chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 13: bút kí thế giới chung cực

Những người chết ở phía trước đông cứng lại trên vách đá, nhìn đặc biệt rõ ràng. Tuy rằng chỉ cách họ có mấy chục thước, nhưng trong tình huống hiện tại, muốn tới được đó cũng phải mất 4, 5 giờ.

Muộn Du Bình quay đầu lại nhìn liền ý thức được kì thật nơi này chẳng có đường đi. Phương thức bọn họ đang dùng, chính là leo lên các vách đá, nơi này núi non trùng điệp, nhiều khe rãnh, không phải không có chỗ đặt chân nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm. Hắn nhớ rõ trước khi đi, Đức Nhân lạt ma cũng đã nói qua, cảm giác nhất định sẽ ngã chết từ núi lớn thật ra không nguy hiểm. Mối nguy hiểm thực sự là, nhìn qua cứ tưởng có thể vượt núi lớn, nhưng thật ra ngọn núi kia đã cắn nuốt rất nhiều sinh mạng.

Dù vậy, hắn cũng không có ý định lùi bước.

Nói cho cùng Lạp Ba cũng đã lớn tuổi, tựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi rất lâu, mới dám nhìn vào số thi thể đông cứng.

Số lượng rất nhiều, nhìn vào tư thế của thi thể chỉ biết bọn họ chết như thế nào – tất cả đều gắt gao dựa lưng vào vách núi, như động tác của ông bây giờ. Bọn họ nhất định là gặp gió lớn bủa vây ở nơi này, cũng giống ông liền muốn nghỉ ngơi đợi hồi phục rồi tiếp tục đi, kết quả là nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, rất nhiều người đang trong trạng thái lao lực quá độ liền bị đông lạnh mà chết.

Ở những nơi rét mướt này, cái chết và giấc ngủ đôi khi rất giống nhau, rất nhanh, đông chết một người chỉ mất có vài giây.

“Ông chủ, những người này đều là từ trong núi đi ra, đợi ở đây nghỉ ngơi và hồi phục, nhưng nhiệt độ ko khí đột biến và gió to khiến họ bị đông chết. Bọn họ vẫn còn tốt số, có nhiều người sau khi đông chết liền bị ném xuống vách núi, thi thể vùi trong tuyết, vĩnh viễn chẳng thể phát hiện.”

“Đi ra?” Muộn Du Bình có điểm tò mò, “có người hoạt động trong núi tuyết sao?”

“Cũng không hẳn theo kiểu cậu nghĩ. Người ngoại quốc thường xuyên đi vào đó, nhưng không tính là hoạt động bên trong. Bọn họ chỉ là muốn biết nên lướt qua đường nhỏ ở sơn khẩu, do đó phải xuyên qua khu không người phía trước, cũng không phải vì thăm dò cái gì.” Lạp Ba nói, ngữ khí ám chỉ mảnh đất kia chính là khu không người cư trú.

Muộn Du Bình nghe xong chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn về hướng đám thi thể. Lạp Ba liền thở dài.

Phía sau, người phu khuân vác đang nghỉ ngơi dùng Tàng ngữ nói vài câu, Muộn Du Bình nghe không hiểu, nhưng Lạp Ba biết liền quay lại trả lời hắn: “Đều là người lạ.”

Ông nhìn vào những thi thể này, trong gió tuyết cũng không thể thấu rõ ràng, nhưng quét qua một lượt cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt người chết, bọn họ quả là không có điểm gì quen thuộc.

Điểm này thật là lạ, bọn họ không thể biết toàn bộ phu khuân vác ở Mặc Thoát, nhưng không hết thì cũng biết đến 9 phần. Nếu có việc như này xảy ra, tối thiểu phải có một người mà họ biết mặt, nhưng tất thảy những khuôn mặt đó đều rất xa lạ.

“Không phải người Mặc Thoát.” Lạp Ba thấy Muộn Du Bình có ý muốn hỏi liền trả lời. Ông chưa từng nghe qua có một nhóm người lạ lùng như vậy ra vào Mặc Thoát, vậy những người này từ đâu tới? Chẳng lẽ từ nơi khác xâm nhập vào vùng không người?

Trong lòng Lạp Ba tràn ngập nghi vấn, bởi vì ông biết đường nhỏ thông được tới khu vực không người này từ xưa tới nay chỉ có vài cái, mà chúng chỉ có phu khuân vác ở đây biết. Hơn nữa, đều là qua phương thức già kể lại cho lớp trẻ, lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ tiếp nối, bởi vì chỉ dùng lời để mô tả nên tranh vẽ căn bản cũng không có. Những con đường ấy, phải đi qua đi lại hơn chục lần mới có thể thông thuộc, cho nên hoàn toàn không có khả năng bị tiết lộ ra ngoài.

Phu khuân vác kia tiếp tục nói chuyện với Lạp Ba bằng Tàng ngữ. Ý bảo, trong núi tuyết gặp phải thi thể đôi khi không phải việc xấu. Một là, trên thi thể thường mang nhiều đồ vật này khác có thể đổi lấy tiền bạc. Hai là, nếu có đủ thông tin về thi thể, cũng có thể thu một ít tin tức phí từ tay người nhà họ.

Lúc này đồng bọn chỉ vào một khối thi thể ở xa xa, Lạp Ba lập tức phát hiện, đó là 3 người ngoại quốc. Bọn họ ăn mặc không giống những người khác, bên cạnh là một nhóm người Tạng giúp khuân đồ.

Trong bọc của người ngoại quốc thường có nhiều đồ giá trị, điểm này rất ít người biết. Nhưng nói chung, bọn người Lạp Ba sẽ không xuống tay với họ. Thứ nhất vì, lạt ma cùng đám ngoại quốc có quan hệ rất tốt, nếu có người ngoại quốc bị hại, sự tình sẽ không dễ dàng chấm dứt, bọn họ sẽ phải chịu sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc. Thứ hai, hội người ngoại quốc thường chỉ trả trước nửa tiền, nửa còn lại trả sau khi về nhà, mà đồ họ mang thường vô cùng quý giá, nhưng nếu bán ra sẽ bị các ngôi chùa hoặc chính phủ phát hiện ra ngay. Tuy nhiên, bây giờ hơi khác một chút, bởi vì nhóm người này hiển nhiên không phải xuất phát từ Mặc Thoát.

Ba người mất sức của hai hổ chín trâu mới lấy được mấy cái balô, sau đó tiếp tục đi. Toàn bộ quá trình cũng ko cần nói nhiều bởi vì trong bút kí cũng ko thấy ghi lại, tóm lại là quá trình ấy cũng chẳng thoải mái gì.

Ước chừng đến khi mặt trời mọc ngày hôm sau, Lạp Ba dẫn mọi người đến một sườn dốc phủ tuyết. Bọn họ đào trong tuyết một động chắn gió để nghỉ ngơi và hồi phục, lúc này mới có cơ hội xem trong balô có gì.

Trong balô đều là các dụng cụ cơ bản cùng các mẫu tiêu bản. Người ngoại quốc luôn mang theo một số tảng đá. Lạp Ba biết đó là tiêu bản, nhưng ông không biết chúng dùng để làm gì.

Trong khi nhẩm tính số dụng cụ này đáng bao nhiêu tiền, bọn họ phát hiện trong túi có hai quả cầu kim loại. Chúng được đặt trong một hộp thiếc, bên ngoài được bọc vải hết sức cẩn thận.

Trong ba chiếc túi, hai khối cầu này không có nắp đậy nhưng lại được bọc rất cẩn thận, chẳng lẽ nó còn giá trị hơn so với những thứ kia?

Chỉ là sau khi mở ra bọn họ phát hiện đấy chỉ là khối kim loại màu đen, hết sức xấu xí.

Toàn bộ quá trình lục lọi, Muộn Du Bình chỉ chú ý tới một thứ được cho là chả có gì đáng tiền. Đấy là một quyển bút kí viết đầy văn tự.

Lạp Ba nhìn bộ dạng Muộn Du Bình, quyết định nhất thời sẽ không quấy rầy hắn. Ông cùng đồng bọn chiếm được hai quả cầu kim loại, làm ông cảm thấy bọn họ không cần phải tiếp tục đi, nói không chừng, so với Muộn Du Bình họ còn kiếm được nhiều hơn. Lạp Ba đắm chìm trong cảm giác sung sướng, cảm thấy đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời.

Ông một mặt sung sướng, một mặt cân nhắc tìm lý do để thuyết phục Muộn Du Bình bỏ cuộc. Nhưng Muộn Du Bình đưa quyển bút kí cho ông, hỏi ông một hàng chữ trong đó có nghĩa là gì.

Mỗi trang của cuốn bút kí đều vẽ một đồ vật, ở bên cạnh là những dòng chú thích bằng chữ Tạng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lạp Ba không biết nhiều chữ, nhưng có một câu tàng ngữ ông hiểu được, bởi vì thời điểm đi lễ phật từng được lạt ma giảng qua. Cụm từ tiếng Tây Tạng ấy có nghĩa là “cực hạn của thế giới”

Còn đống tàng ngữ khác cạnh tranh vẽ ông không hiểu, sau đó nhìn Muộn Du Bình ý bảo chỉ biết bấy nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net