Chương Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một từ, một đôi môi, 3 4 5 ngón tay tạo thành một bàn tày.

Một góc, một cặp cha mẹ, 3 4 5 lí do để trốn tránh.

Một đứa trẻ, một cặp mắt, 3 4 17 năm sống trong sợ hãi.

Cái cán chổi bị gãi, những khuôn mặt điên dại, những tiếng thì thầm giận dữ, tiếng khóa cửa lách tách bên ngoài phòng.

Nhìn vào tôi này, tôi muốn nói. Làm ơn nói chuyện với tôi dù chỉ một lần. Cầu xin hãy chữa lành những nỗi đau đớn này, tôi chỉ muốn được cảm nhận một cuộc sống thực sự mà thôi.

Đã hai tuần trôi qua.

Hai tuần đều đều trôi quả. Hai tuần sống cùng người bạn tù [gần gũi đến mức đã chạm vào tôi] không hề chạm vào tôi. Adam quen dần với hệ thống. Cậu ấy không bao giờ phàn nàn, cũng không tự nguyện tiết lộ quá nhiều thông tin, nhưng không ngừng hỏi tôi về mọi thứ.

Cậu ấy khá tốt với tôi.

Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn làn mưa và những chiếc lá rơi xuống nền tuyết. Chúng không ngừng nhảy múa theo cơn gió, tự biên đạo trước con mắt của những kẻ qua đường. Những người lính bước đều trong làn mưa, dẫm lên những chiếc lá và lớp tuyết dày dưới chân. Bàn tay đeo găng nắm chặt những khẩu súng có thể nổ dù bất kì lúc nào. Họ thờ ơ với những cơn mưa tuyết xinh đẹp đang rơi rơi. Họ không hiểu được cảm giác tự do giữa vũ trụ rộng lớn. Họ chẳng chút quan tâm.

Tôi ước mình được nếm vị mưa và hưởng thụ niềm vui khi nhét tuyết đầy trong túi. Tôi ước mình có thể đuổi theo những chiếc lá bay và cảm nhận được những cơn gió lướt qua mặt.

Tôi lờ đi cảm giác tuyệt vọng đang bao phủ lên người mình, chăm chú tìm kiếm một cánh chim mà chỉ xuất hiện trong những giấc mơ. Từng có một thời, những chú chim bay trên bầu trời, mọi người truyền miệng nhau như vậy. Trước khi tầng khí quyển bị hủy hoại, trước khi ô nhiếm biến các sinh vật thành thứ gì đó [kinh khủng] khác biệt. Họ bảo rằng thời tiết ngày trước không thay đổi thất thường như vậy. Và những chú chim thì tự do chao liệng.

Thật lạ khi mà một loài động vật nhỏ như vậy có thể làm một điều phức tạp ngang với công nghệ của con người, một điều thật thú vị. Tôi luôn mơ về cùng một cánh chim lướt bay qua bầu trời trong suốt 10 năm. Cánh chim trắng muốt với những đường kẻ sọc như chiếc vương miện trên đầu.

Đó là giấc mơ duy nhất đem tới cho tôi sự bình yên.

"Cậu đang viết gì vậy?"

Tôi ngước lên nhìn dáng vẻ mạnh mẽ, nụ cười toét miệng thoải mái trên khuôn mặt cậu. Tôi không hiểu làm thế nào mà cậu có thể mỉm cười vô lo như vậy, và tự hỏi liệu cậu có thể giữ được nụ cười đó, cái nhếch miệng đặc biệt. Cậu sẽ như thế nào sau một tháng đây. Tôi rùng mình nghĩ.

Tôi không muốn cậu trở thành như tôi.

Trống rỗng.

"Này─" Cậu kéo cái chăn từ giường tôi và cúi xuống, choàng lớp vải mỏng tanh lên bờ vai gầy gò của tôi. "Cậu ổn chứ?"

Tôi cố gắng mỉm cười. Quyết định lờ đi câu hỏi của cậu. "Cảm ơn vì cái chăn"

Cậu ngồi xuống cạnh tôi và rướn người về phía tường. Bờ vai cậu quá gần [chưa bao giờ đủ gần]. Nhiệt độ cơ thể cậu còn ấm áp hơn cả chiếc chăn. Tôi cảm nhận được một cái khát khao sâu sắc đầy vô vọng cần. Máu trong người tôi kêu gào cầu xin thứ mà tôi không thể cho phép.

[Hãy chạm vào tôi]

Cậu liếc nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay tôi, chiếc bút gãy. Tôi đóng cuốn sổ và gói nó lại, nhét vào khe tường, quay ra nghiên cứu chiếc bút trong lòng bàn tay. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cậu đang viết sách à?"

"Không." Tôi không viết sách.

"Có lẽ cậu nên viết."

Tôi nhìn vào mắt cậu và lập tức hối hận. Chúng tôi chỉ cách nhau có vài centimeter và tôi gần như đông cứng lại. Tôi nín thở và không thể thoát ra khỏi cái nhìn của cậu.

Ôi.

Trời ơi.

Mắt của cậu ấy.

Tôi đang lừa dối mình, quyết phủ định những điều không thể nào xảy ra.

Tôi biết cậu tôi biết cậu tôi biết cậu tôi biết cậu.

Chàng trai [không còn nhớ tôi nữa] tôi từng biết.

"Bọn họ sẽ xóa bỏ tiếng Anh," giọng cậu trầm xuống đầy thận trọng.

Tôi cố gắng hít thở.

"Bọn họ muốn tái tạo mọi thứ," cậu nói tiếp. "Bọn họ muốn phá hủy tất cả những điều có thể gây ra vấn đề. Bọn họ nghĩ chúng ta cần một ngôn ngữ quốc tế mới." Cậu hạ giọng, cúi đầu xuống. "Phá hủy mọi thứ, tất cả ngôn ngữ từng tồn tại."

"Không." Tôi hít thở đau đớn. Mắt hoa lên.

"Tôi biết."

"Không." Tôi không hề biết đến điều này.

Cậu ấy nhìn lên. "Thật tốt khi cậu viết mọi thứ xuống. Một ngày nào đó cái điều mà cậu đang làm sẽ bị coi là phi pháp."

Tôi bắt đầu run rẩy. Cơ thể tôi bất ngờ bị xô đẩy bởi dòng cảm xúc mãnh liệt, đầu óc đau đớn khi nghĩ đến cái thế giới mà tôi đang dần mất đi và chàng trai không còn nhớ tôi nữa. Chiếc bút rơi xuống sàn nhà. Tôi túm chặt tấm chăn, cảm giác lạnh lẽo đâm vào da thịt, kinh hãi dâng lên. Tôi chưa từng nghĩ mọi thứ tệ thế này. Cũng không ngờ Tổ chức Tái Sinh có thể đẩy sự việc đi xa đến thế. Bọn họ đang phá hủy nền văn hóa đầy đa dạng. Những cư dân mới của cái thế giời này sẽ ngày càng giảm, bị biến thành những kẻ dễ thay lòng đổi dạ và nhu nhược chỉ biết tuân lệnh kẻ khác.

Chúng ta đang mất đi bản sắc con người.

Tôi chùm kín chăn lại, toàn bộ cơ thể bao phủ bởi cơn run rẩy không ngừng. Tôi kinh ngạc khi nhận ra sự mất tự chủ của bản thân, hoàn toàn không thể giữ mình bình tĩnh.

Tay cậu đột ngột đặt lên lưng tôi.

Cái chạm của cậu khiến làn da dưới lớp vải nóng bừng lên và phổi tôi như muốn nổ tung. Cả người tràn ngập trong cảm giác đầy hoang mang, đầy tuyệt vọng [vô cùng tuyệt vọng vô cùng tuyệt vọng] khi cảm nhận được sự gần gũi đến vậy, tuyệt vọng khi luôn bị xa cách. Tôi không biết phải tránh cậu ra như thế nào. [Và tôi cũng không muốn làm vậy]

Tôi không muốn cậu ấy sợ hãi tôi.

"Này." Giọng cậu thật nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng. Cánh tay mạnh mẽ hơn bất kì điều gì. Cậu ấy kéo tôi vào ngực và tôi sững người lại. Tôi cảm nhận được hàng ngàn mảnh vỡ cảm xúc đâm vào tim mình, tan chảy thành mật, xoa dịu những vết sẹo trong tâm hồn tôi. Tấm chăn ngăn cách chúng tôi lại và cậu ấy vẫn còn kéo tôi lại gần hơn, chặt hơn, mạnh mẽ hơn, cho đến khi tôi nghe thấy nhịp đập trong lồng ngực cậu và cánh tay cứng như thép bao quanh. Mọi lo lắng tan biến. Nhiệt độ cơ thể cậu làm tan chảy tất cả những băng giá chất chứa trong lòng tôi và tôi như tan ra, nhắm chặt mắt lại cho đến khi những giọt nước mắt lặng thầm chảy dài trên má. Tôi khao khát khoảnh khắc này sẽ mãi mãi dừng lại. "Mọi thứ đều ổn," cậu thì thầm. "Cậu sẽ ổn thôi."

Sự thật là một quý bà khó tính luôn đố kị và dai dẳng, không bao giờ chịu ngủ yên, tôi muốn nói với cậu. Tôi sẽ chẳng bao giờ ổn cả.

Phải tốn tất cả sức lực trong cái tâm hồn tan vỡ này, tôi mới có thể đẩy cậu ra. Bởi tôi phải làm vậy. [Bởi vì mạng sống của chính cậu ấy]. Dường như có cái gì đó đâm vào lưng khi tôi vấp ngã. Tấm chăn vướng vào chân và tôi gần như ngã xuống trước khi Adam kịp đỡ lấy tôi lần nữa. "Juliette─"

"Cậu không thể ch...chạm vào tôi." Tôi hít thở đầy đau đớn, những ngón tay run rẩy. Tôi phải nắm tay lại để ngăn cản nó. "Cậu không thể chạm vào tôi. Cậu không thể." Ánh mắt tôi lướt về phía cửa.

Cậu ấy đứng lên. "Sao không?"

"Chỉ là không thể thôi," tôi thì thầm với bức tường.

"Tôi không hiểu─ tại sao cậu không nói với tôi nhỉ? Cậu ngồi trong góc cả ngày, viết nhật kí, và nhìn mọi thứ trừ tôi. Cậu có bao điều muốn nói với một mảnh giấy. Còn tôi đứng ngay đây mà cậu chẳng để ý gì. Juliette, làm ơn đấy─" Cậu ấy chạm vào tay tôi nhưng bị tôi tránh đi. "Tại sao cậu thậm chí không nhìn tôi? Tôi sẽ không làm hại cậu─"

[Cậu không nhớ tôi. Cậu không hề nhớ chúng ta từng học cùng một trường trong suốt bảy năm.]

Cậu không nhận ra tôi.

"Cậu không biết tôi." Tôi cất giọng nhạt nhẽo; chân tay tê rần. "Chúng ta mới ở cùng có hai tuần và cậu nghĩ cậu hiểu rõ tôi nhưng thực ra cậu chẳng biết gì cả. Có lẽ tôi đúng là bị điên đấy."

"Cậu không bị điên," cậu nói qua hàm răng nghiến chặt. "Cậu tự biết rõ điều đó."

"Vậy thì có lẽ là cậu," tôi nói chậm rãi. "Bởi chắc chắn một trong hai chúng ta bị điên."

"Điều đó không đúng─"

"Nói đi, nói vì sao cậu ở đây, Adam. Cậu đang làm cái gì trong một cái viện tâm thần nếu như đáng lẽ cậu không thuộc về đây?"

"Chính tôi cũng đã hỏi cậu điều này kể từ khi tôi tới đây."

"Có lẽ là cậu hỏi quá nhiều đấy."

Tôi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của cậu, tiếng cậu cười gằn. "Chúng ta là hai người duy nhất còn sống ở cái nơi này và cậu vẫn muốn tôi im miệng sao?"

Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào việc hít thở. "Cậu có thể nói chuyện với tôi. Nhưng đừng chạm vào tôi."

Bảy giây im lặng trôi qua. "Có lẽ tôi muốn chạm vào cậu đấy."

Nỗi nghi ngờ dâng lên, đâm vào trái tim tôi hàng ngàn lỗ hổng. Tôi muốn không để ý đến nó, nỗi đau, sự khao khát điều không thể có trong tuyệt vọng. Tôi quay lưng lại nhưng không thể ngăn cản những lời nói dối đi ra từ miệng mình. "Có lẽ tôi không muốn cậu chạm."

"Tôi khiến cậu ghê tởm đến vậy à?"

Tôi quay lại, lời nói của cậu khiến tôi kinh ngạc. Cậu đang nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt cứng nhắc, hàm căng ra, những ngón tay co lại thành nắm đấm. Mắt cậu giống như nước mưa vậy: sâu thẳm, sáng trong.

Đầy tổn thương.

"Tôi không hiểu cậu nói gì." Tôi không thể thở nổi.

"Cậu không thể chỉ trả lởi một câu hỏi đơn giản thôi sao?" Cậu lắc đầu và quay sang bức tường.

Mặt tôi như được đúc ra từ một cái khuôn vô cảm, chân tay bị đóng trong thạch cao. Trống rỗng. Không thể cử động. Tôi nhìn chằm chằm vào vết nứt gần chân mình, nhìn vào nó mãi.

Cái chăn tuột xuống đất. Cả thế giới như mờ đi, dường như mọi tiếng động dội vào tai tôi đều đến từ một nơi khác. Tôi nhắm mắt lại, những dòng suy nghĩ trôi lang thang vô định, những kí ức dội về đau nhói.

Tôi biết cậu.

Tôi cố hết sức để quên đi cậu.

Tôi đã cố hết sức để gạt đôi mắt rất xanh ấy ra khỏi đầu nhưng tôi biết cậu, biết cậu rất rõ, đã ba năm trôi qua từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu.

Tôi chẳng thể quên được Adam.

Nhưng cậu thì đã quên tôi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net