🌿Chỉ Còn Những Mùa Nhớ🌿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ sang nhẹ nhàng, đong đưa và đỏng đảnh với những cơn mưa đầu mùa ẩm ướt, phảng phất cái vị nồng nồng của đất mẹ làm cho tôi có một cảm giác nhớ nhung kỳ lạ. Phải, đó là nhớ!

Tôi nhớ điều gì? Tôi cũng chẳng rõ nữa, phải chăng đó là những chiều tàn xưa cũ, khi tháng năm ve hát gọi mùa hè, hoa phượng thắm buông rơi tà áo trắng, tuổi học trò ai ngỡ đã bỏ quên. Có lẽ là vậy, khi sáng nay mưa bay bay giăng đầy lối phố, đường trở mình bỗng nửa lạ, nửa quen trong lòng những người qua phố với vạt áo mới mang tên mùa Hạ. Vạt áo ấy, hồng hồng, tím tím, lại thêm chút màu trăng trắng yêu thương về những ngày ngây thơ, vụng dại mà giờ đây dù có muốn đến đâu, tôi cũng chẳng bao giờ quay lại được nữa.

Ai nào đã mang cho tôi mùa hạ?

Giọt sầu vương, thương ký ức học trò

Học trò của tôi, là những ngày hanh hao trong màu nắng mùa hạ, ướt vai gầy, thấm đẫm giọt mồ hôi, là đêm thâu khi vẫn còn thao thức, sáng gật gù, tranh thủ ngủ ra chơi. Và còn đâu? Những chiều xưa hò hẹn, bánh đa vừng, vài gói mỳ tôm, hay tiếc nuối khi quên chùm quả chín, mất công trèo, chả nhẽ lại về không. Vậy đấy, thuở học trò ai mà chẳng nghịch ngợm, biết bao lần làm thầy cô lo lắng, nào ai bảo dạy lớp chọn may mắn thì chắc có lẽ họ đã nhầm. Bởi lớp tôi cũng là chọn như thế, ấy vậy mà, nhớ khi xưa khi mỗi chiều lên lớp, chẳng bàn nào đủ cả bốn thành viên. Bàn nào cũng vậy, kiểu gì cũng lác đác đi đâu mất một đứa mà nửa tiếng sau nếu để ý sẽ thấy đang xếp hàng bê gạch, hay một hai chạy giữa sân trường. Rồi còn đâu, những khoảnh khắc say mê khi cô trò cùng nhau làm bài khó, dẫu đánh mắng cũng là do cô muốn tốt, để chẳng đứa nào dám ra vẻ tự cao. Giờ đây, tất cả những ngày tháng tươi đẹp ấy đã trở nên xa xăm và mờ nhạt trong mảng màu ký ức, để rồi trong một phút giây nào đó lại ùa về thổn thức cả trong mơ:

Học trò ơi sao mà thương đến thế?

Cả trong mơ cũng mong muốn quay về

Vì xa lắm, nhưng còn thương, còn nhớ nên dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua cơn ngủ mê, thì trong tim vẫn đau đáu quay về. Nhưng bây giờ, ai còn về được nữa khi muộn màng mùa nhớ lại gọi tên…  nhớ bạn bè, nhớ cả chút tơ vương của những năm tháng âm thầm không nói. Tôi mơ màng viết chuyện tình học sinh, tuổi mười bảy yêu thầm chưa dám nói, chỉ một mình ôm khối bệnh tương tư. Thuở ấy trong veo yêu thầm chưa dám ngỏ, mắt vương sầu nhìn mùa tiễn người đi, để bây giờ khi nếm vị chia phôi, mùi tháng năm thương tình xưa áo trắng.

Hạ chiều nay, nắng buông rèm xa vắng, nhành phượng hồng thắp lửa phủ trường xưa, gió bay bay mang chùm hoa mới nở, phút bần thần tôi muốn ngược thời gian. Ngược về đâu, hỡi những ngày trẻ dại ước muốn viển vông mau thoát kiếp học trò, được thỏa sức vẫy vùng trong bốn bể. Nhưng bây giờ muộn quá rồi phải không, bởi thời gian dẫu xoay vòng tạo hóa, ve râm ran gọi mùa cũ quay về, thì ai dám chắc… đó không là mùa nhớ?

"Bay về miền nắng hạ"
_Lê ngọc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net