[Tẫn Tô] Vẫn luôn là tiểu Tẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây các tiên tỳ và thiên binh lại thấy một con chim vàng nhìn buồn thiu, lủi thủi dưới gốc cây Ngô đồng. 

Chim non dạo này bị rảnh. Vì bao lần định đi chơi toàn bị cha mẹ phát hiện, nên bé bắt đầu chán.

"Thanh Di thiếu chủ hiện mãi vẫn chưa thành nhân hình nhỉ?"

Đàm Đài Thanh Di - tên thật của con chim non, là hy vọng của Cửu Mân Thần Quân và Tô Tô Thần Nữ về sự bình yên Tam giới. Tam giới đúng là thái bình thật, nhưng cặp đôi Thần Minh có thái bình không thì... thật khó nói. 

"Đã hơn một trăm năm rồi, thiếu chủ vẫn giữ điểu hình. Không biết tại sao thiếu chủ vẫn thế nhỉ?"

"Các tỷ còn nhớ Tô Tô Thần Nữ một trăm tuổi đã làm được gì không? Một trăm tuổi, Tô Tô Thần Nữ quay về quá khứ, cảm hóa Cửu Mân Thần Quân, giúp Thần Quân hóa thành Chân Thần. Vậy mà Thanh Di thiếu chủ cũng từng này tuổi, ngoài việc chạy trốn đi chơi và bị cha mẹ bắt lại, ta chẳng thấy thiếu chủ ra dáng vẻ Thần gì cả"

"Ta còn nhớ chứ. Chẳng nhẽ, đời cha mẹ huy hoàng là đời con sẽ bị yếu đi?"

"Không thể nào, cả hai đều là Chân Thần, làm sao con có thể kém cỏi được. Thanh Di thiếu chủ chỉ là hơi chậm phát triển chút thôi, nhưng một khi phát triển hóa hình rồi thì nhanh như Thần Nữ tấn Thần thôi."

Rõ ràng những tiên tỳ thiên binh đều ở xa, không ai dám đến gần làm phiền giấc ngủ của chú chim nhỏ cả. Ai cũng biết, năng lực của chú chim non rất vượt trội, nhưng việc hóa hình và công lao thành Thần, quả thật bé vẫn còn kém xa mẹ bé. Tuy vậy, chim non bé bỏng ở gốc Ngô Đồng đều nghe thấy hết. 

Chắc các tiên tỳ thiên binh chưa từng thấy nó đối chọi với chính cha nó ở thời không khác mà vẫn còn sống nên mới nghĩ vậy. 

Tuy bé nghĩ như thế, nhưng mà như cha bé, nghĩ một đằng làm một nẻo. Ngày hôm sau, chú chim non lại thêm buồn chán ở gốc cây Ngô Đồng, gặm gặm một cách quái lạ. 

Tô Tô nhìn A Điểu có dấu hiệu bất thường, liền hỏi Đàm Đài Tẫn:

"A Điểu sao kỳ lạ thế?"

"Cứ để con yên đi. Ta biết con làm sao rồi" - Đàm Đài Tẫn nói.

Khi A Điểu bay xung quanh Thần Vực để suy nghĩ vu vơ, bỗng gió thổi to hơn, khiến chú chim bị tạt vào một phòng lớn. 

Là hai vị học bá của đệ nhất đệ nhị Tiên môn, phòng sách của Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô không bao giờ nhỏ.  Hai người này, rất hay mỗi ngày vào phòng đọc sách để đọc thêm, rồi trao đổi với nhau trong đó. Dù đã ở Thần Vực hơn một trăm năm, nhưng chim non chưa từng vào phòng sách. Tính tò mò của chim non cực cao, thế là bay vào trong phòng. 

Tủ sách cực kì ngăn nắp, gọn gàng, cũng như chủ của nó vậy. Đấy là nếu như họ không phải là Thần thì nghĩ thế. A Điểu thấy rất lạ là, không hiểu sao, nó thấy cha mẹ thỉnh thoảng lại tạo kết giới ở đây, trong khi chỉ có hai cha mẹ vào nơi này. 

Một quyển sách bỗng dưng rớt xuống đất, làm chim non giật mình. Bé đến gần quyển sách, thì thấy tiêu đề "Hóa Hình Căn Bản".

"Ta chẳng thấy thiếu chủ ra dáng vẻ Thần gì cả"

"Đời cha mẹ huy hoàng là đời con sẽ bị yếu đi"

Từng chữ từng chữ như cứa vào tim con chim bé nhỏ. Ngẫm nghĩ lại, tại sao cha mẹ bé làm được, tỷ tỷ bé làm được, mà bé lại chẳng làm được

Thế là con chim non mang quyển sách lên bàn, bắt đầu đọc thử quyển sách này.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi Tô Tô và Đàm Đài Tẫn tan chầu, họ đi đến phòng A Điểu, không thấy con chim non ở trong phòng nghịch nữa. Chẳng nhẽ A Điểu đã trốn thoát rồi? Hai vợ chồng liền lấy gương tìm thằng con ở đâu. Tuy nhiên, trước mặt họ là hình ảnh A Điểu lẳng lặng đọc sách, nghiên cứu xem làm sao hóa hình người.

Một cảm giác xúc động len lỏi vào tim hai vợ chồng.

"A Điểu học được tính của chàng. Ta nhớ ngày xưa, chỉ vì câu Tiêu Lẫm làm vua tốt hơn của Thanh Vũ mà chàng chăm chỉ đọc sách, tìm thầy, tìm mọi cách để trở thành minh quân mọi người khâm phục"

"Chẳng phải ngày xưa nàng cũng đọc sách để tán tỉnh ta sao?"

Lê Tô Tô xấu hổ, đánh vào ngực Đàm Đài Tẫn nói: "Đó là việc công, vì bình yên Tam giới, chàng hiểu chưa? Sao chàng toàn nhớ chọn lọc vậy? Chàng quên ta còn mượn sách ở Hành Dương Tông để đọc về Ma Thần à?"

Đàm Đài Tẫn cười phớ lớ: "Thôi được rồi, A Điểu đều thừa hưởng từ cả hai chúng ta cả." 

Cái nắm tay bắt đầu ấm dần, không chỉ ấm áp tình vợ chồng, còn là hơi ấm của niềm hy vọng về đứa con bé bỏng của họ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ ngày đó trở đi, Thượng Thanh Thần Vực bỗng dưng êm ảm, không còn tiếng chim non chiêm chiếp vì bị phạt. Thay vào đó, người ta thấy một con chim non hay đem sách về đọc và tu luyện.

Trời đất, có ngày tiểu A Điểu chăm chỉ đọc sách! Bão táp mưa xa, sét đánh đùng đùng, cũng không sốc bằng tin này!

Và đúng là, mấy ngày sau có sét thật.

Trong phòng đọc sách, bỗng dưng sét đánh ngang. Tô Tô thấy hiện tượng kì lạ, liền gọi Đàm Đài Tẫn đến phòng sách ngay lập tức, sợ rằng bé bị thành chim nướng.

Vậy mà, trước mặt họ là một cậu bé nhìn y hệt Đàm Đài Tẫn thời nhỏ. Bé liền bảo:

"Cha mẹ ơi, con hóa hình người rồi này!"

Tiểu A Điểu nhảy tưng tưng lên vì sung sướng.

Người sung sướng hơn cả, ngoài Đàm Đài Tẫn là Tô Tô. Nhớ lại, trong những lúc trêu chọc nhau, chồng hay trêu nàng là vì con giống nàng nên mới nghịch bất chấp thế, từ A Mật đến A Điểu. Giờ đây, khi thành hình người giống hệt phiên bản nhỏ của Đàm Đài Tẫn, nàng cười vào mặt chồng. Giờ thì A Điểu giống ai mới nghịch bất chấp nào?

Từ đó trở đi, Đàm Đài Tẫn không dám trêu con giống mẹ nên nghịch nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net