cô giữ lấy.

Và với những gì mà Tôn Nhuế đã làm cho nàng ngày hôm nay, Khổng Tiếu Ngâm nghĩ bản thân cũng nên dành cho cô một phần quà.

Nàng mỉm cười, cúi người xuống, rất nhanh đôi môi nàng đã yên vị trên đôi môi của Tôn Nhuế. Và Tôn Nhuế dĩ nhiên vô cùng hài lòng với sự chủ động này của Khổng Tiếu Ngâm.

Cô đứng thẳng người dậy, bàn tay ôm lấy eo nàng kéo lên, sau đó lại vòng tay bế nàng đi về phía giường. Toàn bộ quá trình chưa từng rời khỏi đôi môi của nàng.

Bên ngoài từng cơn gió đêm thổi qua dần mang theo hơi lạnh. Tuy nhiên bên trong căn phòng, hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ mỗi lúc càng tăng cao. So với âm thanh náo nhiệt, sôi động bên ngoài, thì ở đây lại ám mụi, khiến người khác nghe thấy mà đỏ mặt.

Đến khi trời gần sáng, hai thân ảnh vẫn ôm chặt lấy nhau chìm vào mộng đẹp. Mặc kệ ngoài kia có phong ba bão lớn gì, hiện tại bọn họ chỉ cần có nhau là đủ.

Sinh nhật năm 28 tuổi của Khổng Tiếu Ngâm. Chính là sinh nhật hạnh phúc nhất mà cả đời này nàng không bao giờ quên.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net