Tháng tư nay về mà nắng bỏ đi đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gọi nắng

“Ta thèm những chiều mưa

  Ta thèm cơn nắng đổ…”

Giọng ai nghêu ngao hát vang ngoài đầu ngõ. Dường như đi qua những ngày mưa dầm ẩm ướt, người ta bỗng thèm chút dư vị của nắng mới hanh hao. Khát khao đến độ, cõi lòng kìm nén chẳng nổi mà bật thốt thành câu. Gọi nắng. Gọi gió. Gọi về cả những mơ mộng ngày xưa.

Tháng tư khô gầy, nấp mình trong chút giá lạnh nàng Bân, mặc cho ngọn gió cuối mùa đan nỗi buồn se sắt. Phảng phất đó đây, hương loa kèn nhà ai quạt vào lòng những ái ân ngọt ngào. Lộc vừng xanh tươi thôi khoác màu áo đỏ, lúa trổ đòng, vườn rực rỡ đơm hoa. Mỗi năm độ này, nắng đã ươm vàng mái bếp, lon ton trên sân đùa bông mướp sa giàn. Còn mấy nay, mưa rả rích đêm ngày, lộp độp ngoài hiên nghe thật não nề.

Mẹ ngồi bên cửa số, hết thở ngắn, lại than dài với câu hỏi “bao giờ nắng mới lên?” Cái nia bột sắn làm xong trông trời phát chán, đành cắm đèn hun sấy. Nhà nồng nặc mùi bột, quẩn quanh trong cánh mũi từng người. Tôi khẽ ngân nga vài câu nhạc Trịnh, mắt mơ màng như thấy buổi nắng chiều rót mật trên cánh đồng xanh xanh. Tay dắt chú bò lang thang những nẻo đường ruộng ngoằn nghèo xa lắc, ngắt một cành hoa rồi thỏa sức vày vò.

Nhớ da diết đám bạn làng hay rủ nhau tát cá, móc “cua mà đùn” đem bán đổi kem. Cái thời năm trăm đồng còn mua được bao nhiêu thứ quà. Nhớ hương bưởi tháng Ba vắt vẻo gối đầu chiếm trọn nửa tháng sau. Nhớ cỏ lạc, hai anh em theo mẹ nhổ còng lưng, mỏi gối. Nhớ đến quay quắt cái vẻ đẹp bình dị của quê nhà trong ngần khiến tim mình xao xuyến. Mảnh sân vuông bà hay phơi chổi rơm, có mấy con gà gan to mổ trộm. Hàng cau già vươn người tắm nắng, hứng mưa, gánh nấm mốc che kín tổ cho bầy chim sẻ ra vào. Và tôi nhớ, cơn nắng vu vơ của một thời trẻ dại, còn ngây ngô ngóng trông cánh diều lá mít thành hình qua bàn tay ông nội.

Tiếc là, mọi chuyện đã qua đều không tìm lại được. Tháng tư nay về mà nắng bỏ đi đâu? Chỉ thấy mưa gõ nhịp ca điệu buồn ngày cũ. Gieo vào lòng người những dư âm phiền muộn về nàng virus càn quét bốn phương. Bác nằm bệnh, con lo cháu cũng buồn. Hàng xóm mấy bên sợ dịch không dám đến. Thần chết ghé qua trực chờ ngoài bậc cửa, nửa muốn dẫn đi mà ngại kẻ níu tay. Mẹ tôi xuống đền xin trời ban nắng Hạ, khô chỗ nằm để bác ngủ an yên.

Rồi một ngày, ông mặt trời ló rạng, xua mây mờ vén bức màn thiên nhiên. Chẳng oi ả nắng sang quá dịu dàng, gió quen đường ru đôi câu tình tự. Cái ấm áp, tinh khôi đầu ngày chăm bẵm cho những dậu mùng tơi mướt mát, nâng cánh ong mật vo ve bay trong vườn. Mẹ bưng nia phơi nốt mẻ bột cuối. Tiếng chim líu lo chở hồn tôi bay cao. Chạm một áng mây phiêu du nồng ẩm, bồng bềnh dong duổi với hư không mà buông thả tầm mắt thu hết nét đẹp chân phương đồng nội.

Có ông bác khom lưng nhổ lồng vực, những đứa trẻ con chạy mải miết chân đê. Trường cũ nghiêng chiều đổ bóng lên nền cỏ, người ngồi nghỉ chân chuyện rôm rả hơn loa. Ống khói công nghiệp thở luồng hơi đen đặc, cá tôm cua thoi thóp thuốc trừ sâu. Đồng vẫn xanh, lúa được mùa cong trĩu. Lang kéo dài gánh củ nặng đôi vai. Những nếp nhà nay thêm phần vững trãi, mấy tầng lầu thôi không sợ bão giông.

Hồn tôi lang thang gom nhặt tất cả, ghi chép và so sánh. Nắng tràn ký ức. Nắng hiện hôm nay. Có vẻ như chưa bao giờ thay đổi. Chỉ mỗi tôi là lớn lên cùng những lớp người tha hương đi về miền xa thẳm. Thương quê lại về giúp thay da đổi thịt, ngẩn ngơ mơ cái nắng mới giao mùa.

_f : Aris Lê (lengoc)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net