Châu đại minh tinh và anh chủ tiệm đồ nướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Châu đại minh tinh hai năm nay bắt đầu điều chỉnh lại lịch trình, một năm có mười hai tháng, chín mười tháng làm việc, thời gian còn lại là để nghỉ ngơi.

Dạo gần đây, anh có thêm niềm đam mê với mỹ thực.

Mới đây, anh xem trên mạng, có nói ở Tam Á có một tiệm đồ nướng gia đình, đồ nướng củ Trương sư phụ ở tiệm này rất ngon, nếu có đến Tam Á nhất định phải đi xem thử. Bên dưới cũng có rất nhiều bình luận tán thưởng hương vị ở đây.

Vừa hay, Châu Kha Vũ vừa đặt vé đi Tam Á.

Chiều tối, gió trên biển thổi vào đất liền mát lạnh, Tam Á ở ngoài đảo, dù đông khách du lịch, nhưng thực sự không sợ đụng phải nhiều fan.

Châu Kha Vũ gọi mỗi loại một phần, quả thực là mĩ vị nhân gian, anh quyết định phải qua chào hỏi Trương sư phụ một câu, tối về khách sạn nhất định phải phát Weibo.

Châu Kha Vũ đoán Trương sư phụ ít nhất cũng phải là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ đầy hương vị biển cả, vì người tạo ra thứ hương vị tuyệt vời như thế kia, hẳn phải là người có nhiều năm kinh nghiệm.

Hiện tại, ở đây chỉ có ba người, hai cô gái trẻ phụ trách bưng bê dọn dẹp, một cậu thanh niên đứng bếp.

"Tiểu Huệ, bàn bên kia một phần mực ống cay, một phần không cay, tới rồi."

Cậu thanh niên kia, chắc là con cháu gì đó của Trương sư phụ, Châu Kha Vũ đoán vậy.

"Xin chào."

Châu Kha Vũ tiến đến, bắt chuyện với cậu thanh niên đang xoay qua xoay lại với mấy cái bếp nướng.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Châu Kha Vũ, rồi lại quan sát phía xa.

"Xin chào, anh muốn gọi đồ sao? Bên kia còn chỗ trống, anh có thể qua đó đợi một lát sẽ có người qua giúp anh chọn đồ."

Cậu thanh niên này nhìn không có vẻ gì là dân vùng biển, da rất trắng, khuôn mặt sạch sẽ, đôi mắt rất đẹp, cười lên càng đẹp hơn.

"Không... không phải. Tôi chỉ là muốn đến chào hỏi một chút, tôi muốn gặp Trương sư phụ, có được không? Nghe danh đã lâu, giờ mới có cơ hội tới thử một chút. Đồ nướng quả thực rất ngon."

"A... Cảm ơn anh."

Cậu thanh niên một lần nữa nở nụ cười với Châu Kha Vũ.

Giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng người như thế này, lần đầu Châu Kha Vũ được gặp. Là cái kiểu thiếu niên tự do phóng khoáng, hơn nữa lại có chút đơn thuần lương thiện.

"Vậy còn Trương... Trương sư phụ, tôi có thể gặp ông ấy không?"

"Ha ha, tôi là Trương sư phụ mà anh muốn gặp đây, bất ngờ lắm đúng không?"

Cậu thiếu niên rất tự nhiên, vừa lật đồ nướng vừa nói chuyện với Châu Kha Vũ. Chuyện này cũng bình thường, Trương sư phụ cảm thấy quen rồi. Chỉ là không hiểu sao ai cũng nghĩ cậu là một lão trung niên năm mươi tuổi, sau khi biết đều tỏ ra bất ngờ.

"Cậu... cậu là Trương sư phụ sao?"

Cậu thanh niên gật đầu.

"Thật đó."

Hai giây sau, cậu lại nói tiếp.

"Tôi là Trương Gia Nguyên, mới hai mươi sáu tuổi thôi, mấy người lúc nào cũng nghĩ tôi phải sáu mươi hai tuổi, rất tổn thương đó."

Rõ ràng là ở Tam Á, nhưng sao nghe giọng điệu người này lại pha lẫn chút khẩu âm Đông Bắc.

Hai mươi sáu, chỉ nhỏ hơn Châu Kha Vũ một tuổi.

Khoảnh khắc Châu Kha Vũ nhìn vào đôi mắt của Trương Gia Nguyên, anh hiểu thế nào là nhất kiến chung tình rồi.

Rõ ràng là trời chưa tối, sao còn chưa lên, vậy sao tôi lại thấy trong đáy mắt em chứa cả một bầu trời sao lấp lánh như vậy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net