Chương Mười Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những kinh hoàng không thể tưởng nổi, và hiện thực gần như là tệ hơn.

Những tờ tiền bẩn thỉu bị mắc trên tường, chỗ dự trữ thực phẩm đủ trong một năm bị vứt chỏng trơ trên sàn đá cẩm thạch, hàng ngàn dollar dành cho y tế được đổ vào những thứ thiết bị tiên tiến và thảm bat ư. Tôi cảm nhận được nguồn nhiệt trôi trong không khí và nghĩ đến những đứa trẻ cầu xin nước sạch. Tôi nhìn xuyên qua chùm đèn thủy tinh và nghe thấy tiếng những người mẹ cầu xin sự thương sót. Tôi nhìn thấy một thế giới tồn tại trong bóng tối của hiện thực khủng bố.

Tôi không thể cử động. Hay thở nổi.

Biết bao nhiêu người đã phải chết để đủ tiền chu cấp cho sự xa xỉ này. Bao nhiêu người đã mất đi nhà cửa, con cái và 5 dollar cuối cùng trong ngân hàng vì những lời hứa, những lời hứa, rất nhiều lời hứa sẽ cứu rối chính họ. Bọn họ hứa với chúng ta – Tổ chức Tái Sinh hứa đem đến cho chúng ta hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Họ nói họ sẽ sửa chữa mọi thứ, họ nói họ sẽ giúp chúng ta quay trở về thế giới chúng ta từng biết – cái thế giới chỉ có phim ảnh, đám cưới vào mùa xuân và lễ rửa tội. Họ nói họ sẽ trả lại nhà cửa, sức khỏe, một tương lai bền vững.

Nhưng bọn họ lại cướp đi tất cả.

Tất cả mọi thứ. [Cuộc sống của tôi. Tương lai của tôi. Quyền được ngôn luận của tôi. Tự do của tôi.]

Họ đem đến thế giới của chúng ta vũ khí, chĩa chúng vào trán chúng ta và mỉm cười khi bắn mười sáu ngọn nến đốt cháy tương lai. Họ giết những người chống đối và nhốt những kẻ kì dị không đáp ứng tiêu chuẩn không tưởng của họ. [Những người như tôi.]

Đây là bằng chứng cho sự tồi tệ của bọn họ.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp người tôi, những ngón tay run lên vì ghê tởm, đôi chân nặng chịch không thể tránh xa [sự lãng phí, sự lãng phí, chính nó] sự lãng phí ích kỉ bên trong bốn bức tường này. Tôi nhìn thấy máu ở khắp nơi. Máu từ những cơ thể văng lên cửa sổ, chảy lênh láng khắp các tấng thảm, nhỏ giọt từ trên đèn chùm.

"Juliet─"

Tôi sụp xuống.

Tôi quì gối, cả cơ thể như bị xé đôi đau đớn, tôi cố nuốt, sức nặng của cơn nức nở khiến tôi không thể áp xuống, lý trí như hòa tan theo dòng nước mắt, sự phẫn nộ trong suốt tuần qua như xé nát da thịt tôi.

Tôi không thể thở nổi.

Tôi không thể lấy được không khí xung quanh. Tôi nôn ra. Bao quanh tôi là những giọng nói, những khuôn mặt tôi chưa từng biết, những lời thì thầm bối rối, hàng ngàn suy nghĩ xô đẩy. Tôi thậm chí không biết liệu mình còn tỉnh táo hay không.

Tôi không biết mình đã thực sự mất trí.

Tôi đang ở trên không. Tôi nhẹ như lông trong vòng tay cậu còn cậu thì chạy xuyên qua đám lính đang tụ tập ồn ào hỗn loạn. Trong một khắc tôi không muốn quan tâm rằng mình không muốn điều này. Tôi muốn quên đi rằng đáng lẽ mình phải căm ghét cậu, rằng cậu đã phản bội mình, rằng cậu làm việc cho những kẻ đang cố gắng phá hủy những ít ỏi còn sót lại của nhân đạo. Tôi vùi mặt vào lớp vải mèm mại của áo cậu. Má tôi dán vào lồng ngực cậu. Cậu có mùi hương mạnh mẽ và dũng cảm. Hình như trời đang mưa. Tôi không muốn cậu thả tôi ra. Tôi ước mình có thể chạm vào làn da cậu. Tôi ước giữa chúng tôi không có khoảng cách.

Hiện thực như đánh cho tôi một cú.

Nỗi xấu hổ khiến đầu óc tôi lộn xộn, nỗi tủi nhục che mờ lý trí của tôi; mặt tôi đỏ bừng như đang chảy máu. Tôi nắm lấy áo cậu.

"Cậu có thể giết tôi mà," tôi bảo cậu. "Cậu có súng─" Tôi cố giãy giụa thoát khỏi cái ôm của cậu và bàn tay cậu lập tức siết chặt lấy cơ thể tôi. Mặt cậu hoàn toàn vô cảm nhưng hàm cậu siết chặt lại, tôi có thể cảm nhận sự căng thẳng không thể lẫn đi đâu được trong tay cậu. "Cậu chỉ cần giết tôi mà thôi─" Tôi cầu xin.

"Juliette." Giọng cậu đầy tuyệt vọng. "Làm ơn."

Tôi ngơ ngác. Một lần nữa hoàn toàn yếu ớt. Sức sống như đang tan chảy từ bên trong, và thoát ra ngoài.

Chúng tôi đang đứng trước một cánh cửa.

Adam rút ra một thẻ chìa khóa và xoay nó vào ổ trên một kính đen đằng sau tay nắm, cánh cửa thép không rỉ trượt ra. Chúng tôi bước vào trong.

Chúng tôi hoàn toàn một mình trong căn phòng mới.

"Làm ơn [đừng thả tôi ra] thả tôi xuống," tôi bảo cậu.

Ở giữa phòng là một chiếc giường cỡ lớn(1), thảm phủ trên sàn, một chiếc rương quần áo trượt trên tường, đèn sáng lấp lánh trên trần. Vẻ đẹp của nó mang một nét bại hoại đến mức tôi không thể chịu nổi. Adam dịu dàng dẫn tôi đến tấm đệm, rồi hơi lùi lại.

"Cậu sẽ ở đây trong một khoảng thời gian, tôi nghĩ vậy," là tất cả những gì cậu nói.

Tôi ép mắt mình nhắm lại. Tôi không muốn nghĩ đến sự tra tấn sắp tới đang chờ đợi tôi. "Làm ơn," tôi bảo cậu. "Để tôi một mình."

Cậu thở dài. "Cậu thực sự không được lựa chọn."

"Ý cậu là gì?" Tôi quay lại.

"Tôi phải trông chừng cậu, Juliette." Cậu gọi tên tôi như một lời thì thầm. [Trái tim tôi, trái tim tôi, trái tim tôi]. "Warner muốn cậu hiểu được những gì anh ta đang mời cậu, nhưng cậu vẫn bị coi là ... một mối đe dọa. Anh ta giao cho tôi nhiệm vụ trông chừng cậu. Tôi không thể rời đi."

[Tôi không biết nên cảm thấy kích thích hay kinh hoàng nữa.] "Cậu phải ở cùng tôi?"

"Tôi ở trong trại lính đối diện cuối tòa nhà này. Với những người lính khác. Nhưng, đúng." Cậu thanh cổ họng, không nhìn tôi. "Tôi sẽ chuyển vào."

Tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở bụng đang gặm nhấn thần kinh mình. Tôi muốn ghét cậu và phán xét cậu và gào thét. Nhưng tôi không thể vì tất cả những gì tôi nhìn thấy là đứa bé trai tám tuổi không nhớ mình từng là con người tốt bụng nhất mà tôi từng biết.

Tôi không muốn tin điều này đang xảy ra.

Tôi nhắm mắt lại và vùi đầu vào hai đầu gối.

"Cậu phải mặc quần áo vào đi," cậu lên tiếng sau một khắc

Tôi nghển cổ lên. Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu như thể không hiểu cậu đang nói gì. "Tôi đang mặc quần áo."

Cậu một lần nữa thanh cổ họng nhưng cố làm thật im lặng. "Có một phong tắm ở đây." Cậu chỉ ra. Tôi nhìn thấy một cánh cửa thông tới căn phòng và cảm thấy tò mò. Tôi từng nghe những câu chuyện về những người có phòng tắm trong phòng ngủ của họ. Tôi đoán chúng không thực sự ở trong phong ngủ nhưng gần gần đó. Tôi trượt xuống giường và đi về hướng cậu chỉ. Ngay khi tôi mở cửa, cậu nói tiếp. "Cậu có thể tắm và thay đồ ở đó. Phòng tắm ... nó là nơi duy nhất không có máy quay," cậu nói thêm, giọng cậu nhỏ dần.

Có máy theo dõi ở trong phòng tôi.

Đương nhiên rồi.

"Cậu có thể tìm thấy quần áo trong này." Câu hất đầu về phía cái rương trượt trên tường. Cậu chợt lộ vẻ không thoải mái.

"Và cậu không thể rời đi?" Tôi hỏi.

Cậu xoa xoa trán và ngồi xuống chiếc giường, rồi thở dài. "Cậu phải chuẩn bị đi. Warner muốn ăn tối cùng cậu"

"Bữa tối á?" Mắt tôi mở to như chuông đồng.

Adam có vẻ hung dữ. "Ừ."

"Hắn có làm hại tôi không?" Tôi cảm thấy xấu hổ vì sự nhẹ nhõm trong giọng mình, vì sự căng thẳng không ngờ đến mà tôi giải tỏa, vì nối sợ hãi tôi không hề biết mình đang mang. "Anh ta sẽ cho tôi ăn tối à?" [Tôi tự động làm rỗng bụng mình. Nhịn đói là một sự tra tấn kinh khủng. Tôi cảm thấy thật là đói thật là đói.] Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi hương vị đồ ăn thực sự thế nào.

Khuôn mặt Adam hoàn toàn vô cảm. "Cậu chắc hẳn đói rồi. Tôi sẽ chỉ cho cậu xem cách sử dụng mọi thứ."

Tôi không kịp phản đối thì cậu đã đi vào phòng tắm. Không còn cách nào khác, tôi đành vào theo. Cửa vẫn mở và cậu đang đứng quay lưng lại ở giữa phòng tắm nhỏ hẹp. "Tôi đã biết cách sử dụng phòng tắm rồi," tôi nói. [Tôi cũng từng sống trong một ngôi nhà bình thường, từng có một gia đình bên cạnh mà.]

Cậu chậm rãi quay lại và điều này khiến tôi bắt đầu lo sợ. Cuối cùng cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng ra khắp nơi. Khi nhìn vào tôi, cậu nheo mắt lại, nhăn trán. Tay phải nắm chặt và đặt ngón trỏ lên môi, cậu ra hiệu cho tôi im lặng.

Cả cơ thể tôi đổ sụp xuống sàn nhà.

Tôi biết có thứ gì đó sẽ xảy đến nhưng lại không ngờ đó là Adam. Tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ là người tổn thương, tra tấn tôi, khiến tôi mong muốn chết đi hơn bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời. Tôi thậm chí không nhận ra tôi đang khóc cho đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ và cảm nhận được từng giọt nước mắt tủi nhục chảy dọc theo má. Tôi cảm thấy [thật xấu hổ, xấu hổ vô cùng] căm ghét sự yếu đuối của bản thân nhưng phần nào đó trong tôi không muốn quan tâm. Tôi gần như đã quỳ xuống, cầu xin, đã định cướp lấy khẩu súng của cậu và tự kết liễu mình trước. Lòng tự trọng là thứ duy nhất còn lại ngăn tôi không làm vậy.

Cậu ấy dường như hiểu ngay lập tức nỗi hoảng loạn của tôi, bởi mắt cậu mở lớn và miệng thì há hốc. "Không, trời ơi, Juliette ─ tôi không─" Cậu thì thầm chửi thề, vỗ vỗ nắm tay vào trán và quay đi. Thở dài đầy bất lực, cậu bực bội đi dọc theo chiều dài chật hẹp của căn phòng, lần nữa thốt lên câu chửi thề.

Rồi cậu bước qua cánh cửa mà không hề quay lại.

Chú thích:

(1) nguyên văn là queen size, giường cỡ nhỏ hơn là loại king size (loại lớn nhất)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net