chương 31.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 31: thực lực của Bàn tử (1)

Bốn giờ sau, Bàn mập bị trói gô trở về. Nhưng dường như Trương Hải Hạnh cũng ko chiếm được nhiều lợi thế, trên tóc toàn là lông, quần áo bị kéo rộng thùng thình, vẻ mặt sưng sỉa.

Tôi nhìn khăn trùm trên đầu Bàn tử rồi nhìn sang Trương Hải Hạnh, hỏi cô ta: “Cô đi làm gì vậy? Cô là đi cưỡng gian hắn sao?”

Trương Hải Khách không để ý đến lời tôi, bắt đầu hỏi Trương Hải Hạnh: “Người này thực lực thế nào?”

“Thân thủ cũng không tệ lắm, cái chính là đầu óc ngu si, thời điểm giao đấu lại cư xử rất tệ. Nếu không thể giết hắn, lão nương rất muốn thiến hắn ngay lúc đó.”

Tôi nhìn Trương Hải Hạnh liền cười, tuy nhiên cũng có chút buồn bực: mẹ nó, lão tử sẽ không vì chút phúc lợi này mà nằm xuống giơ đầu chờ chém đâu. Sớm biết thế này ta đã phản kháng một chút, nắm đằng chuôi.

“Có cảm thấy hắn đi được cùng người của chúng ta không?”

“Em cảm thấy người như vậy khí lực thì có nhưng trong môi trường kia có thể không đặc biệt thích ứng linh hoạt. Anh cũng biết, sau khi chúng ta đi vào, rất nhiều việc ko thể dùng nắm đấm mà cần đến mưu kế.” Trương Hải Hạnh vỗ quần áo đáp lại, “ Em cảm thấy đi cùng người của chúng ta sẽ ăn ý hơn.”

Tôi thở dài, Trương Hải Khách liền nhìn về phía tôi nói: “Xin lỗi, tôi tin cách nói của Hải Hạnh khá khách quan. Cậu đã chịu chấp nhận chưa?”

“Tôi sao có thể chấp nhận, tôi vẫn cảm thấy các người nên nghe bằng hữu của tôi nói. Mau cởi trói cho hắn, buộc đến mức ấy muốn ép chết hắn à.”

Trương Hải Hạnh nổi giận: “Mặc kệ là ai nói, trừ khi anh ta tự trốn được, nếu ko đối với chúng tôi mà nói hắn đã chết rồi.”

Nói xong cô ta liền đánh rớt khăn trùm trên đầu Bàn mập. Tôi nhìn theo, muốn xem khuôn mặt khó xử của hắn, nhưng khăn trùm vừa kéo, tôi liền phát hiện ko đúng, “Hey” một tiếng.

“Các người bắt sai người rồi.” Tôi nói. Trong lớp khăn trùm đầu căn bản ko phải Bàn tử, mà là một người Tây Tạng cường tráng, dáng người cũng có chút giống Bàn Tử nhưng đen hơn, có vẻ chẳng nghe được chúng tôi đang nói gì, vẻ mặt mê man nhìn cả đám.

“Đây không phải bạn của anh à?” Hải Hạnh kinh ngạc nói.

“Không phải bạn của ta sao lại so với tên đáng khinh này.”

“Vậy hắn là ai?”

“Tôi không biết, cô tự hỏi đi.” Tôi nói.

Trương Hải Hạnh nhìn sang người kia, mồm như súng máy nói một tràng. Tên kia liền trả lời mấy vấn đề, tôi thấy sắc mặt Trương Hải Hạnh bỗng tái đi.

“Phiên dịch một chút đi.” Tôi biết cô ta khẳng định đã bị lừa, trong lòng vô cùng sảng khoái, cố tình dồn ép cô nàng.

“Hắn nói, hắn bị một tên mập người Hán chuốc rất nhiều rượu, tặng cả thuốc lá tốt, rồi say nằm trong phòng tên mập ngủ luôn. Sau đó, bỗng nhiên có người đến bắt hắn. Hắn tức giận liền đánh nhau cùng đám người đó, kết quả là bị trói đến đây.” Trương Hải Hạnh phiên dịch lại.

Tôi cười không khép miệng được. Tuy nhiên đối với hiểu biết của tôi về Bàn tử, hắn nhất định ko phải loại người để người khác gô cổ trói đi. Bàn mập ko giống tôi, mềm yếu trước phụ nữ nhất định chỉ đả kích, còn lại ngoan vô cùng. Còn một khi hắn đã đánh, thì đối phương thực sự thảm rồi. Bàn mập là kẻ bên ngoài thì thô thiển, nhưng là kẻ vô cùng khó trúng kế.

“Chắc chắn lúc này hắn đang ở gần chúng ta.”Trương Hải Khách nói, “Nếu là ta, nhất định sẽ bám đuôi mà tới, hơn nữa còn đã chuẩn bị chu đáo. Nếu đối phương có nhiều người, thì khẳng định bây giờ chúng ta chả khác gì cá trong chậu.”

“Em sẽ cho người tăng cường bảo vệ.”

“Không cần, theo lời của Ngô Tà, tên Bàn Tử này nhất định đã biết chuyện cua chúng ta, đây không phải nhân vật tầm thường.”

Vừa nói xong, từ trong quần áo của tên người Tạng, rơi ra một chiếc lọ.

“Đây là cái gì?” Trương Hải Hạnh hỏi hắn.

Nhưng kẻ đó lắc đầu. Bỗng nhiên, chiếc lọ nổ mạnh, khí vàng trong nháy mắt ngập đầy gian phòng, một mùi cay gắt xộc thẳng vào mũi, tôi gần như muốn xỉu.

“Khí độc. Mọi người nằm úp xuống mặt đất! Mở hết cửa sổ ra.” Trương Hải Hạnh kêu to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net