i, Có một nỗi nhớ gửi cho Bucheon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xa em rồi mới tự hỏi, thu Bucheon khác thu Seoul ở chỗ nào nhỉ?

Gió vẫn là gió Hàn Quốc, nắng vẫn là nắng quê hương, phảng phất như chưa từng thay đổi, thực chất đã sớm đổi thay. Đổi thay rất nhiều. Mùa thu thành thị. Mùa thu quê nhà. Có gì khác đâu, cớ sao trong lòng vẫn là một mảnh lạ lẫm.

Tôi tâm niệm trong đầu một trăm ngàn lần, chỉ càng cảm thấy bản thân mình thật nực cười và vô lí. Gió từ nơi em mang hương tóc mai em thơm nhẹ nhàng, nắng rọi qua nụ cười em mà càng rạng rỡ. Đẹp đẽ và ấm áp như vậy, làm sao có thể so sánh với gió Seoul, gió thổi đến chỉ mang theo lạnh lẽo cùng cực, nắng chiếu tới chỉ là một màu quạnh hiu.

Hoài niệm làm sao, một Seoul có em bên đời, một Bucheon có tôi sánh bước.

Em yêu dấu hỡi, từ nơi Bucheon ấy, em có nhớ đến Seoul phồn hoa tấp nập, Seoul hối hả vội vã, Seoul đông đúc quạnh hiu? Hay tâm trí em giờ đây chỉ còn ở lại với Bucheon bình dị mà tha thiết.

Em có biết không? Seoul nhớ em vô ngần.

Em có cảm nhận được không? Nỗi nhớ từ Seoul tôi gửi cho gió đến đất Bucheon nơi em ngập nắng vàng.

Em có nhìn thấy không? Khoảng trời xanh như màu nước mắt tôi rơi rơi theo từng nhịp trôi lững lờ của mây và gió.

Em có nghe thấy không? Tiếng con tim tôi đang thổn thức từng nhịp, tiếng trái tim em đáp trả từng lời.

Em có muốn về với tôi không? Để tôi thương em bằng cả trái tim mục nát. Hỡi em, xin ngừng bước chân lại, để tôi đến bên em, lại trao em những nụ hôn nồng và cái ôm ấm.

Em của tôi, lá thu rụng rồi, rụng một khoảng trời lặng gió. Tình ta phai rồi, phai mờ theo tháng năm. Phố thị lên đèn, cuộc sống tấp nập. Làng quê sáng tỏ, đời đời an yên. Giống nhau như thế, cũng khác nhau đến vậy. Tôi từ nơi này nhìn lên trời xanh, nhìn sông nhìn bể tụ lại nơi đáy lòng, bất giác nhớ tới Bucheon đẹp xinh thuở nào.

Tôi đi tìm em, một mảnh tình xưa cũ.

Chiều thu, nắng nhạt nhoà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net