Chương 8: Vĩ thanh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MINH NGUYỆT TINH HI, TỨ HẢI SAN XUYÊN (明月星稀, 四海山川).

Chương 8: Vĩ thanh.

Đàm Đài Tẫn bần thần ngồi trong Dưỡng Tâm Điện, anh nắm chặt áp khâm của Tinh Hải.

"Trương Giác, điều tra rõ ràng cho trẫm."

Trương Giác không nói gì, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài.

Đàm Đài Tẫn nhìn áp khâm rồi lại nhìn hộp trân châu Đông Hải để bên cạnh, đây là do Hạ An mang tới, Hạ An nói là do Tinh Hải yêu cầu.

Anh nhớ rõ hộp ngọc trai này, là anh đã sai người mang tặng cho Tinh Hải. Càng nhìn lại càng cảm thấy khó chịu, anh mở chiếc chuông trên áp khâm ra, đổ đầy ngọc trai vào trong đó. Hành động này cứ như ma xui quỷ khiến, chính anh cũng không rõ tại sao mình lại như vậy.

Trời đất quay cuồng, lúc Đàm Đài Tẫn có ý thức trở lại, anh đã thấy mình đang đứng trong căn nhà quen thuộc. Đàm Đài Tẫn gần như ngã khuỵu xuống nền.

Anh đưa mắt tìm Tô Tô, cô ở ngay bên cạnh nhưng lại không nói cả, nước mắt đầm đìa trên mặt cô.

Anh vội vàng ôm cô, dịu dàng trấn an. "Không sao rồi, đều đã qua cả rồi. Tô Tô, sẽ không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em."

Tô Tô bật khóc thành tiếng, cô thật sự rất sợ hãi.

Thân hình mềm mại của Tô Tô dán lên người Đàm Đài Tẫn, cô ôm chặt eo anh, mặt cũng úp vào lòng anh. Bả vai Tô Tô không ngừng run lên, tiếng khóc nhỏ xen lẫn tiếng nấc.

Đàm Đài Tẫn thấy cô vẫn luôn khóc thì vô cùng hoảng loạn, hệt như lúc anh thấy Tinh Hải khóc vậy. Anh càng ôm cô chặt hơn, dịu dàng an ủi. "Tô Tô, đừng khóc, có anh ở đây rồi."

"Đàm Đài Tẫn ... em sợ lắm ... em sợ mình sẽ giống Tinh Hải."

Đàm Đài Tẫn liếc nhìn chiếc áp khâm dưới thảm, chiếc chuông đã trống rỗng chỉ còn lại hạt chuông bên trong, ngọc trai rơi tán loạn xung quanh thảm. Bây giờ nếu lắc thử hẳn là sẽ nghe tiếng chuông kêu.

Nhưng ai muốn nghe tiếng chuông thê lương kia?

"Không đâu, không có chuyện đó xảy ra đâu. Bây giờ không giống như trước nữa, sẽ không xảy ra những chuyện đó được đâu. Hay là ngày mai chúng ta về nhà tổ ở với ba nhé? Có ba ở đó, chúng ta sẽ yên tâm hơn."

"Dạ."

...

Sau khi chuyện của Tinh Hải kết thúc, cảm xúc Tô Tô dần bình ổn trở lại. Có Đàm Đài Tẫn và ba ở bên cạnh, tuy Tô Tô không còn suy nghĩ lung tung nữa, nhưng cô vẫn không thể quên những chuyện kia được.

Ba Cù cảm thấy con gái và con rể mình luôn có gì đó rất lạ, tựa như đã thay đổi mà cũng như không có vấn đề gì. Tình cảm hai đứa dành cho nhau vẫn thế nên ông cũng không thắc mắc gì.

Từ khi có thai, Tô Tô đã ngưng hết các lịch trình, cái nào bỏ được thì bỏ hết, phim cũng không nhận.

Đàm Đài Tẫn cũng thường xuyên mua đồ bồi bổ cho cô, đồ ăn vặt hoặc bánh trái mà Tô Tô thích. Ngày nào tan làm về nhà cũng mang về cho cô một món gì đó.

Một tuần sau là đám cưới của anh Tịch Vô, được tổ chức ở nhà tổ. Đàm Đài Tẫn không muốn Tô Tô vất vả nhưng cũng không ngăn được, cô đi theo phụ ba chuẩn bị cho đám cưới.

Từ tiệc trưa đến tiệc tối, cả một ngày mệt nhọc lại đang có thai, lúc vừa nằm xuống giường là Tô Tô ngủ luôn, hôm nay cô đã quá mệt mỏi.

...

Trương Giác tra gần một tháng, cuối cùng cũng tra ra hung thủ.

Kết quả khiến Minh Xuyên nổi điên, nghe xong cơn giận bộc phát, hắn đập vỡ tách trà trong tay.

Kể từ khi Đàm Đài Tẫn rời đi, Minh Xuyên vẫn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra. Chuyện Tinh Hải không qua khỏi, hắn càng chắc chắn có người giở trò. Những lời Tinh Hải nói, khiến hắn không tài nào quên được, đến ngủ cũng mơ thấy nàng. Cảm giác dằn vặt và nỗi đau trong lòng Minh Xuyên chưa bao giờ nguôi.

Ngày nào hắn cũng thăm đại a ca và tứ công chúa, nhìn hai đứa một lúc lâu.

Ngày hôm đó, khi hắn đến lại nhận được tin tức đại a ca đã ngừng thở. Vốn dĩ việc sinh non đã khiến cơ thể đứa bé yếu hơn, trong thời gian mang thai Tinh Hải liên tục tiếp xúc với các loại độc và Xạ Hương, lâu dần độc tính tích tụ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của đứa bé. Ngay lúc sinh đã không suôn sẻ, một tháng này càng khó khăn hơn, cuối cùng đại a ca trút hơi thở cuối cùng vào một ngày đầu xuân. Đấy cũng là lúc lạp mai vàng trong Ngự Hoa Viên vừa nở.

Tứ công chúa bên cạnh không biết tại sao lại khóc không ngừng, có lẽ là do song sinh liền tâm. Khoảng một tuần sau đó, tứ công chúa cũng ra đi.

Minh Xuyên càng tự trách bản thân mình hơn, so với Đàm Đài Tẫn lúc ở cạnh Tinh Hải chỉ có hơn chứ không kém. Đứa bé do chính Tinh Hải dùng mạng mình đổi lấy, hắn không bảo vệ được, dù có làm bao nhiêu thứ hắn vẫn không thể giữ được. Hắn đã tìm những người gốc gác sạch sẽ nhất, Khương Ngật và Hạ An luôn ở bên cạnh bọn trẻ nhưng vẫn không thể.

Hôm nay, Minh Xuyên lại có vẻ bình tĩnh hơn mọi ngày, hắn nhìn bọn nhỏ một lúc lâu, dịu dàng ôm từng đứa vào lòng, khẽ nói với chúng rằng "A mã và ngạch nương đều rất thương hai đứa, cảm ơn các con vì đã đến dù chỉ trong một thời gian ngắn."

Cuối cùng Minh Xuyên đi ra phía ngoài, gọi người của Nội Vụ Phủ đến.

Đặt tên cho chúng, đại a ca tên Thiên Duật và tứ công chúa tên Miên Nhã.

Truy phong Đại a ca lên Kỳ Túc hoàng thái tử. Chữ "Kỳ" nghĩa là tốt lành, yên vui, chữ "Túc" nghĩa là tôn quý và là thứ ngọc đẹp. Truy phong Tứ công chúa lên Cố Luân Duyệt Hy công chúa. Chữ "Duyệt" nghĩa là đẹp lòng, vui thích, chữ "Hy" nghĩa là rạng đông, tảng sáng.

Sau đó tiến hành truy phong thêm lần nữa đối với Tinh Hải. Trước đó khi Tinh Hải mất, hắn truy phong nàng lên Huệ Uyển Hoàng Quý Phi. Nay truy phong nàng thành Hiếu Uyển Thuần Hoàng Hậu.

Chữ "Huệ" và "Uyển" hắn dành cho nàng đều là những từ rất đẹp. "Huệ" thông minh và tài trí. "Uyển" trong xinh đẹp uyển chuyển, như "Hoa nhan uyển như ngọc", nghĩa là "Mặt hoa đẹp tựa ngọc". Sau khi truy phong hoàng hậu thì thay chữ "Huệ" bằng chữ "Hiếu", vì triều Thanh thường có truyền thống ban chữ "Hiếu" cho hoàng hậu.

Ngày hôm sau, ngày hợp cung thỉnh an hoàng hậu, Minh Xuyên cũng tới dự. Sự xuất hiện của hắn và tin tức truy phong lần hai cho Tinh Hải càng khiến nhiều người bất an, đặc biệt là hoàng hậu.

"Nàng không khỏe sao? Sao mặt mày lại tái mét như vậy?" Minh Xuyên lạnh nhạt hỏi.

"Thần thiếp ... không sao. Hôm qua nghe nói hoàng thượng không khỏe, thần thiếp cũng lo lắng cho người."

"À vậy sao? Cũng cực khổ cho nàng quá, vừa chăm lo hậu cung lại vừa tính kế hoàng tự của trẫm, nàng chăm lo mọi thứ thật chu toàn."

"Hoàng thượng ... hoàng thượng nói gì vậy? Thần thiếp không hiểu."

"Diễn cũng ra vẻ hiền lương thục đức thật đó, suýt chút nữa trẫm đã bị lừa."

Minh Xuyên sai Trương Giác đem chứng cứ và nhân chứng ra. Lúc Hạ An lên điện, hoàng hậu càng hoảng hốt hơn.

Hạ An mang túi thơm chứa Xạ Hương trình lên, đây chính là túi mà nàng ta đã ban cho hậu cung vào ngày sinh thần của Minh Xuyên.

Sau đó Nghiên Tần và Diệu Âm cũng bị lôi ra.

Vào ngày Tinh Hải sinh, Nghiên Tần đã hạ Mạnh Cao Toan Giáp vào hồng treo gió mà Tinh Hải ăn, cách hạ cũng vô cùng tinh vi. Nghiên Tần giấu độc dạng bột mịn bên dưới hộ giáp của mình, đợi thử độc xong thì đưa tay ra lấy trái hồng đầu tiên trên đĩa, động tác khựng lại lúc đó là để độc rơi xuống, hoàn hảo tránh được đợt thử độc trước đó mà vẫn hạ độc lên được. Độc không chỉ rơi trúng trái hồng mà Tinh Hải ăn phải mà còn dính trên thành đĩa, vì vậy để lại dấu vết.

Diệu Âm thì tranh thủ lúc chuẩn bị nước tắm cho Tinh Hải, hạ Mạnh Cao Toan Giáp vào trong nước kết hợp cùng hoa hồng tím. Vốn dĩ Mạnh Cao Toan Giáp là loại độc khiến sinh non và để lại di chứng trong cơ thể cả người mẹ lẫn đứa bé, nhưng khi kết hợp cũng các loại hoa màu tím thì lại càng độc hơn.

Và cả Nghiên Tần và Diệu Âm đều theo phe hoàng hậu. Hoàng hậu sớm đã không vừa mắt Tinh Hải, Tinh Hải đã chiếm hết mọi sủng ái và quan tâm của Minh Xuyên, sau khi nàng ta sinh công chúa càng phẫn nộ hơn, nàng ta không cam tâm để Tinh Hải sinh hoàng tử đầu tiên sau khi đăng cơ và trưởng tử cho Minh Xuyên. Nàng ta thà rằng đó là người khác, chứ ngàn vạn lần đều không muốn là Tinh Hải.

"Không ngờ ngươi lại lợi dụng ta để hại Hiếu Uyển hoàng hậu. Đĩa hồng đó là ta dâng lên ... hoàng thượng, thần thiếp không hề có ý làm hại Uyển tỷ tỷ, thần thiếp ... " Thư Quý Nhân đứng bật dậy.

"Thư Quý Nhân, trẫm biết không phải lỗi của nàng, nàng chỉ nạn nhân thôi."

Nghi Phi và Kim Tần im lặng, hôm đó bọn họ đều có mặt.

Không ngờ Nghiên Tần lại hại Tinh Hải, ngày thường nàng ta vô cùng thân thiết và chưa từng có ý thù hằn gì. Nay vỡ lẽ, ai nấy đều hoài nghi, lo sợ người đang thân thiết với mình lại phản bội mình lúc nào không hay.

Nghiên Tần và Diệu Âm đều bị xử tử, cung nữ của Nghiên Tần cũng bị cắt toàn bộ bổng lộc, giáng chức. Gia quyến bị lưu đày.

Còn hoàng hậu cũng được Minh Xuyên ban rượu độc vì tội mưu hại hoàng tự. Tuy nhiên để giữ gìn thể diện hoàng gia, lý do công bố ra bên ngoài lại là khi sinh hoàng tam nữ Miên Nhu, hoàng hậu khó sinh, không qua khỏi. Minh Xuyên không cho người chôn cất tử tế, chỉ cuốn nàng ta trong chiếc chiếu cũ rồi hỏa táng, cũng không hề ban thụy hiệu hay cho nàng ta nhập hoàng lăng.

Toàn bộ cung nhân và gia quyến của hoàng hậu đều bị lưu đày trong âm thầm, tất cả các nhánh trong mẫu tộc của hoàng hậu cũng đều bị cách chức nếu làm quan trong triều. Về sau người liên quan đến mẫu tộc nàng ta đều không được phép vào cung làm quan hoặc tham gia tuyển tú.

...

Đàm Đài Tẫn và Tô Tô cùng tỉnh lại, cô quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, 7 giờ 23 phút sáng.

"Anh/em ..."

"Em nói trước đi."

"Em mơ thấy những chuyện xảy ra sau khi Tinh Hải mất." Tô Tô cúi đầu.

"Anh cũng vậy, có lẽ đó là cùng một giấc mơ. Không sao, không sao, mọi chuyện đã qua rồi, hung thủ đã nhận trừng phạt thích đáng. Không sao đâu, Tô Tô."

Đàm Đài Tẫn ôm Tô Tô vào lòng, nhẹ nhàng xoa vai an ủi cô.

"Tinh Hải cũng đã nhận được những gì nàng ấy xứng đáng có, chỉ tiếc là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh đã chần chừ không đòi lại công bằng cho Tinh Hải trước khi nàng ấy nhắm mắt. Là lỗi của anh."

Tô Tô lắc đầu. "Không phải lỗi của anh, em hiểu tại sao anh lại làm vậy. Dù sao cũng phải để Minh Xuyên tự xử lí thê tử kết tóc của hắn, anh làm rất tốt. Họ sẽ không trách anh đâu, em tin là vậy."

Đàm Đài Tẫn ôm Tô Tô một lúc lâu, sau đó mới nói. "Em ngủ thêm đi, anh chuẩn bị đi làm."

Trước khi đi cũng không quên đặt một nụ hôn lên trán Tô Tô.

...

Hai tháng sau, một người bạn gọi điện thoại cho Tô Tô.

"Tô Tô, em còn nhớ hôm trước anh nhờ em giới thiệu đội tạo hình cho phim của anh không?"

"Nhớ, sao thế ạ?"

"Phim quay được một tháng rồi nè, nhờ em giới thiệu nên tạo hình xinh lắm, có muốn đến xem tí không?"

"Em cũng muốn đi lắm nhưng sợ chồng không cho, để em hỏi ý kiến chồng em đã."

"Ở nhà suốt cũng không tốt cho đứa bé đâu, nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn. Nói chồng đưa em đến chơi đi, lâu rồi anh cũng không gặp cậu ta. À, hôm nay Thời Nghi đến thăm ban chồng cô ấy nên cô ấy đang đóng cameo cho phim luôn đó, lâu rồi hai đứa cũng chưa gặp nhau đúng không? Sao có muốn đến chơi tí không?"

Sau một hồi bị thao túng tâm lý, Tô Tô gọi cho Đàm Đài Tẫn. "Chồng ơi, chiều anh rảnh đúng không? Chúng ta đi thăm ban nha. Anh Chung Cực vừa gọi cho em, phim do ảnh làm biên kịch đã quay rồi, hôm nay có chị Thời Nghi ở đó nữa nên em muốn đến chơi."

Đàm Đài Tẫn im lặng hồi lâu, vì Tô Tô mang thai nên anh không muốn cô mệt mỏi, nên dạo gần đây hai người chỉ ở nhà, hoặc đi đâu đó gần gần để chơi thôi, từ nhà tổ đến trường quay cũng phải mất hai tiếng. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh đồng ý. "Được, buổi trưa anh về đưa em đi. Em đã ăn gì chưa?"

"Em ăn rồi, em đợi anh về. Moah~" Tô Tô vui vẻ đáp lời, cách một cái màn hình, cô hôn gió một cái rõ vang.

Buổi trưa, Đàm Đài Tẫn về đúng giờ đã hẹn, tự lái xe đưa cô đi thăm ban, sợ cô buồn chán còn mua dâu và nho cho cô ăn trên đường nữa.

Vừa đỗ xe xong, Tô Tô đã thấy Chung Cực đang đứng ở cổng.

"Ulatr, được đại biên kịch ra tận cửa đón thế này, quý hóa quá."

"Con nhỏ này, vào trong đi bên ngoài nắng lắm. Lỡ như con nuôi anh say nắng thì sao?"

"Anh Chung, đã lâu không gặp. Dạo này chắc bận rộn lắm nhỉ, không thấy anh đến nhà em ăn lẩu nữa." Đàm Đài Tẫn lịch sự gật đầu.

"Phim của anh vừa bấm máy không lâu nên có nhiều việc phải làm. Đợi quay xong anh sẽ đến chơi."

Nhờ có Tô Tô, Đàm Đài Tẫn mới quen biết Chung Cực. Trước đây Tô Tô từng đóng phim do Chung Cực làm biên kịch, từ đó đến giờ vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiết. Tính cách Chung Cực cũng rất tốt, mỗi lần đến chơi đều đi cùng hai trợ lí của anh ấy, mua đồ đến nấu ăn, tự nhiên như ở nhà. Qua mấy lần tiếp xúc đã thân như người nhà, tiệc tùng của nhà Tô Tô và Đàm Đài Tẫn đều không vắng mặt anh ấy.

Lúc ba người vào trong, cả đoàn đang quay cảnh hợp cung thỉnh an.

Tô Tô vừa nhìn sơ qua đã thấy Thời Nghi, tuy cô ấy chỉ ngồi ăn không nói gì nhưng vẫn nổi bần bật. Sa phục xanh trang nhã, kỳ đầu tinh tế và đặc biệt là chiếc áp khâm kia, trùng hợp là kiểu dáng nó vô cùng giống với chiếc mà Tô Tô có.

Khi Tô Tô nghe thấy hoàng hậu gọi "Tinh Hải.", cả người cô cứng đơ, chôn chân tại chỗ.

Thời Nghi bên kia ngẩng đầu, nói gì đó nhưng Tô Tô không nghe thấy.

Đàm Đài Tẫn cũng nhìn thấy thái độ kỳ lạ của cô. "Tô Tô."

"Em không sao."

Chung Cực một bên nói nhỏ. "Vốn dĩ vai này chỉ xuất hiện thông qua lời nói của các phi tần, nếu thêm cảnh cho Tinh Hải xuất hiện thì anh muốn nhờ em đóng cameo, em chính là Tinh Hải trong tưởng tượng của anh khi đọc tiểu sử trong sử sách, hơi tiếc nhưng nghĩ đến sức khỏe của em nên thôi. Trùng hợp hôm nay Thời Nghi đến thăm ban Châu Sinh Thần, đạo diễn ưng ý liền nhờ cô ấy luôn, cô ấy còn đang mang thai, nên cứ thế đóng luôn."

"Thời Nghi diễn rất tốt. Ngược lại nếu là em chắc không tốt như vậy."

Nếu Chung Cực có nhờ cô cũng sẽ từ chối, cô không muốn nhớ đến những ký ức đau buồn đó. Tô Tô không muốn chen vào hậu cung phức tạp đó thêm một lần nữa, dù chỉ là đóng phim. Nhưng cũng không thể phủ nhận Thời Nghi rất hợp vai, trầm tĩnh và ôn nhu tựa như Tinh Hải vậy. Hơn nữa Tinh Hải giống Tô Tô đến năm sáu phần, mà Thời Nghi cũng có nét giống Tô Tô, cả khuôn mặt lẫn diễn xuất đều rất hợp vai.

Không lâu sau thì quay xong cảnh đó, Thời Nghi thấy Tô Tô liền đi về phía cô. "Tô Tô, đã lâu không gặp."

"Chị Thời Nghi, anh Thẩm đã lâu không gặp. Một năm nhỉ? Từ lúc đám cưới chị đến giờ mới gặp lại." Tô Tô đang ngồi, thấy Thời Nghi đang được Thẩm Luân đỡ đi tới, cô đứng lên chào hỏi.

"Ngồi đi ngồi đi, chị nghe nói em vừa mang thai, đừng đứng lâu." Thời Nghi xua tay, mỉm cười.

"Mới ba tháng thôi ạ, không đáng ngại." Tô Tô cười rồi cũng ngồi xuống.

Thẩm Luân chuyển sang bên cạnh ngồi nói chuyện với Chung Cực và Đàm Đài Tẫn. Ba người cũng tám chuyện linh tinh, tin tức tài chính hoặc chuyện trong nhà. Không lâu sau Châu Sinh Thần cũng đến nhập bọn cùng.

Tô Tô nhìn bụng Thời Nghi đã to, cô nói. "Em sờ được không ạ?"

"Được chứ."

Tô Tô đưa tay lên sờ, cách một lớp y phục cổ trang, cảm giác rất xa lạ cũng rất quen thuộc, đột nhiên cô cảm thấy em bé đang đạp nhẹ lên tay mình. "Em bé đang đạp em này."

"Nó đang chào em đó." Thời Nghi mỉm cười.

Hai người nói chuyện một lúc lâu, đạo diễn đến nói với Châu Sinh Thần gọi Thời Nghi ra quay tiếp, chỉ còn lại vài cảnh, tranh thủ quay luôn trong ngày để Thời Nghi về nghỉ ngơi sớm.

Sau khi Thời Nghi, Châu Sinh Thần và Thẩm Luân rời đi. Tô Tô, Đàm Đài Tẫn và Chung Cực cùng nhau ra ngoài ăn tối.

Ăn xong Chung Cực bảo trợ lí của mình lái xe đưa hai người, anh ấy nói tối rồi không yên tâm để hai người tự về. Tô Tô và Đàm Đài Tẫn cũng không thể từ chối được nên trợ lí của Chung Cực lái xe của anh chở họ về nhà tổ.

...

Sáu tháng sau, Tô Tô bình an hạ sinh cặp long phụng. Khi cô sinh, Đàm Đài Tẫn luôn ở bên cạnh cô, quá trình sinh nở vô cùng thuận lợi, sức khỏe của Tô Tô và cặp song sinh cũng rất tốt, không có vấn đề gì đáng lo ngại.

...

Bốn năm sau.

"Ông ngoại rất thích khoai lang này, em sẽ đào cho ông củ khoai to nhất."

"Anh cũng sẽ đào cho ba mẹ củ to nhất."

"Kỳ Duật, Hy Nhã, xem ai tới này."

Hai anh em vừa nghe mẹ gọi liền quay đầu, bỏ xẻng trong tay xuống, chạy nhanh đến ôm lấy người vừa tới.

"Aaaa là ba nuôi."

Chung Cực khom lưng bế cả hai đứa lên, mỗi đứa một bên. "Để ba nuôi xem hai đứa lớn thêm bao nhiêu rồi. Kỳ Duật con đã cao hơn rồi này, Hy Nhã lại xinh đẹp hơn rồi. Hai đứa đang làm gì thế? Ba nuôi phụ tụi con nhé."

"Anh cứ chiều tụi nó thế, bọn nó sẽ ỷ lại đấy." Tuy nói vậy nhưng Đàm Đài Tẫn vẫn cười rất tươi, anh bước tới ôm vai Tô Tô.

Đàm Đài Tẫn và Tô Tô đứng sóng vai nhau nhìn ba người phía trước đào khoai. Hai trợ lí của Chung Cực cũng xách xô đứng bên cạnh, đợi bọn họ đào xong thì bỏ khoai lang vào.

"Không ngờ mới đây mà bọn trẻ đã lớn như vậy rồi." Tô Tô nhìn anh, dịu dàng lau mồ hôi trên trán anh.

"Đều nhờ em chăm lo chúng kỹ càng đấy, cảm ơn em vì đã đến, cảm ơn vì đã sinh cho anh hai đứa con đáng yêu như vậy."

"Đang yên đang lành, tự nhiên lại sến súa vậy?" Tô Tô bật cười.

"Anh thật lòng đấy." Đàm Đài Tẫn ngại ngùng gãi đầu.

Hai vị trợ lí của Chung Cực lắc đầu, từ lúc biết đến gia đình này họ cảm giác mình đã trở thành bảo mẫu từ lúc nào không hay, lúc thì đưa đón Đàm Đài Tẫn và Tô Tô, lúc thì đi theo chơi cùng tụi nhỏ, đặc biệt là mỗi lần cùng sếp đến nhà Tô Tô chơi, họ luôn phải chạy khắp nơi để chơi với hai đứa nhỏ.

Khung cảnh đó hòa hợp đến lạ, khi đến đây chơi, mọi người đều xem nhau như người trong nhà. Cùng nhau ăn uống, chơi đùa và nói đủ mọi chuyện trên đời.

Thời gian xoay vần, bốn mùa không ngừng luân chuyển, chỉ hy vọng chúng ta có thể mãi bên nhau.

Cùng nhau vui đùa, cùng nhau tạo ra những kỷ niệm ấm áp, cùng nhau già đi. Thế là đủ.

HOÀN.

.

#sinhnhuyenhoa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net