Bức thư ngày không nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi cậu, An.

Tớ là Vân, cô bạn ngồi cạnh cậu suốt những năm cấp 3 đây, có lẽ khi cậu đọc được lá thư này, không chừng tớ đã không còn tồn tại ở đây nữa rồi nhỉ? Ban đầu tớ cũng chẳng định viết những thứ sến sẩm này đâu, nhưng tớ nghĩ nếu không để lại chút gì đó để nói lời tạm biệt cậu, có khi cậu sẽ hận tớ chết mất.

Tụi mình thân nhau từ lúc nào tớ cũng chẳng còn nhớ rõ, nhưng tớ nhớ có một chàng trai 16 tuổi năm đó siêu siêu tốt bụng cõng tớ khi tớ bị ngã cầu thang ý, lúc đấy tớ mít ướt vô cùng, tiếng khóc cũng đặc biệt lớn, cậu bảo với tớ rằng "cậu bình thường đã đẹp sẵn rồi nhưng cậu sẽ đẹp hơn nếu như cậu không khóc đấy", thế là tớ cũng chẳng dám khóc nữa luôn.

Tớ phải công nhận cậu rất biết cách dỗ người, tính cách so với bọn con trai hồi đấy thì cậu trầm ổn hơn họ, lại khá ôn nhu mặc dù đôi khi cũng rất gợi đòn. Tụi mình ở cạnh nhau thoắt cái mà đã 5 năm, 5 năm đó chẳng biết bao lần tụi mình cãi vã, xích mích, chiến tranh lạnh, cũng chẳng biết bao nhiêu cuộc làm hoà giữa tớ và cậu, kỉ niệm đẹp thì có rất nhiều, nhưng tớ không tiện kể ở đây vì tớ nghĩ tớ sẽ viết mãi mất, à quên chưa nói, không bao lâu nữa chúng ta đã chào mừng một An 21 tuổi rồi nhỉ, trưởng thành nhanh thật đấy, sinh nhật vui vẻ nha, An.

Thật ra còn có rất nhiều chuyện tớ vẫn chưa kịp nói với cậu đâu, nhưng mà An này, tớ xin lỗi nhé, hôm đấy cậu bảo rằng cậu thích tớ, tớ lại cứ thế chẳng nói gì, nói thật thì tớ cũng thích An nhiều lắm, nhưng biết làm sao được vì tớ chắc chỉ có thể hẹn cậu ở một cuộc đời khác, một cuộc đời dài hơn cuộc đời này. Vì cuộc đời này hình như ngắn quá An ạ.

Cậu có phải đang có rất nhiều thắc mắc khi đọc đến đây không? Tớ cũng thế, cũng hoài nghi rất nhiều,  tớ chẳng biết tại sao tớ lại mắc căn bệnh ung thư máu oái oăm này nữa An à, hôm đấy tớ chỉ muốn ôm cậu, khóc một trận cho đã đời, nhưng bản thân phát hiện tớ hiện tại không còn là một Vân của 16 tuổi nữa rồi, thế nên hôm đấy tớ chẳng ôm cậu, cũng chẳng khóc lớn. Giống như cậu đã từng nói với tớ rằng khóc lên chẳng còn đẹp nữa.

An à, ở nơi bệnh viện này toàn mùi cồn thôi, tớ rất sợ hãi, cũng rất nhớ nhà, nhớ mọi người và cả cậu nữa. Nhưng cậu đừng tìm tớ nhé, đừng khóc, khóc rồi sẽ không còn đẹp trai nữa đâu. Tớ xin lỗi vì đã cắt đứt liên lạc với cậu 2 tháng nay, cậu cũng đừng giận, đừng thích tớ nữa. An nhé!

5 năm vừa qua giống như thước phim tua ngược, mỗi khi tớ nhắm mắt lại tớ cứ ngỡ như ngày hôm qua vẫn đang cùng cậu chụp tấm hình tốt nghiệp cấp 3, trong bức hình đấy là nụ cười chưa nhuốm màu bụi bẩn, là ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, là những hi vọng cho một tương lai đầy tươi sáng. Có Vân, có An. Có khi tớ chẳng chấp nhận sự thật này đâu, nhưng làm sao được vì ngoài chấp nhận bọn mình chẳng làm được gì khác cả, cũng chẳng thể dùng thân xác nhỏ bé này chống lại thế giới vô thường. Cho dù tớ không chấp nhận, và cậu cũng chẳng chấp nhận, thì trái đất vẫn quay quanh mặt trời và mặt trăng vẫn luôn dõi theo trái đất. Bọn mình chẳng thể thay đổi, bọn mình chỉ có thể chấp nhận và bước tiếp, nhưng lần này tớ không bước cùng cậu nữa, cậu hãy tiếp tục bước đi, đừng vì tớ mà quay đầu ngoảnh lại.

Sau này cậu nhất định phải sống thật tốt vào, sống luôn cho phần đời của cả tớ, tìm một cô gái nào đấy đối xử với cậu thật tốt, sau đó thì mau yêu đương, trải nghiệm hạnh phúc của đời người đi thôi, tớ tin là cô gái ấy sẽ rất tốt, sẽ ở bên cạnh cậu từ hạ sang đông, sẽ đi cùng cậu dẫu mưa hay nắng, và cậu nhất định phải yêu thương cô ấy thật tốt đấy nhé.

Nếu như cậu nhớ đến tớ, hãy ngắm nhìn bầu trời đêm, tớ chính là ngôi sao toả sáng nhất mà cậu bắt gặp, nếu như cậu cảm thấy mắc kẹt trong những lựa chọn của bản thân, hãy hướng về phía bầu trời xanh, tớ chính là những áng mây bay trên bầu trời rộng lớn đó ,và nếu như những lúc cậu cảm thấy lạc lõng, hãy nhắm mắt lại và cảm nhận, tớ chính là ngọn gió sẽ ôm lấy cậu vào lòng.

Chúc cậu sinh nhật lần thứ 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28,... Và đến cả khi lần thứ 100. Năm nào cũng đều vui vẻ An nhé! Cậu rồi cũng phải lớn và già đi nhanh thôi, còn tớ sẽ trẻ mãi ở độ tuổi 21.

Tớ hi vọng ở một cuộc đời khác, tớ sẽ được làm bạn với cậu một lần nữa, thích cậu một lần nữa. Cũng hi vọng cuộc đời khác, sẽ dài hơn cuộc đời nãy, sẽ bớt đau thương hơn cuộc đời này.

Cảm ơn cậu vì đã khiến cho thanh xuân của tớ trở nên tươi đẹp hơn.

Gửi An, ngày không nắng.

---------

Hiện tại tất cả tác phẩm của mình chỉ đăng tải trực tiếp trên ứng dụng Wattpad thuộc tài khoản @YnDan71 và tài khoản Facebok cá nhân mà mình đã đính kèm trong hồ sơ cá nhân của Wattpad. Mọi người vui lòng không mang đi nơi khác, xin cảm ơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net