Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chikada Rikimaru không hề lo ngày hôm sau sẽ đụng mặt Châu Kha Vũ.

Thậm chí anh còn muốn đụng mặt nữa là đằng khác, đụng thẳng vào lòng thì càng tốt, hô hấp giao hòa vào nhau càng tốt hơn nữa, chính là phải phản khách vi chủ, phải nhìn ra hết mặt đen tối của người ta.

Thế là anh làm vậy thật. Khi anh luyện tập trước gương, gần như từng phút từng giây đều có thể cảm nhận được ánh mắt theo dõi mà kiêng dè của thiếu niên đằng sau mình. Anh vẫn mặc kệ mà luyện tập tiếp, thi thoảng nhìn thẳng vào mắt của thiếu niên qua hình ảnh phản chiếu trên gương với ý tứ sâu xa, khiến người kia phải vội vã dời tầm mắt đi.

Rikimaru đã sớm nắm hết chiêu trò của người trẻ tuổi trong lòng bàn tay, đến mức biết rõ cả những suy nghĩ trong đầu Châu Kha Vũ lúc này, cũng có thể nói ra hết không sót một chữ.

Châu Kha Vũ chột dạ không tiếp xúc anh cả ngày trời, tự mình ngồi xem bản nhạc trong góc phòng một hồi lâu, cho đến khi mọi người trong phòng tập đã đi hết, cậu vẫn ngồi đấy đến nỗi tê cả chân, không nhúc nhích một chút nào.

Rikimaru thật sự không muốn chơi cái trò ấu trĩ này nữa. Hemingway đã treo cá marlin ngay giữa quán bar El Floridita, bây giờ chỉ cần uống thêm một ngụm whisky rồi đi hôn mang cá, tuyên bố chiến thắng của mình.

Cũng đâu thể nào ném lại cái thứ đã mắc câu đó xuống biển chứ.

Trong phòng tập không có người, anh nhìn khuôn mặt bị ánh sáng màn hình máy tính hắt vào trong góc phòng kia, rồi từ từ bước qua đó.

Châu Kha Vũ có thể cảm nhận được thân thể đang đến gần, còn có hương chanh muối biển bốc lên bởi hơi nóng càng lúc càng rõ ràng hơn, hút mất linh hồn cậu như yêu quái trong động Bàn Tơ mê hoặc lòng người.

Đáng lẽ cậu nên bình tĩnh đặt laptop xuống để đánh tan cục diện lúng túng khi bị đơn phương trêu chọc, hoặc lạnh lùng bỏ đi, ít ra đừng khiến cho bản thân trở thành một thằng khờ bị người ta đùa bỡn. Thế nhưng cậu bỏ qua cơ hội này, có lẽ trong lòng cậu cũng đang chờ mong Rikimaru sẽ làm gì đó.

"Daniel."

Rikimaru khẽ lên tiếng. Sau đó anh bỗng dừng lại rồi mỉm cười, xoay người đi ra bên ngoài.

Căn phòng chỉ còn lại sự trống trải, tiếng vang khe khẽ và tiếng bước chân xa dần.

Tiếng gọi "Daniel" kia vọng lại rót vào tai cậu lại như gãi nhẹ vào, khiến người ta không thể ngồi yên. Cuối cùng cậu cũng đặt laptop xuống rồi ma xui quỷ khiến đi theo ra ngoài.

Châu Kha Vũ cũng không biết tại sao mình lại đi theo đến sân thượng. Sân thượng vào ban đêm vừa tối vừa mát mẻ, cậu mặc áo ngắn tay, có cảm giác lành lạnh.

Rikimaru dựa vào một góc bên dưới bồn nước, lấy ra một điếu Marlboro kẹp giữa hai ngón tay, rồi nâng cằm lên hỏi cậu có mang theo bật lửa không.

Châu Kha Vũ nghe lời mò mẫm trong túi, lấy ra một cái zippo rồi khom lưng đến gần châm lửa cho Rikimaru.

Gió trên sân thượng hơi lớn, ngọn lửa phải châm mấy lần mới run rẩy cháy sáng lên, soi sáng chóp mũi và ngón tay của người trước mặt.

Châu Kha Vũ im lặng cất bật lửa vào, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ Riki cúi đầu hút thuốc.

"Condom?"

Rikimaru ngẩng đầu lên hỏi cậu rồi đưa tay ra chờ đợi, mùi thuốc lá ập lên mặt cậu.

Châu Kha Vũ cảm thấy người Nhật này điên rồi, cậu sống 19 năm trên đời lần đầu tiên gặp được người điên đến vậy.

Cậu buồn bực móc một cái Okamoto ra rồi nhét vào tay anh, vừa nghiến chặt hàm vừa kéo khóa quần xuống rồi chống tay lên tường, để Rikimaru xé bao bì đeo vào giúp cậu.

Châu Kha Vũ đưa tay mò mẫm từ eo vào trong quần Rikimaru, thế mà lại phát hiện nơi đó đã sớm ướt đẫm rồi. Cậu mắng một câu "Thật dâm đãng" với đôi mắt đỏ ngầu, cậu không biết người Nhật này nghe hiểu không, chắc là đã nghe hiểu, nếu không thì cũng sẽ không bật cười run cả vai với điếu thuốc vẫn còn trên tay.

Cậu thật sự không muốn chờ đợi nữa, móc món đồ chơi đó rồi nhét thẳng vào hậu huyệt ướt át mềm mại, khiến cho người rúc trong lòng cậu phải hét lên một tiếng "damn" một cách đau đớn rồi nhéo cậu một cái.

Lại có gió đêm thổi qua sân thượng, rõ ràng thời tiết đang rất mát mẻ nhưng lại không thể xua tan sự nóng bức trên cơ thể hai người họ, có lẽ là do đang dán sát vào nhau, cũng có lẽ là vì chuyển động quá mạnh mẽ.

Châu Kha Vũ vừa thúc vừa nhìn dáng vẻ cau mày không chịu nổi, khẽ há miệng của Rikimaru, ngón tay anh mất hết sức lực, điếu thuốc Marlboro đã hút một nửa trượt khỏi ngón tay, để lại vài đốm lửa nhỏ giữa không trung.

Rikimaru bị đâm rất mạnh, vươn tay ra cào lên lưng Châu Kha Vũ, xuất hiện từng vết xước đỏ nhạt. Miệng anh phát ra tiếng rên rỉ xen lẫn những câu nói nghẹn ngào ướt át, không nghe ra được là ngôn ngữ nước nào.

Châu Kha Vũ hưng phấn hơn mọi lần khác, có thể là vì cậu nghĩ đến chuyện người đàn ông mà cậu đang làm tình không thuộc về mình, hôm qua cũng đã có người khác lấp đầy nơi mà cậu đang tiến vào.

Khi Rikimaru ngước mặt lên nhìn cậu, đôi mắt như chực khóc của anh lại khiến cho cậu nhớ đến cảnh tượng sắc dục mơ hồ mà cậu đã nhìn lén qua khe cửa ngày hôm qua.

Cậu bấu chặt eo Riki, vừa liên tục đâm mạnh vào một điểm nào đó, vùa cúi đầu thở dốc hỏi "Tôi và anh ta, ai tốt hơn?".

Thật trẻ con nhưng Châu Kha Vũ vẫn cứ thích so bì như vậy đấy.

Rikimaru không muốn trả lời câu hỏi này lắm, bèn ôm lấy mặt Châu Kha Vũ rồi trao cậu một nụ hôn hiếm hoi, Châu Kha Vũ dùng răng nanh cắn môi dưới anh thì anh sẽ đưa lưỡi ra liếm một cái như dỗ dành trẻ nhỏ.

Rikimaru biết rõ rằng trong mắt anh mọi người đều như nhau, không ai hơn ai cả, bởi vì tất cả đều chỉ là bạn tình ngắn hạn giúp anh giải quyết nhu cầu mà thôi.

Nếu phải so sánh thì cũng chỉ có thể chia ra làm hai kiểu "biết làm tình" và "không biết làm tình".

Anh là một người trung thành với chủ nghĩa thực dụng và tự lợi.

Nhưng về sau anh vẫn cảm thấy Châu Kha Vũ có lẽ nhỉnh hơn một chút, dù sao trong lúc lên đỉnh cậu sẽ không tháo bao cao su ra rồi bắn vào trong, cũng sẽ không mút mạnh vào cổ anh để lại nhiều dấu hôn, càng sẽ không dai dẳng không biết chừng mực hỏi anh những câu liên quan đến "tình yêu".

Anh đã bắt đầu suy xét cách để loại bỏ người bạn tình bám người đã quá hạn sử dụng kia.

Anh mặc quần áo rồi ở lại sân thượng hút nốt hai điếu Marlboro cuối cùng trong hộp thuốc. Sau đó, anh và Châu Kha Vũ đường ai nấy đi, không trao nhau nụ hôn tạm biệt vì việc đó quá chân thành, hai người họ đều hiểu rõ bản thân ghét bỏ cái gọi là chân thành kia.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net