chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9: manh mối mấu chốt về Muộn Du Bình

Đêm hôm ấy, Muộn Du Bình ở trong phòng lão lạt ma tán gẫu vài câu, nói rõ ý định ngày mai sẽ rời đi, bày tỏ sự cảm tạ. Sau đó lão lạt ma liền đưa anh ấy về phòng mình.

Kết cấu của ngôi chùa có chút phức tạp, người bình thường không có dẫn đường hoàn toàn không thể tìm được phòng. Bọn họ quanh quẩn trong chùa, thời điểm đi qua sân, thì ngọn đèn trên tay lão lạt ma bị tắt.

Một khoảng tối om, dưới ánh trăng trong sân đặc biệt lờ mờ, lão lạt ma ngừng lại, đi điểm ngọn đèn. Muộn Du Bình phía sau ngẩng đầu nhìn không trung.

Bầu trời ở Tây Tạng đầy sao, khung cảnh nên thơ như mộng ảo. Cảnh đẹp ấy với lão lạt ma mà nói, do từ nhỏ đã tiếp xúc, nên không cảm thấy bầu trời có gì đặc biệt, ông không hiểu trên đó có gì kì lạ.

Thắp đèn xong, định tiếp tục xuất phát, thì phát hiện Muộn Du Bình vẫn đứng yên bất động, thản nhiên nhìn lên không trung.

“Khách quý, đi bên này.” Lão lạt ma nói một tiếng, Muộn Du Bình mới trở lại bình thường, liền hỏi ông: “Thượng sư, trong chùa lạt ma của các vị, phải chăng có 127 gian phòng?”

Lão lạt ma có chút sửng sốt, quả là như vậy, chùa này đúng là có 127 phòng. Thời gian ông vào chùa thì đã biết, mặc dù các phòng rất nhỏ, nhưng tổng số chính là 127. Muộn Du Bình sao lại biết được chuyện đó?

Lão lạt ma gật đầu. Muộn Du Bình nói tiếp: “Làm phiền một chút, có thể cho tôi xem qua tất cả các phòng được không?”

“Khách quý, vì sao đột nhiên lại muốn….” lão lạt ma muốn hỏi, nhưng ngay lập tức kiềm chế được, không vọng tưởng khong tò mò, ông không nên nảy sing hứng thú với việc này.

Lão lạt ma trấn tĩnh một chút, bất giác cảm thấy Muộn Du Bình liệu có phải từ trên trời phái xuống khảo nghiệm quá trình tu hành của ông, vì thế liền gật đầu, nói: “Được.”

“Tôi nhớ rõ bầu trời nơi này.” Muộn Du Bình lẩm bẩm, “Rất lâu trước kia, tôi hẳn đã tới đây, tôi mang máng nhớ rằng, mình đang ở trong một căn phòng, để lại một thứ gì đó.”

“Tôi hy vọng anh có thể tìm thấy nó.” Lão lạt ma nói, trong lòng tò mò đến muốn hộc máu.

Giữa đêm, họ cứ ngó qua từng phòng rồi từng phòng, lão lạt ma không nhớ đã qua bao gian phòng. Chỉ biết là hơn 2 giờ sau, họ mở cửa một gian không dùng làm phòng ở, tới khi ấy, bước chân Muộn Du Bình có chút trì hoãn, bất động.

Lão lạt ma cũng không di chuyển, nhưng ông biết trong phòng này hẳn là có cái gì đó làm kinh động đến Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình đi vào phòng, trong phòng có một chiếc bàn gỗ, mặt trên đầy các thứ linh tinh, hắn liền di dời đống đồ đó, thứ bên trong bèn lộ ra, chính là một thi thể khô quắt.

Khối thi thể này đang ghé vào cạnh bàn, hoàn toàn đã là một khối thây khô, bị đống đồ vùi lấp, người mặc tăng bào, không thể trông rõ bộ dáng.

Lão lạt ma qua khiếp sợ, ông chưa từng nghĩ tới, trong căn phòng lâu ngày không dùng tới ở ngôi chùa này, có một cái xác khô.

Nhưng, người trong chùa vẫn đầy đủ, vậy người kia là ai? Chẳng lẽ, là người trước đây ở chùa lạt ma, chết ở nơi này, lâu ngày cũng không có ai phát hiện ra?

“Ai vậy?” lão lạt ma rốt cuộc không thể kiềm chế, hỏi.

“Đây là Đức Nhân lạt ma, là bằng hữu của tôi, không thể tưởng được ông ấy lại chết ở đây.”

“Đức Nhân lạt ma?” lão lạt ma chưa từng nghe qua cái tên này.

Muộn Du Bình sắp xếp lại bàn, phát hiện trên tay thây khô, cầm một quyển kinh văn. Hắn đem kinh văn mở ra, rồi thản nhiên thở dài, nhìn lão lạt ma nói: “Nhờ ngài sắp xếp lại phòng ốc một chút, rồi an táng thi thể của Đức Nhân, tôi muốn ở lại đây.”

Lão lạt ma không toàn không kịp phản ứng, ông cảm thấy mọi việc xung quanh dần trở nên xa lạ, hiểu biết của mình về ngôi chùa này dường như còn không nhiều bằng Muộn Du Bình. Muộn Du Bình ngồi xuống, nhìn cuốn kinh thư, cũng không tiếp tục cùng lão lạt ma nói chuyện.

Anh ta ngụ lại chùa trong vòng vài tháng. Sau đó bọn họ có tra xét tư liệu, thì phát hiện được: Đức Nhân lạt ma quả thực từng ở trong chùa, trong tập ghi chép đầu tiên. Thậm chí từ thời điểm khi chùa mới thành lập, tra dần xuống, ông liền phát hiện, dường như mỗi đời đại lạt ma, đều có một người tên là Đức Nhân, mãi cho tới một thế hệ, tên Đức Nhân này mới biến mất trong danh sách.

Tất cả khẳng định không phải cùng một Đức Nhân, mà là rất nhiều Đức Nhân. Hơn nữa, trong bản ghi chép, dường như mỗi một Đức Nhân đều thu nạp một người tên Đức Nhân làm đệ tử.

Đây được coi là gì, là truyền thống của ngôi chùa sao?

Hình như cái tên Đức Nhân đối với ngôi chùa này có ý nghĩa hết sức đặc biệt. Mỗi một thời đại lạt ma phải có một người gọi là Đức Nhân.

Thây khô kia hẳn là Đức Nhân cuối cùng, ông ta không biết vì sao lại chết trong phòng đó, cũng không có đệ tử, cho nên Đức Nhân từ đó không có người kế thừa.

Tại sao lại như vậy, đây quả thực là một ngôi chùa lạt ma không bình thường? Lão lạt ma không thể từ bỏ sự tò mò của mình, làm tăng nhân để có thể khống chế tâm tình bản thân xem ra vô cùng tốt, nhưng ông phát hiện có vẻ mình tu hành chưa đủ, nên bản thân vẫn không thể bình thản. Ông tin rằng Muộn Du Bình cùng tức vị ấy trong chùa hẳn có mối liên hệ, cho nên cũng không muốn giữ phép tắc, giấu vấn đề này trong lòng.

Ông đi tìm Muộn Du Bình, hỏi trực tiếp đến cùng.

Muộn Du Bình liền kể lại mọi chuyện, không có ý định sẽ giấu diếm.

(tôi nghe đến đây có chút hộc máu, bởi vì tên này như thế nào mà nói trắng ra với lão lạt ma, trong khi với tôi lại keo kiệt như thế?)

Hắn nói, bản thân mắc một căn bệnh, cứ sau một khoảng thời gian ngắn, sẽ quên hết tất cả kí ức trước đây, trừ bỏ một vài chuyện thời thơ ấu.

Hắn đúng là đi từ trong tuyết sơn ra, hơn nữa còn mang theo ra một bí mật, nhưng không lâu sau đó đã quên mất chuyện đó.

Rất lâu trước đây, trước cả thời điểm tiến vào tuyết sơn, hắn cùng với Đức Nhân lạt ma có một mối quan hệ hết sức đặc biệt, bọn họ đã định một giao ước, mười năm sau, hắn sẽ trở ra từ tuyết sơn, mang theo ra bí mật đó. Nhưng lúc hắn trở ra đã hoàn toàn quên mất giao ước này, cho nên Đức Nhân lạt ma sẽ ở chùa này chờ hắn. Đợi hắn kể lại tất cả chuyện phát sinh trong núi tuyết, tất cả những việc đã quên trước đây, để Đức Nhân ghi chép lại.

Lão lạt ma nghĩ tới lời Muộn Du Bình nói, mổ hôi lạnh liền đổ xuống.

Vậy điều đó chứng tỏ, 10 năm không  phải là ngẫu nhiên, tất cả các Đức Nhân, đều là vì bản ghi chép theo trí nhớ của người khách? Việc xây dựng ngôi chùa này không chắc có phải vì có người biết cứ 10 năm sẽ có người mang theo bí mật từ tuyết sơn đi ra, đêm bí mật đó kể cho một người tên là Đức Nhân lạt ma?

Đáng tiếc, thế hệ Đức Nhân này chẳng thể đợi được Muộn Du Bình từ trong tuyết sơn đi ra, ông ta thậm chí còn không tìm được một người kế nhiệm cho mình.

Có lẽ biết mình sẽ lập tức quên đi, nên Muộn Du Bình đem mọi chuyện kể lại cho lão lạt ma. Hắn kể cho ông biết mình đi vào trong tuyết sơn là vì cái gì.

Hắn chính là đang tìm một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net