năm. chiến tranh lạnh cùng Namjoon.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mấy chục năm ở bên Namjoon, tôi và hắn cãi nhau có, giận nhau có, điên nhau đến độ quăng đồ bể nát kêu loảng xoảng khắp nhà cũng có.Nhưng nhớ rõ nhất với tôi, phải là lần đầu tiên tôi chiến tranh lạnh với hắn.

Mọi người còn nhớ 'nam thần' Yoo Junyoung tôi đã đề cập chứ? Thật ra sau đó tính cách cậu ta cũng chả tốt như vẻ ngoài của cậu ta đâu. Yoo Junyoung sẵn sàng lợi dụng bạn bè xung quanh để giúp cậu ta đạt điểm cao rồi sau đó đi nói xấu họ; Cậu ta lúc đó nhờ có tôi quay xuống chỉ bài mới được điểm Anh Văn cao. Vậy mà trong dự án môn anh, tôi và cậu ta mỗi người lo một mảng khác nhau, cậu ta đóng phim cho dự án còn tôi làm phần hậu kỳ,cậu ta lại rảnh rỗi đi nói xấu tôi là không làm được gì cho tổ, nực cười thật đấy. Tôi làm gì trong mảng của mình thì làm sao cậu ta biết được mà nói cơ chứ?

Nực cười hơn, cả đám con trai cũng tham gia đóng phim giống cậu ta cũng cho là những người làm hậu kỳ như bọn tôi là vô dụng. Trong khi để những cảnh quay rời rạc của bọn chúng thành một thước phim hay, chẳng phải là cũng nhờ chúng tôi cắt ghép còn gì?

Thời gian đó, Namjoon do ngồi cạnh Junyoung nên cũng chả ý kiến gì. Về sau thấy Junyoung với nhóm trưởng của nhóm hậu kỳ bọn tôi cãi nhau nảy lửa quá, hắn lại quyết định bênh Junyoung.

Cộng với việc trước đây tôi muối mặt nhờ hắn kèm toán cho tôi mà lại bị hắn từ chối, việc này như giọt nước tràn ly làm tôi giận hắn mấy tháng ròng.

Trong thời gian đó, tôi và hắn nói chuyện với nhau đúng một lần.

Lần đó, Namjoon hỏi tôi vì cớ gì tôi giận hắn. Tôi lạnh lùng chỉ bảo cậu tự nhìn lại rồi tự nhận ra đi, còn tôi nói cho cậu nghe thì chả còn nghĩa lý gì đâu.

Khoảng hơn tháng sau, hắn bắt đầu cố bắt chuyện lại nhỏ bạn cùng bàn tôi trước vì nhỏ hiền hơn tôi, nó mau giận cũng mau quên.

Từ từ, tôi và hắn cũng nói chuyện lại; Nhưng tôi vẫn còn tí chút gì đó gượng gạo dù hắn đã rất cố bắt chuyện với tôi về những vấn đề mà tôi thích.

.

Lúc ấy có đợt nóng kinh khủng khiếp, tôi đem cây quạt in hình Girls' Generation vào lớp. Vừa thấy tôi khi cả lớp đang xếp hàng trước cửa, hắn đã chạy lại, ríu rít:

"Ô, nhóm này là Girls' Generation phải không?"

Tôi im lặng, gật đầu, chẳng mấy hứng thú nói chuyện với hắn. Nhưng Namjoon thì vẫn bướng bỉnh hỏi hết thứ này đến thứ khác.

"Ơ thế tại sao nhóm này vừa được gọi là Girls' Generation vừa được gọi là Sonyeoshidae?"

"Vì Sonyeoshidae tiếng Anh là Girls' Generation. Cậu làm người Hàn giỏi Anh kiểu gì vậy?"

Tôi 'xì' một tiếng, rồi quay đi. Nào ngờ hắn mặt dày quá độ, giật lấy cây quạt của tôi.

"Để chỉ cho cậu coi nha, tôi thuộc tên hết đó." Hắn nói, rồi chỉ vào một người "Đây là Yoona phải không?"

"Không, đấy là Sooyoung." Tôi liếc xéo hắn vẻ chán nán. Nhưng tên này vẫn chưa có dấu hiệu bỏ cuộc.

"À vậy đây là Yoona?"

"Đó là Tiffany mà trời ơi Namjoon!"

Tôi chịu hết nổi, giật lại cây quạt rồi đỏng đảnh vào lớp trong khi hắn vẫn nhăn nhó mặt mày đi theo sau, lầm bầm "Ơ đoán đại thôi mà sao lại giận?"

.

Sau đó ít lâu, đến cuối năm học, thi học kì xong hết cả, bọn tôi vào trường chỉ để lấy kết quả rồi về nhà thôi.

Lúc giữa học kì, tôi và Namjoon đồng hạng nhất dù tôi được 9.56 nhưng lại bị làm tròn xuống, còn điểm hắn thật ra chỉ có 9.35 lại được làm tròn lên. Cộng thêm việc tôi đang dỗi hắn và cái đám ngồi lân cận với hắn nên tôi bực tức lắm.

Đến lúc thi cuối kì, tôi bảo mẹ rằng, bây giờ con lên cấp ba rồi, được học sinh giỏi rất khó, nên nếu kết quả tốt mẹ hãy thưởng cho con nhé.

Mẹ tôi mặt tỉnh bơ đáp:

"Mày được hạng nhất nữa thì tao thưởng."

Mếu máo, tôi bảo mẹ:

"Khó quá... hay là nếu con hơn hạng Kim Namjoon, chẳng cần biết là hạng mấy, mẹ hãy thưởng cho con nhé."

Khỏi phải nói, mẹ tôi đồng ý, vì theo mẹ, việc tôi hơn hạng Kim Namjoon, có mơ cũng không xảy ra.

Vậy nên, mấy ngày chờ kết quả, tôi cứ nôn nao không yên. Tôi dạo này đã túng thiếu kinh khủng khiếp rồi, đợt ấy, thần tượng của tôi là các chị Girls' Generation còn ra album tái bản 'Run Devil Run', nên nhất thiết phải hơn hạng hắn để bố mẹ thưởng thì tôi mới yên lòng.

Hôm đó, vừa ngồi tô màu để giết thời gian, tôi vừa than với tên bạn của mình như thế. Nó chả nói chả rằng gì liền ngoắc tay ra hiệu gọi Kim Namjoon lại chỗ bọn tôi, rồi 'tâm tình' với hắn:

"Mày à, Riah bảo rằng bố mẹ Riah chỉ thưởng khi nào Riah hơn hạng mày thôi đấy."

"Thế à? Thưởng gì thế?" Hắn cười cười.

"Album."

"Ơ lại album à?" Hắn lắc đầu. Tôi đảo mắt, độp lại ngay.

"Album thì sao?"

"Album đấy bao nhiêu tiền?"

"Mười lăm ngàn won."

"Thế tình bạn của chúng ta chưa được mười lăm ngàn won luôn sao?" Hắn để tay lên tim, vờ bị tổn thương; Thế là, được nước, tôi lạnh tanh đáp một câu gọn lỏn.

"Một xu cũng không đáng."

Nhưng quái thật, sau đấy hắn đứng nhất lớp, còn tôi lại đứng hạng năm. Sau khi nhìn mẹ mình cười một tràng đầy hả hê khi thấy khuôn mặt bí xị của tôi, cuối cùng sau đấy mẹ cũng ôm tôi rồi bảo:

"Đùa thế thôi, album của Girls' Generation phải không? Mai mẹ chở đi mua."

Còn hắn, được bố mẹ thưởng hẳn một chiếc điện thoại mới. Thật sự tôi cũng không mặn mà gì việc đấy, tôi thậm chí còn chả biết vì vẫn giận hắn. Cho đến hôm nọ, hắn lon ton lên chỗ tôi rồi lấy điện thoại tôi, bảo là mượn chơi game.

Để ý chiếc điện thoại lạ trên bàn, tôi tính cầm lên xem thử, nhưng rồi lại nghĩ xa rằng biết đâu đấy lại là điện thoại của "nam thần" nhảm ruồi Yoo Junyoung, ôi thôi nếu thế tôi cóc thèm cầm vào đâu. Tôi lười biếng buông lời:

"Này Namjoon, điện thoại ai vậy?"

"Điện thoại tôi."

"Bớt xạo." Tôi 'xì' một tiếng.

"Thật là của tôi mà. Sao cậu lại không tin tôi?"

"Không thích tin có được không?"

"Tôi phải làm gì để cậu tin tôi đây?"

Sau mấy chục năm ở với hắn, tôi đúc kết ra rằng, Kim Namjoon là kẻ hay nóng vội, lúc giận sẽ cãi nhau rất hăng máu, nhưng lại rất hay quên. Không như tôi, khi cãi nhau, tôi im ắng lắm, nhưng một khi tôi đã nói là hắn phải cứng họng và tôi còn giận lẫy, giận lâu và rất hay ghim trong lòng, mười năm sau thậm chí cũng không quên, trả thù mười năm vẫn còn quá sớm.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, hóa ra với Kim Namjoon, lòng tin của tôi lại quan trọng đến vậy ư? Rồi cứ thế tôi nguôi dần cơn giận ấy.

Gần chục năm bên cạnh nhau từ những lúc cấp ba, cho đến những ngày đón đưa trên ghế giảng đường Đại học, đi qua bao phong ba bão táp cuộc đời, những thăng trầm cũng như bao lần cãi vã, tôi vẫn chưa dám nhận mình là yêu hắn nhất hay hiểu hắn nhất (vì Namjoon là con trai cưng của bố mẹ chồng tôi nên ông bà cũng cưng chiều hắn rất nhiều) nhưng tôi dám cá một điều, rằng tôi là cô gái duy nhất có thể chấp nhận mọi tốt xấu của Kim Namjoon và yêu hắn vì chính con người hắn; Và tôi cũng thật sự may mắn khi dám cá rằng hắn cũng là kẻ duy nhất có thể chấp nhận được con người thật của tôi. Không dám hứa sẽ đi bên Kim Namjoon cả đời này đến cùng trời cuối bể, nhưng tôi dám hứa rằng chừng nào tình cảm đôi bên còn nguyên vẹn, thì sẽ hết lòng yêu thương, chăm sóc hắn, vì mấy ai lấy được thanh xuân của mình làm chồng đâu.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net