♡Chương 21♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay bưng chiếc khay đầy đồ ăn, Nghiêm Mặc khẽ gõ cửa phòng ngủ. Đợi một hồi, cửa phòng mở, một người chỉ vẻn vẹn phủ ngoại sam xuất hiện.

"Vương gia, trong bát là canh gà, Khai Viễn đã thêm vào vài vị thuốc."

Nghiêm Sát nhận khay, đang muốn trở về phòng, chợt nghe Nghiêm Mặc nói: "Vương gia, Lý quân sư và Chu quân sư đang ở trong thư phòng, nói là có thư từ kinh thành."

"Bảo bọn họ chờ."

"Vâng."

Bưng đồ ăn vào phòng, Nghiêm Sát đặt khay lên bàn trà gần giường. Sau đó xốc màn, nâng người xụi lơ trên giường dậy. Để y tựa lên ngực mình, Nghiêm Sát bưng canh gà lên gần miệng y, "Uống hết."

"Nghiêm Sát..." Nguyệt Quỳnh khàn khàn lên tiếng, ""Ngươi, có muốn, triệu người khác..." Nói còn chưa xong, eo y bị người ta dùng lực ôm lấy, câu nói kế tiếp bị ghìm trở lại.

"Ngươi muốn ta đưa Tiểu Yêu đi?"

"Không được." Xem ra chuyện này là vô vọng. Thất thần há miệng, Nguyệt Quỳnh để Nghiêm Sát đút canh gà cho mình. Chẳng lẽ sau này y phải trải qua chuỗi thời gian ngày nào cũng không thể xuống giường nổi? Lông tơ toàn thân dựng đứng, Nguyệt Quỳnh muốn chạy trốn, y ăn không tiêu. Năm ngày? Hay là sáu ngày rồi? Hoặc là bảy ngày? Y nhớ không rõ, chỉ nhớ lúc tỉnh lại đã là hừng đông hoặc tối muộn. Sau khi tỉnh lại, hoặc là bị Nghiêm Sát "ngược đãi", hoặc là bản thân bị đút canh bón cơm, thật... thật là đáng sợ.

Đút Nguyệt Quỳnh uống canh gà xong, Nghiêm Sát thô thanh nói: "Trước khi ngươi có thể xuống giường, ta sẽ không muốn ngươi nữa, sau này nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn thì không được nghĩ đến việc quá phận như vậy. Cấm nghĩ đến những việc không thể xảy ra, ta sẽ không thu phu nhân hay công tử nào nữa, ngươi sớm từ bỏ ý muốn ta sẽ triệu người khác đi."

Tại sao không thể triệu người khác? Chẳng phải như trước kia cũng rất tốt sao? Những lời này Nguyệt Quỳnh chỉ dám hỏi trong lòng, Nghiêm Sát đã có điểm mất hứng, y cũng không nên tự đâm đầu vô vận xui vào lúc này, bằng không bản thân lại bị "ngược đãi" thêm vài ngày nữa mất.

Không đúng! "Thế nào gọi là ngoài ý muốn?"

Nghiêm Sát không trả lời mà lại dùng râu châm lên mặt lên miệng Nguyệt Quỳnh một hồi, chẳng quan tâm hồi nãy y vừa uống canh gà.

Sau khi Nguyệt Quỳnh ngủ say, Nghiêm Sát để Lê Hoa Chước bế Tiểu Yêu vào phòng ngủ, thuận tiện căn dặn bọn họ chăm sóc Nguyệt Quỳnh, lúc đó hắn mới đi tới thư phòng. Trong thư phòng, Lý Hưu và Chu Công Thăng đã chờ từ lâu.

"Hoàng thượng giết thứ tử của trọng thần Tả Hữu Chi. Tả Hữu Chi tiến cung đòi Hoàng thượng giải thích, bị Hoàng thượng hạ lệnh loạn côn đánh chết, toàn bộ Tả gia bị sao trảm*. Thứ tử của Tả Hữu Chi là nam quân của Hoàng thượng."

(Sao trảm: Tịch biên gia sản, giết kẻ phạm tội)

Nghiêm Sát hỏi: "Chết như thế nào?"

Chu Công Thăng nói: "Đêm đêm Thái hậu mơ thấy U Đế, người đến Tử Vân Tự tìm trụ trì giải mộng, trụ trì nói là U Đế chuyển thế đầu thai. Sau khi Hoàng thượng biết tin bèn phát điên, đúng lúc ấy thì thứ tử của Tả Hữu Chi ở cạnh hắn, trở thành kẻ chết oan. Hoàng thượng tìm một đạo sĩ tên là "Nhất Thiên", sai hắn tìm kiếm chuyển thế của U Đế."

Lý Hưu mở miệng: "Không biết tướng mạo U Đế khuynh quốc khuynh thành bậc nào lại khiến Hoàng thượng điên cuồng đến vậy. Nghe nói mọi nam quân bên cạnh Hoàng thượng đều sở hữu đặc điểm nào đó giống U Đế. Thứ tử của Tả Hữu Chi vì có đôi tay giống U Đế nên bị Hoàng thượng triệu vào cung. Hoàng thượng để thủ hạ đi khắp nơi tìm kiếm những người giống U Đế, dùng đủ thủ đoạn chiếm đoạt, nhưng một khi hết hứng liền giết chết."

Chu Công Thăng nói tiếp: "Việc Hoàng thượng mê luyến U Đế, cả triều đều biết. Vương gia, ta nghĩ có thể lợi dụng việc này làm lớn chuyện lên."

Lý Hưu cũng nói: "Vương gia, sao chúng ta không tìm một người giống U Đế? Hoàng thượng mê luyến U Đế đến vậy, nếu có một người dung mạo giống U Đế như đúc..."

Chu Công Thăng bổ sung: "Vũ kỹ của U Đế là tuyệt luân trong thiên hạ, một trong những nguyên nhân khiến Hoàng thượng si mê U Đế chính là nó. Hoàng thượng phái đạo sĩ tìm kiếm chuyển thế của U Đế, cho dù tìm được, một tiểu oa oa làm thế nào thỏa mãn được hắn? Nếu gã đạo sĩ kia có thể tìm được một người không chỉ giống U Đế, hơn nữa vũ kỹ lại bất phàm, chắc chắn Hoàng thượng sẽ thất điên bát đảo."

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Nghiêm Sát lên tiếng: "Đi tìm bức họa của U Đế."

Trong mắt Lý Hưu cùng Chu Công Thăng là vui mừng, Chu Công Thăng lập tức nói: "Chúng ta nghĩ vương gia nhất định sẽ đồng ý nên đã sai người đi tìm. Không lâu sau sẽ có tin tức."

"Đừng để y nghe được bất luận phong thanh gì về việc này."

Hai người kinh ngạc, bất quá thấy vương gia không muốn giải thích nhiều, bọn họ cũng đành chấp nhận.

Sau hồi lâu bàn bạc việc tìm người giả U Đế, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng rời thư phòng, hai người đi tìm Từ Khai Viễn thương lượng vài chi tiết nhỏ. Trên đường, Lý Hưu hỏi: "Tại sao vương gia không cho Nguyệt Quỳnh biết việc này?"

Cân nhắc xong, Chu Công Thăng nói: "Chuyện công chúa, Nguyệt Quỳnh vẫn chưa buông xuống được, ta nghĩ vì vậy nên vương gia mới không muốn cho y biết. Hơn nữa, nếu cho y biết, với bản tính quá mức lương thiện của Nguyệt Quỳnh, sợ rằng y sẽ không nỡ để người khác giả trang U Đế. Tuy rằng ta chưa bao giờ hỏi, nhưng nghĩ qua cũng biết Nguyệt Quỳnh không hy vọng vương gia làm phản."

Lý Hưu lo lắng hỏi: "Ngươi nói xem, nếu Nguyệt Quỳnh không cho vương gia phản, vương gia có nghe không?"

Chu Công Thăng thở dài: "Kỳ thật đó cũng là điều ta luôn lo lắng. Vương gia hành sự quyết đoán, nhưng Nguyệt Quỳnh lại là điểm yếu của hắn. Nếu Nguyệt Quỳnh phản đối, có lẽ vương gia sẽ dao động, thậm chí từ bỏ. Thế nhưng hiện tại vương gia hoàn toàn không chần chờ, hết thảy đều làm theo kế hoạch, có lẽ chúng ta đã lo lắng dư thừa."

"Hi vọng như vậy." Lý Hưu vẫn không thể an tâm, "Trước kia vương gia đã quyết định khởi binh, nhưng lại sửa lại chủ ý, nói là chờ đến khi Hoàng thượng thật sư gây bất lợi cho Nguyệt Quỳnh cùng thế tử mới khởi binh. Ngươi nói xem, có phải vương gia đã bắt đầu chần chừ?"

Chu Công Thăng nhíu mày nói, "Xem ra hiện tại chưa thể kết luận gì về việc này. Ngươi cẩn thận một chút, nếu thánh chỉ hạ xuống mà vương gia lập tức khởi binh, nhất định sẽ có người lấy đó làm cớ. Hoàng thượng sẽ không nói trên thánh chỉ rằng hắn muốn bắt Nguyệt Quỳnh cùng thế tử làm con tin. Nhưng nếu Hoàng thượng thực sự muốn lấy bọn họ làm con tin áp chế vương gia, đến lúc đó vương gia khởi binh cũng chẳng muộn, hơn nữa nói không chừng người trong thiên hạ cũng xuất phát từ đồng tình mà đứng về phía vương gia. Mặc dù vương gia không nói rõ, nhưng ta cảm giác hắn vì băn khoăn điểm này nên mới sửa lại ý định."

Tâm trí Lý Hưu thầm vang lên "Lộp bộp", lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ lại là chủ ý của Nguyệt Quỳnh?"

Chu Công Thăng sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Cũng không thể loại trừ khả năng này."

Trong lòng hai người dâng lên cảm giác bất thường, không thoải mái, cũng không nặng nề, nghi hoặc chiếm phần lớn.

Một chiếc mã xa tám ngựa kéo cực kỳ xa hoa sau khi tiến vào Giang Lăng thành liền cấp tốc phi về phía "Lệ vương phủ", nhưng sau khi rẽ vào ngã tư đường dẫn tới Lệ vương phủ, đầu ngựa đột nhiên chuyển hướng, chạy về sau phố. Liên tục phi tới trước một cánh cổng lớn không treo hoành phi bảng hiệu, lúc này chiếc mã xa ngựa kéo thuần màu đen kia mới dừng lại.

Người đánh xe nhảy xuống, tiến vài bước đến trước cửa "phanh phanh phanh" gõ cửa. Cửa thành vừa mới mở, trời còn chưa sáng, cửa bị gõ như vậy, người trong phủ tựa hồ cũng bị đánh thức. Một lát sau, đại môn "chi nha" vài tiếng liền mở ra, người mở cửa đen mặt hỏi: "Ngươi tìm ai?"

Người tới kích động nói: "Ta tên Diệp Lương, ta tới tìm thiếu gia nhà ta!"

"Thiếu gia nhà ngươi? Nơi này chỉ có công tử, không có thiếu gia." Người mở cửa vừa nghe vậy liền muốn đóng cửa.

"Chậm đã!" Diệp Lương ngăn đối phương, cả giận: "Thiếu gia nhà ta ở trong này! Ngươi đi nói cho Nghiêm Sát biết, ta tới tìm thiếu gia nhà ta, cả tiểu thiếu gia nữa."

"A!" Người mở cửa thất kinh, "Tên này ăn gan hùm mật gấu! Dám gọi thẳng tục danh vương gia!"

"Cái tên này sao dong dài thế hả? Thiếu gia nhà ta ở trong này! Thiếu gia nhà ta tên Nguyệt Quỳnh!"

Người mở cửa càng thêm kinh hãi.

Thấy hiệu nghiệm, Diệp Lương vỗ vai hắn một cái, "Không tin thì ngươi cứ đi hỏi Nghiêm Sát thân phận của ta, ta dắt mã xa vào đã."

Không thèm chờ đối phương đáp lại, Diệp Lương vội vã quay trở lại dắt mã xa.

Lúc này có người đi tới, người mở cửa lập tức tránh ra, nhỏ giọng nói: "Nghiêm quản sự, hắn nói hắn là Diệp Lương, đến tìm công tử."

"Hắn là người của công tử, ngươi đi bẩm báo với vương gia đi."

"Vâng."

Dắt mã xa tiến vào, Diệp Lương vừa ngẩng đầu đã thấy người ở cửa thay đổi, thế nhưng hắn nhận ra người này, "Chắc thiếu gia nhà ta còn ngủ, ta chờ y tỉnh mới tới thỉnh an. Giúp ta một tay được không? Giúp ta dọn toàn bộ đồ trên xe xuống, đây là lễ vật cho thiếu gia cùng tiểu thiếu gia."

"Được." Nghiêm Mặc vỗ tay, tức thì có sáu thị vệ từ bốn phía đi ra giúp Diệp Lương dỡ đồ.

Nghiêm Mặc sai người nâng đồ đạc đến tiểu viện của vương gia cùng công tử, nhìn những đồ vật đó, hắn làm như thuận miệng nói: "An vương vẫn luôn tìm ngươi."

Gương mặt Diệp Lương chẳng chút tiếu ý, sau đó nói: "Ân cứu mạng của hắn đối với ta, nhất định sau này ta sẽ báo đáp. Ta tìm được thiếu gia rồi, ta sẽ không bao giờ rời khỏi thiếu gia nữa. Có ta ở bên cạnh thiếu gia, không kẻ nào có thể khi dễ y, cho dù là Nghiêm Sát cũng đừng mơ tưởng."

Nghiêm Mặc thản nhiên nói: "Vương gia sẽ không khi dễ công tử. Nhưng ngươi chỉ có một mình, lấy tự tin ở đâu ra mà dám so với vương gia?"

Diệp Lương không trả lời ngay, chỉ nhìn Nghiêm Mặc bằng ánh mắt khiến hắn cũng không hiểu nổi, nói: "Chỉ cần thiếu gia còn muốn đi, các người không ai có thể giữ lại. Thiếu gia còn ở nơi này không phải vì Nghiêm Sát là Lệ vương, mà là y không muốn rời đi." Nghĩ đến đó, Diệp Lương vô cùng bực bội.

Trong mắt Nghiêm Mặc hiện lên tinh quang: "Vì sao công tử không muốn rời đi?"

Diệp Lương mất hứng nói: "Công tử không rời tiểu thiếu gia. Y không đồng ý đưa tiểu thiếu gia đi, cho nên chỉ có thể ở lại nơi này. Tiểu thiếu gia rõ ràng... Vì sao nhất định phải để lại cho Nghiêm Sát?" Câu nói phía sau, Diệp Lương lúng búng ngậm trong miệng, dẫu vậy thì đôi tai nhanh nhạy của Nghiêm Mặc vẫn nghe ra.

Tiếp, hai người đứng cạnh mã xa tiếp tục trầm mặc, rất lâu sau toàn bộ đồ đạc trong xe mới được dọn xong. Nghiêm Mặc cho người tới dắt mã xa đi, sau đó đưa Diệp Lương đi nghỉ ngơi. Diệp Lương không ngủ được, kiên trì muốn đi thăm tiểu thiếu gia, Nghiêm Mặc để hắn đi.

Nghiêm Sát cùng Nguyệt Quỳnh ở trong "Di Viện", là viện tử lớn nhất ở hậu phủ. Lê Hoa Chước cùng An Bảo bế Tiểu Yêu ở trong Tây ốc, Hồng Hỉ Hồng Thái ở Đông ốc, viện Nghiêm Sát và Nguyệt Quỳnh ở hướng Bắc Nam, mỗi một gian đều có buồng trong, tiện cho việc ăn ở. Đối diện đường ốc là thư phòng Nghiêm Sát, thông thường sau khi Nghiêm Sát cùng Nguyệt Quỳnh nồng nhiệt trong phòng ngủ xong sẽ tới thư phòng nhỏ nghị sự. Nguyệt Quỳnh chưa bao giờ tiến vào thư phòng Nghiêm Sát, cho dù thư phòng này ngay dưới mí mắt y.

Nhẹ nhàng bước vào Di Viện, Diệp Lương bưng hộp lớn hộp nhỏ đi thẳng tới phòng Hoa Chước An Bảo. An Bảo đã dậy, hắn vừa mới gõ cửa, An Bảo lập tức mở cửa. Vừa thấy Diệp Lương, An Bảo vô cùng kinh ngạc.

"An Bảo, ta đã về. Tiểu thiếu gia tỉnh chưa?" Diệp Lương nhỏ giọng hỏi.

An bảo cười với hắn, lắc đầu, nghiêng người tránh để Diệp Lương tiến vào, hắn thì vội vàng bước vào buồng trong nói cho Lê Hoa Chước biết Diệp Lương đã trở lại. Diệp Lương đợi không lâu lắm đã thấy Lê Hoa Chước đi ra, đương nhiên là mới thức dậy.

"Hoa Chước công tử, ta đã trở về. Đây là quà tặng ngài cùng An Bảo." Diệp Lương giao vài chiếc hộp cho Hoa Chước, vội vã hỏi: "Ta có thể thăm tiểu thiếu gia không?"

Mới vừa rời giường lại bị nhét lễ vật vào lòng, Lê Hoa Chước hơi hoa mắt, đợi một lúc hắn mới kịp phản ứng, nói: "Ngươi trở về thì tốt rồi, sao lại còn tiêu pha thế này? Tiểu Yêu vẫn đang ngủ."

"Các ngươi là thân nhân của thiếu gia, lễ vật nhất định phải có. Ta đi thăm tiểu thiếu gia." Hai tay Diệp Lương cầm hai chiếc hộp tinh xảo chạy vào buồng trong, Lê Hoa Chước nhìn đồ vật trong lòng, phải làm thế nào đây? Tạm thời đặt lễ vật lên bàn, Lê Hoa Chước nhận khăn ấm An Bảo đưa tới nhanh chóng lau mặt, súc miệng, cài cúc trên áo cẩn thận, để An Bảo chỉnh chu lại y phục trên người, sửa sang đầu tóc xong mới xoay người trở vào phòng.

Trong phòng, Diệp Lương ngồi bên giường nhỏ ngơ ngác ngắm nhìn Nguyệt Tiểu Yêu – trong lòng Diệp Lương, tiểu thiếu gia họ Nguyệt, không phải họ Nghiêm. Bên người Tiểu Yêu đặt hai tiểu lão hổ ánh vàng rực rỡ to bằng nắm tay. Lê Hoa Chước chấn động, hai tiểu lão hổ này trị giá bao nhiêu bạc? (Ở lâu cùng Nguyệt Quỳnh, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng). Sau khi lấy lại tinh thần, hắn tới nhìn Diệp Lương, lập tức kinh hãi, Diệp Lương đang khóc.

Tiến lên, Lê Hoa Chước nhẹ nhàng vỗ Diệp Lương: "Làm sao vậy?"

Diệp Lương rơi lệ, nói: "Nhìn thấy tiểu thiếu gia, ta cao hứng thay thiếu gia, nhưng lại nghĩ tới việc thiếu gia chịu bao nhiêu khổ cực. Đều tại ta vô dụng, là ta khiến thiếu gia bị người ta khi dễ."

Lê Hoa Chước trấn an: "Vương gia đối xử với Nguyệt Quỳnh tốt lắm, cũng thương yêu Tiểu Yêu tới tận xương tủy. Giường nhỏ, nôi, những món đồ chơi nho nhỏ của Tiểu Yêu đều do Vương gia tự tay làm."

Diệp Lương thì thào khóc: "Không nên... thiếu gia, không nên biến thành như vậy... Đều do ta... đều tại ta..."

Lê Hoa Chước thở dài, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Hắn không biết khuyên nhủ Diệp Lương thế nào, có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý cũng chỉ có Nguyệt Quỳnh.

Ngủ no rồi, Nguyệt Quỳnh mở mắt, còn chưa kịp vươn vai thì màn đã bị xốc lên. "Hồng Hỉ, sớm nha."

"Công tử sớm." Hồng Hỉ đỡ công tử dậy, nói: "Công tử, Tiểu Diệp Tử đã trở lại."

"Hắn đã trở lại? Hắn ở đâu? Mau bảo hắn vào đây!"

Hồng Hỉ cười nói: "Công tử còn chưa đứng dậy cơ mà, Tiểu Diệp Tử đang ở trong phòng Hoa Chước công tử chơi với thế tử. Ta đi gọi Tiểu Diệp Tử, công tử chờ chút." Treo màn xong, Hồng Hỉ ra ngoài gọi người, Hồng Thái hầu hạ công tử xuống giường.

Dưới sự trợ giúp của Hồng Thái, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng mặc xong y phục, vừa định xuống giường đã nghe thấy giọng Tiểu Diệp Tử. "Thiếu gia!" Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một người chạy vội về phía y.

"Thiếu gia!" Bổ nhào lên người thiếu gia, Diệp Lương ôm chặt lấy y. Tay trái Nguyệt Quỳnh cũng ôm hắn thật chặt, niềm vui bộc lộ trong ngữ điệu, "Đã về rồi, đi đường mệt lắm đúng không."

"Không mệt." Buông thiếu gia, Diệp Lương không lui lại mà cẩn thận quan sát thiếu gia, sợ trong mấy ngày hắn không ở đây, thiếu gia lại bị Nghiêm Sát khi dễ. Thấy sắc mặt thiếu gia coi như hồng nhuận, cũng không gầy đi tí thịt nào, lúc này hắn mới an tâm một nửa, chỉ cần thiếu gia đi theo Nghiêm Sát thì hắn chẳng thể nào hoàn toàn an tâm.

Để Diệp Lương kiểm tra mình, Nguyệt Quỳnh sờ lên mặt hắn: "Tiểu Diệp Tử, ngươi gầy đi rồi. Khiến ngươi vất vả rồi."

"Thiếu gia! Ngài nói gì vậy!" Diệp Lương mất hứng, "Người chịu vất vả không phải ta, mà là thiếu gia. Sau này thiếu gia không được nói lại những lời đó nữa, bằng không ta sẽ tức giận."

"Được, ta không nói." Mi mắt Nguyệt Quỳnh cong cong, mi mắt Diệp Lương cũng cong cong, "Huynh đệ" hai người lần thứ hai gặp mặt lại không có tiếng khóc, chỉ có thương yêu cùng tưởng niệm.

"Công tử, Tiểu Diệp Tử, dùng cơm trước đã." Hồng Hỉ lên tiếng, Diệp Lương vội vàng kéo thiếu gia đến cạnh bàn cơm, thuần thục múc cháo cho thiếu gia.

"Tiểu Diệp Tử, ngươi cũng ngồi đi." Nguyệt Quỳnh kéo Diệp Lương ngồi bên cạnh mình. Diệp Lương thấy thiếu gia chỉ cử động được tay trái, đôi mắt lại đỏ hoe. Hắn cố áp chế cơn khó chịu, hầu hạ thiếu gia dùng cơm.

"Tiểu Diệp Tử, ngươi đừng để ý tới ta, ngươi mau ăn cơm đi, để một hồi cơm nguội mất." Nguyệt Quỳnh buông thìa, lấy đũa gắp đồ ăn cho Diệp Lương. Nước mắt Diệp Lương cuối cùng kiềm chẳng nổi, lăn xuống. Nguyệt Quỳnh cười ôn nhu, tay trái ấn lên tay phải hắn, hơi dùng sức, ý bảo hắn đừng khóc.

Hồng Hỉ Hồng Thái dọn dẹp giường xong liền lui ra ngoài, nhường nơi này cho công tử cùng Diệp Lương. Sau khi hai người rời khỏi đây, Diệp Lương ôm lấy thiếu gia khóc rấm rức. Nguyệt Quỳnh khẽ vỗ về hắn: "Tiểu Diệp Tử, đừng khóc, tay phải của ta không thể dùng còn có tay trái mà, ngươi nhìn xem, bây giờ tay trái tay còn linh hoạt hơn tay phải."

Không nói thì thôi, y vừa nói, Diệp Lương khóc kêu: "Thiếu gia... đều tại ta... đều tại ta..."

"Tiểu Diệp Tử, ta không trách ngươi, cũng không ai trách. Ngươi còn sống, ta vui hơn bất luận chuyện gì, ta chưa từng cảm kích ông trời đối xử tốt với ta đến vậy." Nâng mặt Diệp Lương, Nguyệt Quỳnh lau khô nước mắt hắn, cười nói: "Nhanh ăn đi. Ăn no rồi theo ta ra ngoài đi dạo một chút."

"Ưm!" Thu nước mắt lại, Diệp Lương lấy một chiếc bánh bao, há miệng ăn miếng lớn. Đôi mày Nguyệt Quỳnh vẫn cong cong, Tiểu Diệp Tử còn sống, còn sống.

Ăn cơm xong, Nguyệt Quỳnh đưa theo Diệp Lương tới hoa viên tản bộ. Diệp Lương nắm cánh tay phải lạnh lẽo của thiếu gia, nước mắt bao lần định rơi xuống đều bị hắn bức trở về. Đến nơi không có ai chung quanh, hắn dùng giọng mũi nói khẽ: "Phu nhân khỏe lắm. Ta kể chuyện của thiếu gia cho phu nhân biết, phu nhân nói ngài không cần lo lắng cho nàng, nàng ở "nơi đó" rất an toàn. Phu nhân nói tạm thời nàng sẽ không rời đi, ngài cứ ở bên cạnh Nghiêm Sát, nàng ở "nơi đó", nếu xảy ra chuyện gì cũng tiện bề phối hợp, người kia không động đến nàng."

Đôi mắt to tròn của Nguyệt Quỳnh đong đầy tưởng niệm. "Ngươi có kể chuyện Tiểu Yêu cho nàng biết?"

"Có." Vẻ mặt Diệp Lương bất an, "Thiếu gia, ngài không trách ta chứ. Phu nhân rất nhớ ngài, nhìn thấy nàng là ta nhịn không được liền kể nàng nghe chuyện của tiểu thiếu gia."

Nguyệt Quỳnh mỉm cười: "Sao ta lại trách ngươi? Nhất định sau khi biết được nương đã rất cao hứng."

"Đúng vậy. Phu nhân vô cùng cao hứng." Nói xong, Diệp Lương lấy một chiếc bao đỏ trong trước ngực ra, "Phu nhân kêu ta giao vật này cho thiếu gia, nàng dặn, nhất định phải đặt thứ này lên người tiểu thiếu gia. Sau khi phu nhân biết chuyện tiểu thiếu gia vẫn luôn cao hứng mà rơi lệ, nói rằng chờ sau khi tất cả được dàn xếp, nhất định nàng sẽ tới thăm tiểu thiếu gia."

Tay trái Nguyệt Quỳnh run run nhận chiếc bao đỏ trên tay Diệp Lương, Diệp Lương hỗ trợ y mở ra. Trong bao vải đỏ là chiếc vòng tay nhỏ cho tiểu hài tử, một tấm kim tỏa. Đây là đồ vật người lớn tuổi nhất định phải tặng cho tiểu hài tử sau khi sinh. Chớp rơi lệ trong mắt, y cười nói: "Lát nữa trở về ta sẽ đeo cho Tiểu Yêu."

"Phu nhân muốn có sinh thần bát tự của tiểu thiếu gia. Nói là muốn cầu phúc cho tiểu thiếu gia."

(Sinh thần bát tự: ngày sinh tháng đẻ)

Nguyệt Quỳnh hơi ngây người, "Nương tín Phật từ lúc nào vậy?" Hỏi xong, nụ cười trên gương mặt y lập tức biến mất, tim thắt lại.

Diệp Lương đau lòng nói: "Sau khi không gặp được thiếu gia, phu nhân bắt đầu tin Phật. Sau khi ta được Dương Tư Khải cứu, ta đã hồi kinh đi gặp phu nhân một lần. Dương Tư Khải phái người theo dõi xát xao, ta sợ hắn nhận ra chuyện thiếu gia nên đành ở lại An vương phủ, thuận tiện lợi dụng thế lực hắn tìm kiếm thiếu gia, nhưng thiếu gia vẫn bặt vô âm tín. Sau đó Từ công tử tìm được ta, ta cùng phu nhân phải dựa vào Từ công tử để giữ liên hệ. Thiếu gia, Từ công tử có đến tìm người chưa?"

"Đã tới." Còn chọc cho Nghiêm Sát tức giận, hại y nằm trên giường ngắm mặt trời lặn vài lần. Đương nhiên Nguyệt Quỳnh sẽ không nhắc tới việc này, y chỉ nói: "Ta viết một phong thư nhờ hắn mang về cho nương."

Diệp Lương kinh ngạc hỏi: "Thiếu gia, Từ công tử không nhắc gì đến việc đưa người đi sao?"

Sắc mặt Nguyệt Quỳnh hơi đổi: "Hắn có nói. Nhưng hiện tại ta chưa thể đi. Tiểu Diệp Tử, biết nương còn khỏe ta cũng an tâm."

"Thiếu gia, tại sao ngài không đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net