Chương 190 - Cuộc Sống Vô Vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Mạn Ni cúi đầu, chân tay có chút luống cuống. Tay đặt trên bụng nhỏ, cô cũng đã tưởng tượng, thật sự rất muốn, chỉ là vẫn không có, cũng không thể đem nhét vào a.

Trên mặt cô có chút tái nhợt, không dám ngẩng lên nhìn người.

"Mẹ, chúng con vẫn chưa nghĩ đến chuyện có con sớm, chờ thêm một ít <nhật tử> đi!" Anh đặt tay trên vai Tống Uyển, đem mọi sự đều đặt trên người mình.

Nói anh yêu vợ như mạng, tuyệt đối là không quá lời.

"Được thôi, các con muốn thế nào cũng được, mẹ cũng mặc kệ." Tống Uyển thở dài một hơi, đối với đứa con xuất sắc này, bà kỳ thật cũng không lo lắng, mà là tin tưởng anh cũng sẽ không làm bà thất vọng. Bởi vì anh từ nhỏ đến lớn, trước nay đều không có làm bà thất vọng.

Tống Uyển đi rồi. Lúc sau, Sở Luật ngồi ở trên sô pha, Lý Mạn Ni lúc này mới ngẩng đầu lên, ôm lấy eo của anh, Luật, làm sao bây giờ?

Đôi mắt đen của Sở Luật có chút trầm khuẩn, hai tay ôm Lý Mạn Ni trong lòng ngực.

"Còn có thể làm sao bây giờ? Anh không vội có con, em như vậy lo lắng, có phải là đang nghi ngờ năng lực của anh?"

Anh nhấp môi, trên mặt tựa hồ là trầm qua cái gì?

"Như thế nào sẽ đâu?" Lý Mạn Ni ngượng ngùng thu mình lại trong ngực anh, trên má có chút ửng hồng, trong lòng cũng có chút vui vẻ, tuy rằng bọn họ cũng không khả năng mỗi ngày sẽ làm vợ chồng gian sự. Nhưng là, người đàn ông này ở trên giường từ trước đến nay đều là năng lực mười phần, mà hắn đối nàng vẫn luôn là giống như tân hôn chi phóng như vậy ôn nhu.

Làm nàng mỗi một ngày đều quả thực hạnh phúc.

Chỉ là, Sở Luật, người đàn ông này thật sự có thể dùng ôn nhu để hình dung sao? Có lẽ là cô thật sự không quá hiểu biết Sở Luật, anh kỳ thật càng hẳn là cuồng dã một ít, hỏa bạo một ít, cũng phóng túng một ít.

"Đúng rồi, em đi pha cho anh ly cà phê!" Lý Mạn Ni đứng lên, đỏ mặt hướng phòng bếp đi đến, còn như vậy tiếp tục, cô cũng không dám bảo đảm một hồi cô sẽ đối với Sở Luật mà làm ra cái gì. Tuy rằng bọn họ là phu thê, nhưng cô vẫn cứ là không quá thích bản thân chủ động.

Sở Luật nhấp môi mỏng, ngồi trên sô pha, con ngươi lúc này thâm vô pháp phỏng chừng, anh từ trên người lấy ra hộp thuốc, mở ra, từ bên trong rút ra một cây, sau đó châm lửa, trong mông lung, gương mặt tựa hồ mang theo một chút trầm thương>.

Như vậy sinh hoạt, thật sự chính là anh muốn sao? Rõ ràng lúc ấy là như thế chờ mong, nhưng là hiện tại, tựa hồ lại là biến thành một loại nhẫn nại, không biết là nhẫn nại cho chính mình, hay cho người khác, cuộc sống đần độn vô vị này, anh thật sự muốn sao? 

"Tiên sinh, ngài có điện thoại."

Bảo mẫu đi đến, trong tay cầm điện thoại. Sở Luật đứng lên, tiếp nhận điện thoại từ tay bà. Thời gian ba năm qua đi, thật sự thay đổi rất nhiều, ngay cả Tiểu Hồng cũng đã rời đi, bảo mẫu thay đổi người này người nọ, thậm chí làm anh cũng không nhớ kỹ mặt ai.

Dập điếu thuốc trong tay, anh dựa vào trên sô pha ngồi xuống. "Uy......" Âm thanh trầm thấp phá lệ, có từ tính.

"Là em, biểu ca, em hôm nay muốn xin nghỉ, cho nên không đến công ty." Bên kia rất nhanh truyền đến tiếng nói của Đỗ Tĩnh Đường.

"Ân, anh đã biết." Sở Luật chỉ nhàn nhạt trả lời, bất quá, ngoài ý muốn từ điện thoại truyền ra thanh âm của người đàn ông khác.

"Đỗ Tĩnh Đường, em kín đáo một chút lại cho anh, đừng cho mẹ em biết, nếu không, bà sẽ bị em làm cho tức chết. Bà còn chỉ mình em nối dõi tông đường, em một hai phải đem chính mình bẻ cong, thật là tìm đường chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net