cảm giác của một người tự ti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra cũng chỉ là một câu chuyện thường ngày nhưng hôm nay tâm trạng nên muốn viết vài dòng.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường và cũng nhận sự giáo dục bình thường, nhưng lúc nào mà tôi lại cảm thấy tự ti nhỉ? Không biết nữa có khi là năm lớp 7,8,9 mà còn hơn thế nữa ấy chứ. Nguyên nhân tại sao thì chính tôi cũng không rõ có lẽ là do nhiều tác động của ngoại cảnh. Hmmmm thú thật thì tôi hay nằm mơ về cái thời bé lúc mà tôi 5,6 tuổi ấy lúc đó tôi hoạt bát lắm hay cười hay nói thích chạy nhảy lung tung
Bố mẹ còn hay mắng tôi là giặc quỷ cơ mà. Hồi ấy tôi hồn hiên vô lo vô nghĩ cảm thấy thế giới này thật đẹp đến hạt mưa cũng đẹp nữa. Tôi thích mơ mộng và có tính khí ngay thẳng cữ hễ thích gì khen gì là tôi nói được ngay, ngày xưa á tôi còn là thủ lĩnh của đám lít nhít ấy nghe oai nhỉ. Nghĩ lại cũng thấy thật hoài niệm, tôi ước mình được trở lại ngày bé ấy. Nhưng càng lớn tôi lại càng cảm thấy tự ti. Tôi không dám cười không dám khóc thậm chí là không dám ước mơ. Nhưng con người mà không mơ thì sao mà sống nhưng càng mơ mộng tôi lại càng cảm tháy a chạnh lòng, không chính xác hơn là một cảm giác buồn man mác khó tả. Tôi không còn thích đám đông, không thích ồn ào náo nhiệt, nụ cười càng ngày càng phai nhạt. Khó hiểu nhỉ điều gì đã khiến một người năng nổ tự tin trở nên trầm mặc. Đến chính tôi cũng thấy khó hiểu, tôi luôn cảm thấy bên trong mình đang khiếm khuyết phần nào đấy và luôn cố gắng lấp đầy nó nhưng thật sự khó khăn tôi chẳng biết mình thiếu gì cả tôi nghĩ mình thiếu niềm vui nhưng tôi vẫn có thể cười nói bình thường, tôi nghĩ mình thiếu thông minh nhưng sự cố gắng học tập lại cứ chững miết,tôi nghĩ mình thiếu hòa đồng nhưng tôi luôn có gắng tìm kiếm nhiều mối quan hệ, tôi nghĩ mình thiếu quan tâm nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được tình cảm mọi người dành cho mình, có lẽ chỉ là tôi không dám tin tưởng tôi sợ mọi thứ sẽ rời khỏi tôi nên cứ mãi cố gắng bám víu vào dù không thật lòng thích thú. Có người yêu nhưng tôi luôn cảm thấy cô đơn tại sợ rằng họ rồi cũng sẽ rời bỏ mình nên tôi không dám can đảm yêu hết mình. Đỉnh điểm của sự tự ti nhạy cảm đó có.lẽ.là ở khoảng năm.lớp 7,8 lúc ấy tôi cảm thấy mình mất hết hi vọng vào cuộc sống tôi chẳng còn hứng thú với bất kì điều gì đôi khi  tôi cũng nghĩ đến cái chết và cảm khái về nó thật hèn nhát đúng không may sao lúc ấy tôi lại chiến thắng được thứ cảm xúc tiêu cực ấy. Tôi đã đóng cửa lại thu mình vào thế giới riêng để tự chữa lành tổn thương tôi tìm kiếm niềm vui nhỏ trong thế giới ấy cảm nhận sự ấm áp của nó có lẽ đấy là chốn về an toàn nhất mà tôi tự tạo ra cho bản thân mình và rồi tôi cũng thành công tôi đã lấp đầy được kha khá lỗ vết thương dù chúng để lại sẹo xấu xí nhưng cũng là một tin tốt đúng không hì hì. Dù bây giờ cảm xúc của tôi chưa thật sự ổn định nhưng tôi tin rồi tôi cũng có thể lấp hết được sự trống rỗng và trở lên tự tin hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chiase