tanchi lenh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỆNH XÉ XÁC

Hồi 1 Lão cụt tay

Một đêm mưa tuyết đầy trời!
Mặt đất như biến thành những mảnh pha lê nối tiếp nhau chớp ngời trên khoảng dài độc đạo dẫn hút vào núi Võ Lăng. Gió bấc ào ào! Tuyết rơi lộp bộp, tạo thành một âm thanh hãi hùng kỳ bí giữa chốn rừng già rẫy đầy loài ma độc. Núi Võ Lăng như khoác một chiếc áo màu tang, bao bọc một lớp trắng toát, sừng sững giữa trời khuya.
Giữa lúc đó, chợt có một bóng đen bịt mặt nhảy như bay trên lớp tuyết bốc giá băng nghi ngút? Trên lưng bóng đó có mang một cái bọc vải khá nặng, cứ quay nhanh vào núi. Tới một nơi có nhiều gộp đá nhô ra chơm chớm, vượt lên cao chừng năm trượng, bóng đen bỗng dừng lại, rão cặp mắt sáng ngời qua hai lỗ thủng vuông vải bịt mặt quan sát chung quanh mấy lượt, rồi nhấc mình lên khỏi chót đá, đồng thời hạ xuống một cái động đen thẳm. Tuy nhiên, với những người có công lực vẫn nhận ra lối đi trong động một cách dễ dàng. Bóng đen lột vuông vải trùm kín tận mang tai để lộ ra gương mặt của một chàng thiếu niên đẹp tuyệt vời.
Thiếu niên xốc cái túi vải cầm nơi tay, đi thẳng vào động đá, vừa cất tiếng gọi :
- Sư phụ!
Tuyệt nhiên không nghe tiếng đáp lại, thiếu niên lẩm bẩm :
- Ồ, sao có sự lạ lùng này?
Thốt xong, thiếu niên chạy thẳng vào trong...
Một cảnh hãi hùng hiện ra trước mắt thiếu niên, khiến chàng vô cùng sửng sốt, đứng thừ người như một pho tượng. Thì ra ba cái xác chết chân tay đều bị chặt cụt phăng đang nằm trên vũng máu gần khô đọng, bốc mùi tanh hôi khó chịu khôn tả. Thiếu niên chết lặng cả người một chập lâu, mới quăng bọc vải chạy lại bế xốc cái xác của một ông lão tóc bạc phơ, khóc thảm thiết :
- Trời, sư phụ! Ai đã hạ độc thủ sư phụ và nhị vị sư thúc như thế này?
Chàng vừa khóc vừa vạch áo ông lão tóc bạc, trông thấy khắp thân mình có tất cả mười mấy vết thương còn rỉ máu, và cụt hết một chân mặt. Đột nhiên, thiếu niên nhận ra thân hình ông lão rung động lên. Chàng ngạc nhiên, tự nhủ :
- Ồ, không lẽ sư phụ ta còn sống?
Thiếu niên đưa tay sờ vào mạch môn, nghe còn thoi thóp tựa cơn gió nhẹ qua mành, chàng mừng thầm trong lòng, nhưng chưa biết phải làm sao vì nội công chàng còn quá thấp kém, không thể dùng khí-chân-ngươn truyền sang các huyệt đạo của ông lão tóc bạc được. Thiếu niên cảm thấy vô cùng thất vọng, chàng chạy lại chỗ hai xác chết gần bên đó. Phơi bày trước mắt chàng một hình ảnh ghê rợn. Thi thể của cái hai xác đầu bạc hoa râm, đều bị chặt cụt tay và hai đùi nữa. Thiếu niên coi lại là hai cái xác đã lạnh ngắt tự bao giờ, khắp thân mình dẫy đầy thương tích trông thực là khủng khiếp làm sao. Thực ra, hai ông lão tóc hoa râm này vốn đã tàn phế từ lâu, nhưng nay lại bị thảm sát như thế thì cũng đủ biết kẻ thù độc ác, tàn bạo đến thế nào rồi. Thiếu niên ứa lệ. Chàng không ngờ vừa xuống núi mua thực phẩm chẳng bao lâu trở lên, thì nơi đây đã diễn ra một thảm biến kinh khiếp dường này.
Tất cả dĩ vãng bỗng hiện về trong trí óc của chàng. Đời chàng thực là kỳ bí như những sự kỳ bí của rừng già. Chàng không biết cha mẹ là ai. Lúc nhỏ sống trà trộn trong đám trẻ ăn mày, từng đói khổ đau thương. Cách năm năm về trước. Thiếu niên bị bọn nô bộc của một tay ác bá gần núi Võ Lăng đánh cho một trận thương tích khắp thân mình, nằm thoi thóp trên vũng máu. Tình cờ, một ông lão cụt tay, râu bạc phơ đi ngang qua trông thấy liền cứu chàng sống dậy, rồi đưa về núi Võ Lăng, chính là ông lão đang nằm bất tỉnh mà chàng vừa gọi bằng sư phụ. Ông lão cụt tay hỏi ra thiếu niên không có tên nên mới lấy theo họ Dương của lão ta mà đặt cho chàng với danh hiệu là Chí Tôn.
Từ đó, ông lão cụt tay thu nhận thiếu niên, tức là Chí Tôn làm môn đồ, truyền dạy võ công cho chàng. Hai lão già tóc hoa râm cũng ở trong hang núi mà sư phụ chàng thường gọi bằng Các đệ, hẳn xưa kia cũng là những tay quán tuyệt trong giới võ lâm, cho nên thường chỉ dạy chàng những thế chưởng cực kỳ hiểm ác. Sẵn nhờ một khối óc thông minh và một căn cốt tột bậc, nên chẳng bao lâu Chí Tôn đã trở thành cao thủ võ lâm lúc tuổi hãy còn quá trẻ. Mặc dù vậy, Chí Tôn vẫn vấp phải một trở ngại lớn lao, là nội lực chàng còn non nớt, nên chưa có thể đạt được những cái tuyệt đích trong các ngón võ cao diệu của sư môn và hai sư thúc của chàng truyền dạy được. Từ đấy cho tới bây giờ, Chí Tôn chỉ ấp ủ tình thương của chàng trong lòng sư phụ, có đôi khi buồn vì thân thế mịt mờ, chàng liền tìm nguồn an ủi nơi ba ông lão. Nhưng giờ đây, cuộc thảm biến hãi hùng đã diệt mất hẳn những nguồn thân yêu của chàng, đời chàng rồi đây sẽ trống trải, thê thảm.
Trong cơn tuyệt vọng, chợt Chí Tôn nghe hình như có tiếng rên rỉ, chàng quay lại, thì thấy lão cụt tay đã sống dậy. Chí Tôn mừng khôn tả, chàng chạy trở lại, sắc mặt tươi hẳn lên :
- Sư phụ!
Lão cụt tay cất giọng khàn khàn :
- Chí Tôn...
Chí Tôn cúi xuống :
- Thưa sư phụ, hiện trong người thấy ra thế nào?
Lão cụt tay đáp như gió thoảng :
- Ta sắp chết... Chí Tôn... con hãy nghe...
Chí Tôn rớm nước mắt :
- Đừng nói thế không nên sư phụ ạ!
Nhưng lão cụt tay như ngất lên :
- Chí Tôn, con hãy nghe ta, đừng nói gì thêm nữa, thời giờ sắp hết rồi, ta chẳng còn sống được lâu.
Chí Tôn thảm thiết :
- Tiểu đồ đang nghe đây, xin sư phụ dạy bảo.
Lão cụt tay tỏ vẻ hài lòng, lặng đi một chút rồi thều thào nói :
- Từ bấy lâu nay, thầy vẫn biết căn cốt môn đồ rất tốt, trăm năm chưa thấy trên mặt giang hồ, thầy hằng mong con trở thành một kỳ nhân độc nhất vô nhị trong hàng ngũ võ lâm ở sau này, nhưng trời già quá cay nhiệt, trong khi thầy còn mãi với muôn ngàn sứ mệnh chồng chất lên lưng, chưa thể vẹn toàn, thì đành ôm hận dưới lòng đất lạnh từ đây...
- Thưa sư phụ...
- Môn đồ hãy nghe cho rõ: đối với thân thế của con từ bấy nay ta cũng đã hết sức kiếm tìm, nhưng không sao dò ra nguồn gốc, vậy khi ta chết rồi, con hãy nên tự phăng dĩ vãng đời con trên bước giang hồ, chắc chắn trước sau gì cũng ra ánh sáng.
Mấy lời nói vừa rồi của lão cụt tay, khiến Chí Tôn càng thêm chua xót cho thân phận mình, chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, chàng lặng lẽ cúi mặt không nói gì cả.
Lão cụt tay ngừng lại, thở phì phà một giây lát rồi tiếp :
- Có một điều bí ẩn trong cuộc đời con mà thầy nhận xét ra là mảnh Ngọc Khuyết hiện đang trên cổ con.
Chí Tôn cúi xuống nhìn mảnh Ngọc Khuyết, và nhìn sư phụ. Trong khi đó, lão cụt tay lại nói :
- Ngọc Khuyết này có hai mảnh gọi là Long Phụng song khuyết, con mới chỉ có phân nửa tên là Ngọc Khuyết, còn phân nửa kia là Phụng Khuyết, bây giờ con hãy đi tìm nó, vì nó có một mối quan hệ lớ lao trong đời con sau này.
Chí Tôn như người sống trong giấc chiêm bao, chàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vì bấy lâu nay chàng mang nó nơi cổ nhưng nào có hiểu biết ra sự việc bí mật đâu. Lão cụt tay ngầm vận lực trong phút cuối cùng, giọng lão càng thêm thểu não :
- Chí Tôn, từ bấy lâu nay con sống bên cạnh ta nhưng con có hiểu ta là ai không?
Với vẻ mặt ngơ ngác, Chí Tôn chua xót đáp :
- Thưa sư phụ, xin cho con được biết?
- Ta chính là Cổ Đạo Nhiệt Trường Dương Chấn Hoàn, Bang chủ Cam Lộ, còn nhị vị sư thúc của con: một tên Thiết Phán Quan Châu Lập Đạo, và người kia Vân Lý Thanh Loan Kỳ Văn Quân, đều là những dị nhân trên mặt giang hồ...
Tới đây, Dương Chấn Hoàn tức lão cụt tay xúc động im lặng đi. Trong khi Chí Tôn cũng ngơ ngẩn tâm hồn, vì bao nhiêu lâu nay, chàng sống bên sư phụ chỉ biết thầy mình họ Dương, chứ đâu rõ mình đã gặp một quái nhân như thế. Chập sau, trấn tĩnh lại tinh thần, Chí Tôn lên tiếng :
- Thưa sư phụ, hiện giờ thầy đã tỉnh táo rất nhiều, sao lại thốt ra những lời chẳng lành như thế?
Dương Chấn Hoàn không đáp câu nói của Chí Tôn mà chỉ bảo chàng :
- Chí Tôn, con hãy bước lại lỗ hổng vách đá mang những vật lại cho ta.
Chí Tôn liền đứng dậy đi lại vách đá lấy một chiếc hộp da đen đến cho Dương Chấn Hoàn.
Dương Chấn Hoàn thì phào :
- Con hãy mở hộ thầy.
Chí Tôn lẹ tay mở chiếc hộp da, thấy trong có một mảnh gỗ đen bằng bàn tay, chàng hết sức kinh dị, chẳng hiểu tại sao một món vật vô giá trị như thế mà sư môn chàng lại cẩn thận giấu kỹ bấy nhiêu lâu nay. Dương Chấn Hoàn chớp ngời hai mắt, tợ ngọn đèn sáng rực lần cuối cùng trước khi tắt phụp, lão nói :
- Môn đồ ạ! Đây chỉ là một mảnh gỗ đen xem không một chút giá trị, nhưng cũng vì nó mà có tới hai trăm môn đồ Cam Lộ bang đã chịu thảm tử.
Chí Tôn sửng sốt nhìn Dương Chấn Hoàn không hề chớp mắt. Trong khi sư phụ chàng tiếp :
- Cách hơn hai mươi năm về trước tại Vọng Vân Phong, một hôm thình lình bị địa chấn sụp đổ, nhưng ta gặp điều may mắn nhặt được hai mảnh “Ô Mộc bảo lục”, trên hai mảnh này có ghi năm thế chưởng vô cùng kỳ bí... Một mảnh chép bằng khẩu khuyết, còn mảnh kia thì chú những lời giải thích chưởng môn, nếu học năm thế đó sẽ nghiễm nhiên trở thành Nhất Nhân Thiên Hạ...
Chí Tôn rúng động trong lòng, chàng ngây người như đang trải qua một giấc mơ kỳ ảo. Dương Chấn Hoàn vẫn với giọng nói tự gió nhẹ :
- Nguyên Ô Mộc bảo lục trước xưa là của Tạ Thần Chữ Giang, một đại kỳ nhân đứng đầu trong hàng ngũ võ lâm cách khoảng một trăm năm về trước, lão ta đã thu nhặt tất cả những ngón tuyệt diệu của các môn phái, rồi biến thành năm chưởng pháp vô địch này, suốt giang hồ không ai chống nổi. Sao đấy, lão ta ghi năm chưởng pháp ấy vào hai mảnh Ô Mộc bảo lục ta nhặt lấy chưa kịp tập luyện, thì không hiểu sao cái tin đó lại lọt vào tai bọn giang hồ. Thế rồi một đêm không trăng, có năm mươi cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch thình lình độp nhập vào bản Bang, thảm sát hơn hai trăm cao thủ, sư phụ và toàn gia tám người đều ngộ nạn.
Ngừng lại một giây thở mệt, Dương Chấn Hoàn nói trong tiếng nấc :
- Ta bị chặt đứt một cánh tay khắp thân người bị chém mười mấy nhát, còn nhị vị Sư thúc Kỳ Văn Quân và Châu Lập Đạo, kẻ gãy cụt hai chân, người ngắn cả hai tay, chết giấc tại chỗ. May mắn làm sao ta và nhị vị Sư thúc được Hoa Đà Ngô Tề Nhân hái thuốc đi ngang cứu sống...
Chí Tôn lẩm bẩm :
- Hoa Đà Ngô Tề Nhân! Thế còn Ô Mộc bảo lục, thưa sư phụ?
- Ô Mộc bảo lục tất cả hai mảnh như con đã biết, mảnh ghi lời giảng giải thì hiện giờ con đang cần trên tay đấy, còn mảnh kia ghi khẩu khuyết, chẳng hiểu hiện nay thất lạc nơi nào thầy cũng không được rõ, sau này con hãy tìn lấy vì nếu mất đi một mảnh, cho dù bậc dị nhân cũng không làm sao hiểu năm chưởng pháp kỳ diệu đó.
Nói tới đây, trong ánh mắt Dương Chấn Hoàn như có màn mây che phủ, Quái khách nhắm lại dần...
Chí Tôn khiếp quá gọi to :
- Sư phụ...
Nhưng Dương Chấn Hoàn đã trợn mắt lờ đờ lên, hình như Quái khách hết sức vận chân khí cuối cùng, để gượng trối trăn một điều gì chưa kịp nói. Quái khách khẽ mấp máy đôi môi...
Chí Tôn hiểu ý liền kề sát tai vào mồm Quái khách. Chàng chỉ nghe được mập mờ :
- Những kẻ thù sư môn... đều có ghi trong... Huyết Hải Thâm Cừu... hiện nằm... Trong hốc... đá...
Sau một tiếng nấc, Dương Chấn Hoàn nhắm nghiền hai mắt lại, trên gương mặt còn phảng phất hận cừu. Cbí Tôn chết lặng cả tâm hồn, chàng không còn khóc được nữa, ngồn nhìn ba cái xác chết mà cứ mãi thẫn thờ. Gió tuyết thổi vào hang mang theo từng cơn lạnh tái tê, Chí Tôn nghe buốt tận hồn. Không biết bao lâu thời gian, Chí Tôn mới từ từ đứng dậy, chàng không khóc, mà chỉ day về phía hang. Bỗng từ trong tia mắt Chí Tôn toé lửa hận thù, chàng đứng lặng một hồi lâu, rồu quay nhanh trở vào, tìm lại hốc đá. Đến nơi, Chí Tôn thò tay vào hốc đá lôi ra một cái túi vải dài chừng một thước. Chàng đưa mắt nhìn vào. Một thứ ánh sáng lạnh lẽo ngời chớp bỗng đập chát chúa vào mắt Chí Tôn, làm chàng giật mình ngẩng lên, vô cùng kinh dị. Thì ra, trong túi vải có một món khí giới quái dị, một bên giống lưỡi dao sắc bén, còn bên kia thì hình răng cưa ngời lên tia chớp. Sững sốt trong giây phút, Chí Tôn lôi cây vũ khí ấy ra, thấy trên thân có ghi bốn chữ rợn người “... Tàn Chi Quái Đao”.
Chí Tôn rúng động cả tâm thần, chàng lẩm bẩm :
- Tàn Chi Quái Đao!
Chí Tôn ngơ ngẩn một hồi, lại mò trong túi lấy ra một mảnh giấy xếp và một quyển sách nhỏ. Chàng giở mảnh giấy, thì thấy có mấy dòng chữ: “Tàn Chi Quái Nhân, phụ thù tuyết hận. Nhất thức tam tuyệt, quỷ khiếp thần kinh”. Sau hai câu đó, lại có những dòng chữ chi chít giảng giải cách sử dụng cây “Tàn Chi Quái Đao”, thực kỳ bí. Chí Tôn nhẩm đi nhẩm lại một lát, là đã hiểu thấu ba thế võ thần khốc ấy rồi. Cho dù một cao thủ công lực siêu tột đến bậc nào, cũng chẳng làm sao thoát khỏi cái chết hãi hùng do từ lực vô hình của cây quái đao gây ra.
Chí Tôn giắt cây Quái đao vào mình, rồi lật quyển sách nhỏ ra coi, thì thấy ngay trên trang đầu có để bảy chữ: “Huyết Hải Thâm Cừu Cam Lộ bang”. Sực nhớ lúc nãy gần trút hơi thở cuối cùng, Dương Chấn Hoàn có thuật rõ cho chàng nghe cuộc thảm sát hai trăm mạng người cách hơn hai mươi năm về trước, Chí Tôn hiểu ngay quyển sách này rất có liên hệ, nên lẹ làng lật trang tới...
Nhận ngay hàng đầu có ghi chữ tắt: Âm, Dương, Xú, Quái, Bà, Chí Tôn liền hiểu đó là những kẻ thù cừu độc địa nhất của sư môn, chàng lật tiếp những trang tới thấy có tất cả hơn hai mươi người nữa, trong số có sáu người bị xóa. Chí Tôn gấp quyển sách nhỏ lại bỏ vào túi, chàng quét mắt nhìn qua xác chết của Dương Chấn Hoàn và hai Sư thúc, ngọn lửa căm thù bỗng cháy mãnh liệt trong lòng chàng. Chàng rất oán cừu qua hàm răng cắn chặt :
- Lũ Ác Ma, ta thề giết sạch bọn ngươi trả mối sư cừu!
Qùi thụp xuống bên cạch sư môn, rõ hai dòng nước mắt trên mặt thầy, một lúc thật lâu, Chí Tôn mới đứng dậy, ngậm ngùi thốt :
- Sư phụ, vĩnh biệt...
Rồi chàng đi nhanh ra cửa hang nhấc mình khỏi mấy gộp đá cheo leo chạy bay xuống núi giữa trận tuyết rơi ào ào...

Hồi 2 Một mối kỳ duyên

Ra khỏi núi Võ Lăng, Chí Tôn cứ nhắm con đường cái đi thẳng, chàng không hiểu mình phải đi đâu, chỉ thấy trong đầu óc hiện lên những cảnh tượng hãi hùng, máu chảy, đầu rơi. Chí Tôn nghe trong lòng chàng luôn luôn như có lửa đốt, nhưng bộ mặt chàng bên ngoài trông lạnh lẽo tựa băng sương, dọc đường chàng lầm lì đi chẳng hề nhìn đến một ai cả. Chiều hôm đó, Chí Tôn tới một cổ đạo kia, đương lo nghĩ miên man đến chuyện báo thù, thì bỗng từ xa tiếng gió ngựa rộn rã đưa tới. Chí Tôn chỉ tránh dạt qua bên, chứ không cần nhìn xem đó là ai, thì con tuấn mã đã phi mau đến trước mặt chàng. Nó dừng đứng lại và hí lên một tiếng lớn.
Chí Tôn nổi giận, chàng ngẩng mặt lên toan quắt mắt ngay người kỵ sĩ, nhưng sực nhận ra đó là một thiếu nữ còn quá trẻ, chàng tự nhủ :
- Ồ, nàng hãy còn quá nhỏ, ta cũng chẳng nên hơn thua làm gì.
Vì vậy, Chí Tôn lại lầm lì rảo bước...
Nhưng quái làm sao, thiếu nữ áo đỏ lại phóng ngựa chận ngang trước mặt chàng. Hết sức kinh dị, Chí Tôn ngẩng mặt nhìn, lần này chàng nhìn kỹ hơn lúc nãy. Chàng thấy thiếu nữ áo đỏ đẹp mê hồn, nàng nhìn lại chàng bằng đôi mắt tuyệt vời ánh sáng. Chí Tôn hơi rúng động vì đôi mắt đó, chàng đứng ngẩn người một lúc thật lâu. Nhưng chợt nhớ tới sứ mệnh của mình còn quằn nặng hai vai, Chí Tôn định bước đi.
Thiếu nữ áo đỏ bỗng gọi giật :
- Tiểu tử, hãy đứng lại.
Chí Tôn quét mắt vào mặt nàng :
- Tiểu sinh có chuyện gì mà cô nương phải gọi?
Thiếu nữ áo đỏ lúng túng rồi nói :
- Ồ, sao ngươi lại cản đường ngựa ta?
Chí Tôn ngơ ngác :
- Tiểu sinh đón đường cô nương?
Thiếu nữ áo đỏ gật đầu :
- Lại còn phải hỏi!
Chẳng hiểu sao, Chí Tôn bật cười khan, chàng rảo bước. Thiếu nữ áo đỏ chận chàng lại :
- Khoan đã, ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta.
Chí Tôn lạnh lùng đáp :
- Tiểu sinh chẳng có gì đáng nói cả.
Thiếu nữ áo đỏ giận hồng đôi má trông xinh đẹp làm sao :
- Nhưng ngươi đi đâu bây giờ?
Chí Tôn cộc lốc :
- Đi đâu mặc xác ta.
Thiếu nữ cười nhạt :
- Ngươi đi đâu ta cũng hiểu rồi.
Chí Tôn trố mắt, nhưng vẫn với cái giọng lạnh nhạt muôn đời :
- Ta không cần.
Thiếu nữ áo đỏ nói :
- Ngươi đến Kinh Sơn Nghiệt Long Đàm để dự vào cuộc đoạt viên nội đơn Ngưu Long Giao chứ gì?
Chí Tôn vô cùng kinh ngạc, vì đây là lần đầu tiên trong mấy ngày đường chàng nghe thiếu nữ áo đỏ nói đến chuyện ly kỳ đó. Chàng thầm nhủ :
- Hay là ta tới Kinh Sơn Nghiệt Long Đàm dự cuộc đoạt báu nội đơn xem sao.
Trong lúc thiếu nữ áo đỏ hỏi to :
- Đường nào đến Nghiệt Long Đàm ngươi biết chăng?
Chí Tôn lắc đầu :
- Tiểu sinh không được rõ.
Ngỡ Chí Tôn khinh bỉ mình, thiếu nữ áo đỏ bốc phừng lửa giận hét :
- Ngươi thực không biết, phải không?
- Thực tình như thế cô nương ạ!
Trót trót...
Bất ngờ, thiếu nữ áo đỏ quật luôn hai roi ngựa... Thế roi của nàng lẹ hơn chớp giật trên mây... Nhưng Chí Tôn nhờ một thân pháp ảo diệu sau năm năm trời sống bên cạnh sư môn, được Kỳ Văn Quân tuyệt truyền cho chàng một lối khinh công có một không hai trong chốn võ lâm, nên chỉ có một cái lắc mình là chàng đã ra xa ngoài hai trượng, làm cho ngọn roi đi thẳng vào gió trông nghe lạnh người.
Thiếu nữ áo đỏ quật hụt Chí Tôn, máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu, nàng quát to :
- Ngươi muốn chết đấy, hãy coi thử đỡ vài ba chiêu nữa xem này.
Dứt câu, nàng phóng tới huy động mã tiên quần quật trong không khí quyết đánh trúng Chí Tôn một roi mới vừa lòng nàng. Thế nhưng Chí Tôn đã như một cái bóng ảo diệu, hiện biến chẳng khác gì loài ma quái chung quanh cây roi của thiếu nữ áo đỏ không hề bị chạm một vết thương nào. Tránh né một chập lâu, vẫn thấy thiếu nữ áo đỏ hùng hổ chưa chịu dừng tay.
Chí Tôn tức giận hét :
- Tiểu sinh nhường tay đã nhiều rồi, cô nương hãy tự hiểu sức mình, để tránh khỏi sự ân hận ở sau này.
Như lửa đổ dầu thêm, thiếu nữ áo đỏ nghiến răng kèn kẹt :
- Tiểu tử đừng tự phụ, hãy cố mà đỡ những đường chiêu của ta.
Lời vừa dứt, thiếu nữ đã đưa ra liên tiếp mười hai chiêu lẹ hơn làn sét lưng trời.
Không còn nhẫn nhịn được nữa, Chí Tôn quát lớn :
- Hãy coi đây!
Tức thì, chàng đẩy ra một chưởng cực kỳ mạnh bạo...
“Bộp”
... cả thiếu nữa áo đỏ lẫn con tuấn mã bị chưởng phong xô lại nửa trượng, ngơ ngẩn tinh thần. Sau một phút, thiếu nữ lộ hẳn sát khí trên gương mặt, nàng dồn mười phần thành lực trong người, nhắm Chí Tôn vung một ngọn lốc gió.
Thoáng thấy thiếu nữ áo đỏ hạ độc thủ, Chí Tôn bực tức chàng dựng đứng bàn tay đẩy lên một chưởng cực bạo, hất luồng chưởng khí lên không trung. Đồng thời hữu chưởng Chí Tôn phất động...
“Bộp”...
Thiếu nữ tinh mắt, lẹ làng quét ngang tả chưởng chống đỡ ngón chưởng của Chí Tôn, rồi nhanh như tia sáng chỉ cây roi ngựa ngay huyệt tay chàng. Thế nhưng Chí Tôn càng lại nhanh hơn, chàng dùng tả chưởng khóa chặt chưởng thế còn tay kia chộp đầu roi của thiếu nữ áo đỏ giật mạnh. Bị cái giật bất ngờ đó, suýt nữa thiếu nữ áo đỏ đã lộn nhào xuống ngựa, nàng phải vận toàn nội lực cố ngượng ngồi vững trên ngựa không cho ngã. Nhờ đứng phía dưới thế mạnh hơn, Chí Tôn vận công lực ra sức giật roi ngựa của thiếu nữ.
Lúc bấy giờ một trai một gái mỗi người một đầu roi hết sức tranh giành lấy nhau, nhưng sau cùng Chí Tôn có vẻ thắng thế, thiếu nữ áo đỏ sắp bị chàng lôi tuột xuống ngựa. Như uất ức, thiếu nữ áo đỏ bỗng trào nước mắt ra, chảy xuống đôi má mịn màng thơ ngây. Chí Tôn đang thắng thế, chàng chực lôi thiếu nữ áo đỏ té nhào, chợt trông thấy nàng rớm lệ, chàng không nỡ liền vùng buông roi ngựa ra. Thiếu nữ áo đỏ nhờ đó, lấy lại sự thăng bằng, nàng trừng đôi mắt đẹp tuyệt vời nhìn chàng, rồi thình lình, xốc ngựa tới giơ hữu chường tát vào mặt chàng...
- Bộp...
Một tiếng khô khang vang lên...
Chí Tôn bị trúng chưởng của thiếu nữ ào đỏ, chàng ngơ ngẩn chưa nghỉ ra sao cả thì nàng đã tiếp thêm chưởng khác nhắm mặt chàng. Một vần đỏ hiện ra rõ rệt trên làn da trắng nuột như cô con gái của Chí Tôn, chàng nhìn nàng sửng sốt. Thiếu nữ áo đỏ cũng dừng tay lạ, nàng tỏ vẻ hết sức hối hận về hành động vừa rồi.
Đột nhiên, từ xa có hai bóng người tới như bay, chừng đến gần nhận ra đó là hai thiếu niên vận toàn màu tím. Sực thấy thiếu nữ áo đỏ chúng liền tiến lại, trổ lên :
- Hồng y nữ thế muội đây rồi!
Một tên bỗng quắt mắt nhìn Chí Tôn, rồi day qua thiếu nữ áo đỏ :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net