[A Mật] Thần lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta vừa xuống hạ giới, có nghe tin quân vương Đàm Đài Tẫn con đàn cháu đống. Cửu Mân Thần Quân là Đàm Đài Tẫn, vậy Thần Nữ Lê Tô Tô có phải là vợ sau của quân vương không?" - Một đệ tử Hành Dương Tông trong lúc chưa vào lớp, rảnh rỗi tán chuyện với các sư huynh sư muội. 

Khi sư huynh sư muội đang ồn ào bàn luận, bỗng tiếng vả từ lực gió vào mặt đệ tử xấu số

Đệ tử đang hoang mang không biết tự dưng tại sao bị tát, thì nhìn thấy Tử Mật, đại đồ đệ của Công Dã trưởng môn đi tới.

"Ngươi không biết có thể đi đến hỏi ta, chứ không phải đi tung tin đồn lung tung. Cha ta từ trước đến giờ chỉ có mẹ ta, ngàn năm không đổi. Người cha ta cưới ở hạ giới cũng chỉ có mẹ ta hồi đó là phàm nhân. Lấy đâu ra vợ sau để cho ngươi xàm ngôn? Nếu ngươi không tin, có thể hỏi trực tiếp sư phụ ta" - Tử Mật bình tĩnh đáp. 

Đệ tử nhìn thấy Tử Mật liền hoảng sợ.

"Vâng, Tử Mật sư tỷ nói phải ạ!"

Mấy sư huynh sư muội từ ồn ào bàn luận bỗng dưng yên lặng, nhìn thấy Tử Mật, chắp tay chào rồi chuồn đi trong xấu hổ.

Tử Mật cảm thấy thật sự oan uổng cho cha mình. Lội sông 500 năm tìm hồn phách mẹ em, róc xương róc thịt, cuối cùng lời đồn đại hạ giới vẫn là con đàn cháu đống, rồi từng là Tiền Ma Thần. Tuy cha mẹ không quan tâm lời đồn đại, nhưng Tử Mật thấy thương cho họ. Mà thương nữa là, họ không hề có ý định giải thích lời đồn đại!

Làm sao mà giải thích lời đồn đại bây giờ? Rằng người từng ngồi trông Long ỷ Cảnh Quốc 500 năm vốn là em rể của Đàm Đài Tẫn? Vốn đất nước không phải là của Đàm Đài gia mà thực chất là Diệp gia? Nếu ai ra thanh minh cho cha em, sẽ là cái cớ để tạo nên phản loạn. Cơ ngơi hơn ngàn năm hòa bình có thể tan biến, lại loạn lạc như thời cha em còn là phàm nhân, làm sao mà yên ổn được? 

Vì lẽ đó, tin đồn Đàm Đài Tẫn quân vương con đàn cháu đống ở hạ giới vĩnh viễn không bao giờ được dẹp tan, vì tương lai nhà vợ rộng mở.

Au: Vì tương lai nhà vợ, anh tôi quyết không đính chính, thật là sự hy sinh vĩ đại. 

Tin đồn cha là Tiền Ma Thần cũng không thể thay đổi, vì đó là sự thật. Tuy rằng Cửu Mân Thần Quân phổ độ chúng sinh, hy sinh vì việc nghĩa, nhưng người ta cũng không bao giờ quên Thần Quân từng là Ma Thần. 

Dù có thế nào, cha vẫn giữ vững đạo tâm của mình, mặc cho người đời bàn tán. Đó là điều cha nói với Tử Mật nhiều lần. 

Tử Mật hồi đó còn nhỏ, cứ ngỡ khi cha trở lại dương thế, những tin đồn kinh khủng này sẽ tan biến. Nhưng thực ra, khi cha sống lại, tin đồn chưa bao giờ biến mất. Ấy vậy, cha chưa từng cảm thấy khó chịu. Đối với cha, chỉ cần những người thân quen hiểu cha là đủ. Không thể quản được miệng lưỡi thế gian, nhưng quản được chính mình - đó là lời cha dạy em.

Em luôn giữ mãi trong lòng khi tu Thần lực. 

Mẹ em thì lại dạy em về quyền lực và sự công bằng. Từ ngày em luyện thành Thần do tu Vô tình đạo, mẹ và cha ngay lập tức đến Hành Dương Tông để chứng kiến khoảnh khắc con thành Thần, rồi cùng em nói chuyện.

"Thế giới này có nhiều thứ bậc. Mỗi người chúng ta sinh ra đã khác nhau, ở thứ bậc khác nhau, Chính vì vậy, khi con thành Thần, không nên cư xử thượng đẳng chỉ vì mình là Thần"

"Tại sao lại vậy mẫu thân?"

"Vì hành động của mình có thể vô tình tạo nên tâm ma của người khác. Họ không được chọn xuất thân, môi trường sống từ khi sinh ra sao. Chúng ta may mắn sinh ra đã có môi trường tốt hơn và xuất thân tốt hơn, đó không phải do ban đầu chúng ta tự lực để có được. Vì vậy, càng là Thần càng không nên cư xử với họ thượng đẳng."

Bao nhiêu thoại bản trong quá khứ cho thấy, sự tự ti về xuất thân đã đem lại bao nhiêu thương đau. Có rất nhiều người chọn vượt trên xuất thân đó, và có người chọn ganh tỵ vô lý, từ đó dẫn đến việc làm điều ác. Không thể cản được việc ganh tỵ, nhưng mình có thể tạo điều kiện để họ bớt ganh ghét, từ đó giảm sự tự ti đi, giảm việc ác. Việc đầu tiên Tô Tô dạy con khi thành Thần vô cùng hợp lý. 

Tử Mật chiêm nghiệm về đạo Vô tình mà em đã luyện được. Sinh ra có huyết mạch Phượng hoàng, nhưng em phải mất rất nhiều công mới tu thành Thần. Khác với mẫu thân mình, em không cần phải dính Tinh phạt cộng với đòn Đồ Thần Nỏ suýt đánh vào người khác mà im lìm luyện thành mà nên.

Còn A Điểu thì thôi, sinh ra đã là Thần, may là nó chỉ tập trung báo nhà mình chứ không báo nơi khác.

Thật buồn cười, đạo tên là Vô tình, nhưng thực ra lại hữu tình biết bao. Vì tình yêu vốn chẳng phải chỉ là tình cảm nam nữ, mà là tình yêu thế gian muôn màu. 

Ngay khi đến Hành Dương Tông, em từng hỏi Công Dã sư thúc, người cũng đang luyện Vô tình đạo:

"Sư thúc đã tu Vô tình đạo đã lâu, tại sao vẫn chưa thể thành Thần?"

Đúng là con gái Đàm Đài Tẫn, một câu chọc đúng nỗi đau của Công Dã chưởng môn trẻ tuổi. Công Dã Tịch Vô ngạc nhiên trước câu hỏi của con bé, nhưng vẫn trả lời:

"Có lẽ chấp niệm của ta chưa giải được. Nhưng con khác ta, con sinh ra từ Phượng Hoàng Thần Nữ, đã có nền từ trước, sẽ tu được thôi"

Nói xong, ánh mắt Công Dã Tịch Vô đượm buồn. 

Đàm Đài Tử Mật nhìn hiểu ngay. Bé đã từng nghe câu chuyện của Công Dã sư bá và Mạt Nữ cô cô khi còn ở bên mẫu thân. Mạt Nữ đã dùng linh đan của chính mình cứu sống Công Dã Tịch Vô, xóa trí nhớ sư bá rồi biến mất. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của Đồng Bi Đạo, Mạt Nữ được sống lại. Còn Công Dã Tịch Vô, cho dù bị xóa trí nhớ, sau đó cũng lại nhớ ra khi nhìn lại Mạt Nữ lần nữa ở Ma giới. 

Chấp niệm không thể chỉ dùng phép quên lãng là mất hết. Với Công Dã Tịch Vô là vậy.

 Điều này khiến cho bé nhớ từ nhỏ, mình từng hỏi mẫu thân:

"Mẫu thân, mẫu thân biết mẫu thân yêu phụ thân khi nào?"

Tô Tô im lặng ngẫm nghĩ.

Rốt cuộc nàng đã yêu Đàm Đài Tẫn khi nào? 

Trong tiệc năm mới đó, khi nàng tặng sấp tiền cho người khác, chàng tuy nói rằng có thể là lừa đảo, nhưng vẫn khen nàng?

Hay chàng cứu cả Diệp gia khỏi Thịnh Vương truy sát?

Hay cách chàng điều hành đất nước, một mực hướng thiện?

Hay chàng tặng những món quà độc lạ mà thoại bản chưa từng tưởng tượng nổi?

Hay chàng đưa nàng nhìn phồn hoa Cảnh Quốc, người dân an cư lạc nghiệp, chàng nổi thành Minh quân?

Có lẽ, nàng cũng chẳng biết từ khi nào nàng đã yêu chàng, chỉ biết rằng, thời còn ở thân xác Diệp Tịch Vụ, người nàng yêu là quân vương vì nước vì dân, chăm chỉ hướng thiện.

Người nàng yêu lúc đó là Đàm Đài Tẫn, nhưng người nàng ghét lúc đó là Ma Thần tàn sát cả Tiên tộc nhà nàng. 

Vì lẽ đó, thật khó để quyết đâm 9 cái đinh vào người chàng, khi chàng đã hướng thiện, chỉ vì sau khi chết, chàng sẽ thành Ma Thần. Nếu không có sự hiểu lầm về cái chết của Tổ mẫu, và cái chết của Tiêu Lẫm, có lẽ mọi chuyện đã khác. 

Con người không thể quyết định nơi mình sinh ra, nhưng hoàn toàn có thể quyết định Thiện Ác. 

Tô Tô sờ đầu con gái trả lời: 

"Tử Mật à, quả thật, ta không biết ta yêu chàng ấy từ khi nào, nhưng ta vẫn luôn nhớ nguyên do tại sao ta yêu chàng ấy. Phụ thân con, cho dù cuộc đời số phận tàn nhẫn, nhưng cha con chưa từng khuất phục nó. Một người bị so sánh kém hơn người khác, thay vì ghen tỵ, chàng tìm cách học hỏi để có thể giỏi như người kia. Cha con chưa từng ngừng học hỏi, cải thiện và hướng thiện. Ngay cả khi lên Tiên môn, chỉ một thời gian ngắn, cha con đã là học bá người người công nhận, ngang với Công Dã sư thúc của con. Cha con vẫn giữ Đạo Tâm, kể cả số phận ép chàng thành Ma. Chưa kể, cha vẫn luôn yêu mẫu thân, dù thời thế đổi thay. Con nghĩ xem, nếu là con, con có cảm động trước tấm lòng của cha con không?"

Tử Mật xúc động, nhưng vẫn hỏi:

"Nếu là vậy, tại sao cha lại bỏ lại mẹ con chúng ta mà ra đi?"

Tô Tô lại trầm mặc.

"Đáng lẽ ra, cha con hoàn toàn có thể về lại với ta, im lặng tổ chức đám cưới, sống nốt cuộc đời còn lại. Nhưng làm sao có thể? Khi đó, cha con vì lời thỉnh cầu của Triệu sư thúc mà phải kết liễu ông, khiến Tiên giới và Tiêu Dao Tông phẫn nộ. Đồng Bi Đạo đã được mở ra, không sớm thì muộn, nó sẽ phá hủy Tam giới. Người duy nhất có thể đóng nó lại, chỉ có Ma Thần chân chính. Dù rằng, trong suốt cả 500 năm, phụ thân con tâm tâm niệm niệm muốn cùng ta sống hạnh phúc, nhưng tam giới lâm nguy, phụ thân con có về với ta thì Tam giới cũng sẽ bị phá hủy! Chàng chỉ còn cách duy nhất là thành Ma Thần, hy sinh danh tiếng và thân xác bản thân, tình yêu với ta để đổi lại Tam giới bình an"

Vô Tình Đạo là vậy. Tiểu ái sau đại ái, chỉ có vì đại ái, mới lĩnh ngộ được Vô Tình Đạo.

Có lẽ, khi thấy phụ thân dùng Đồ Thần Nỏ ngắm bắn Tiên môn, mẫu thân từ bỏ tình yêu với phụ thân, để đem đại ái lên đầu, vì thế mới lĩnh ngộ được Vô tình đạo. 

Vô tình đạo, không phải là không có tình, mà là tình yêu thế gian. Một khi đặt tình yêu thế gian lên đầu thì mới thành Thần được. 

Vì đã hiểu rõ, Tử Mật chăm chỉ tu luyện, sớm thành Thần Minh.

Tuy nhiên, Tử Mật biết rõ, thành Thần không phải là cái đích, nó là quá trình.

Chẳng phải Minh Dạ là Thần nhưng từng suýt nhập Ma vì không thể cứu nổi Tang Tửu? Những dòng chữ đau nhói trong quyển Bát Nhã Phù Sinh vẫn đọng lại trong tâm trí Tử Mật. Lúc đó, nỗi đau của Minh Dạ lấn át tình yêu thế gian, một mực mong muốn thành Ma. Nếu không phải Tang Tửu đã thức tỉnh hắn, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không thể giữ lại Đạo tâm của mình.

Thành Thần Thành Ma chỉ một ý niệm. 

Câu này cha bé đã từng nói. Cho dù khi cơ thể phàm nhân của mẫu thân đã chết, cha hoàn toàn có thể hóa thành Ma Thần, nhưng cha nhất quyết không chịu.

Cho dù ở Đỉnh Hàng Ma, cha thà để cho Tiên môn giết mình chứ nhất quyết không muốn thành Ma. 

Cho dù vận mệnh ép cha thành Ma, nhưng cuối cùng, cha vẫn hóa thành Thần Minh. 

Chính vì thế, là vị thần tiếp theo của Thần Vực Thượng Thanh, Tử Mật nhất quyết sẽ giữ vững Đạo tâm của mình, cùng cha mẹ và A Điểu mở ra thời kỳ thịnh thế của các vị Thần, cùng bảo vệ Tam giới. 


P/S: Chúc mừng Trường Nguyệt Tẫn Minh đạt giải "Phim bộ của năm" trong Đêm hội Weibo. Chính vì thế nên mình lên chap để chúc mừng đó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net