Chương 188 - Mẹ cũng từng có một em búp bê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được." Sở Luật gật đầu, ôm lấy Lý Mạn Ni đi xem trang sức, con búp bê kia thực quý, tự nhiên, trang sức này càng thêm quý, vẫn là quý dọa người, nhưng là, Sở Luật đối với nữ nhân từ trước đến nay không keo kiệt, đặc biệt là Lý Mạn Ni, cô muốn cái gì, anh đều sẽ không đắn đo cho cô, giả như cô muốn một nửa cổ phần của Sở thị, anh cũng sẽ hai tay dâng lên.

Lý Mạn Ni chọn một cái vòng cổ, đương nhiên cũng không có để ý giá, dù sao trượng phu của cô cực kỳ nhiều tiền, cô như vậy cũng đều là thói quen, chỉ cần cô thích, anh liền nhất định sẽ vì cô mà mua.

Bất luận cái gì.

Mà cô cũng rất hưởng thụ sủng ái như vậy của anh, còn có, những ánh mắt đó hâm mộ, con người ai cũng thay đổi, mà cô cũng là người.

Thứ cô muốn bây giờ càng nhiều, càng nhiều.

Sở Luật lấy ví tiền ra, từ bên trong lấy ra một một tấm thẻ vàng, đưa qua, thẻ này là thẻ không giới hạn. Tất nhiên, một mình Sở Luật cũng không có khả năng tiêu hao quá mức một ngày.

Anh xác thực là đối với Lý Mạn Ni đủ hào phóng, hào phóng đối với nữ nhân của mình, chỉ là anh lại quên mất, anh đối với một nữ nhân keo kiệt quá, thậm chí đã không cho nàng bất cứ thứ gì, trước sau cũng đều toàn bộ thu hồi.

Lý Mạn Ni vẫn cứ nhịn không được, lúc về nhìn thoáng qua, chỗ kính kia đã không còn trưng bày, trong lòng vẫn cứ là có chút hơi hơi bực mình, không chiếm được, chỉ một nơi ấy, không có khả năng tái xuất hiện con búp bê thứ hai.

Nơi xa, ánh sáng chiều tà rọi xuống, nhuộm hồng một nửa không gian, ánh sáng dừng ở đâu đều khiến cảnh vật cùng con người ta có thêm một phần ấm áp.

Hoàng hôn kéo bóng dáng bọn họ dài ra, rất dài.

Hạ Nhược Tâm nắm tay con gái nhỏ, đi cực chậm, mà chân Tiểu Vũ Điểm nỗ lực bước để đuổi kịp bước chân của mẹ của bé, trong lòng ngực còn ôm một con búp bê vô cùng xinh đẹp.

"Tiểu Vũ Điểm, nếu con thật sự thích con búp bê này, liền phải đối tốt với em, biết không?" Hạ Nhược Tâm cúi đầu xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, phát hiện tóc của con dưới ánh hoàng hôn, tựa hồ có chỗ óng ánh màu vàng nhạt.

Mái tóc mềm mại làm người ta nhịn không được muốn lại chạm đến một chút.

"Ân, mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm đã biết, Tiểu Vũ Điểm sẽ thực sự yêu thương bé con, giống như mẹ yêu thương Tiểu Vũ Điểm."

Có khi ở trong lòng con gái, kia là một con búp bê nhưng kỳ thực có khả năng chính là cô.

Hạ Nhược Tâm chớp chớp hai mắt, làm như nghĩ tới cái gì,

"Mẹ từng nay cũng có một cái oa oa......"

"Mẹ thích cái đó sao?" Vẫn cứ là những âm thanh ngọt ngào mềm mại, thập phần dễ nghe.

"Thích, nhưng mà, con búp bê kia cũng không tốt bằng Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm nhớ lại ngày trước, mới biết được hoá ra có một số việc, vẫn là nhớ, nhưng lại không hề bị thương. Con búp bê, con búp bê kia đâu, đã bị mẹ cô vội ném đi, chỉ vì, Hạ Dĩ Hiên không thích.

"Kia, búp bê của Tiểu Vũ Điểm lo lắng cho mẹ." Rõ ràng rất thích, thực luyến tiếc, nhưng là, Tiểu Vũ Điểm cầm búp bê lên, đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm, "Mẹ ơi, người phải đối tốt với búp bê mà Tiểu Vũ Điểm thích nhất."

Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, đem búp bê đưa lại cho con gái trong lòng ngực.

"Tiểu Vũ Điểm chính là búp bê của mẹ, cho nên mẹ có Tiểu Vũ Điểm là đủ rồi."

Sau khi trở lại căn nhà nhỏ của họ, Hạ Nhược Tâm đi thu quần áo hàng xóm để giặt, chờ nàng giặt xong lúc sau, đều đã buổi tối, mà Tiểu Vũ Điểm đã mệt ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net