♡Chương 27♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Quỳnh tự biết bản thân mình có đôi khi hơi trì độn, được rồi, không phải hơi, mà là rất. Y rất trì độn, thế nhưng y không ngờ rốt cuộc mình lại trì độn đến như thế! Hồng Hỉ Hồng Thái biết võ từ lúc nào? Lại còn là võ nghệ siêu quần! Y cư nhiên không phát hiện!

"Hồng Hỉ Hồng Thái! Dừng tay! Các ngươi cũng dừng tay!"

Mắt thấy Tiểu Yêu đã bị đánh thức, Nguyệt Quỳnh vội vàng thét lên như sư tử hống. Hồng Hỉ Hồng Thái đang thủ thế, bảo hộ trước người y, hắc y nhân đột nhiên xuất hiện cũng đang thủ thế.

Chuyện là như vầy. Khi Nguyệt Quỳnh chuẩn bị trở về bên trong khoang thuyền để ngủ, phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện hai chiếc thuyền khả nghi, tiếp đến, người kia liền đạp không chạy lên thuyền bọn họ. Bọn hắn vừa xuất hiện, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng đám thị vệ không cần nói lời nào đã lấy vũ khí xông tới. Tuy rằng y không có võ, nhưng y nhận ra đối phương không có ý định tấn công, cũng chẳng muốn đả thương người.

Nguyệt Quỳnh ôm chặt Tiểu Yêu, hỏi: "Các ngươi là ai?"

Đối phương ôm quyền cúi đầu cung kính nói: "Tại hạ Từ Ly Thiên, phụng mệnh quân thượng cùng quân hậu đến đây đón thiếu gia và tiểu thiếu gia."

Sắc mặt Hồng Hỉ Hồng Thái lập tức kinh biến, nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Từ Ly? Tim Nguyệt Quỳnh khẽ thót lên một cái: "Các ngươi có tín vật không?"

Từ Ly Thiên tức khắc lấy mảnh tín vật trong người ra, còn có một phong thư. Hồng Hỉ nhận lấy, kiểm tra một lúc, thấy không có vấn đề mới xoay người giao cho công tử. Giao Tiểu Yêu đang xem náo nhiệt cho Hồng Hỉ, Nguyệt Quỳnh mở thư, tấm lệnh tín vật kia y cũng có, nhưng hiện tại đang ở trên người Tiểu Diệp Tử. Vừa mở thư ra, nét chữ quen thuộc in đầy trên giấy. Vành mắt Nguyệt Quỳnh lập tức đỏ lên, hơi thở bất ổn. Trong thư chỉ có một câu ngắn ngủi: U Nhi, phụ thân rất nhớ con. Phụ thân muốn gặp con và Tiểu Yêu, phụ thân để Từ Ly Thiên đến đón con, phụ thân đợi con ở Vụ Đảo.

Cất lá thư cẩn thận, Nguyệt Quỳnh lập tức nói: "Ta đi cùng ngươi."

"Công tử!" Huyết sắc trên mặt Hồng Hỉ Hồng Thái nháy mắt biến mất.

Nguyệt Quỳnh sụt sịt mũi: "Từ Ly thúc thúc, Hồng Hỉ Hồng Thái là thân nhân của ta, bọn họ phải cùng đi với ta. Ta muốn viết phong thư gửi cho một người, phiền ngài giúp ta đem thư giao cho người nọ."

"Thiếu gia an tâm. Quân hậu ngóng chờ đoàn tụ với thiếu gia, đã nhiều ngày nay luôn ngủ không an giấc, mong thiếu gia có thể lập tức khởi hành."

"Được." Nguyệt Quỳnh viết xong thư rất nhanh. Suy nghĩ một chút, y lại gỡ cây trâm gỗ đào trên đầu, giao cùng bức thư cho Từ Ly Thiên, "Làm phiền Từ Ly thúc thúc giao vật này cho Nghiêm Sát."

Từ Ly Thiên tiếp nhận bằng hai tay: "Quân thượng phái mười hai vạn thủy quân do Từ Ly Thông đại đô úy thân chinh cầm binh hỗ trợ Nghiêm Sát. Thiếu gia an tâm, có quân thượng cùng chư tướng trung nguyên hỗ trợ, nhất định Nghiêm Sát có thể đoạt được Trung Nguyên."

Lời này vừa nói ra, tiếng kinh hô vang lên khắp thuyền, ánh mắt Hồng Hỉ Hồng Thái nhìn công tử lập tức thay đổi. Vừa nghe Từ Ly thúc thúc phái mười hai vạn thủy quân hỗ trợ Nghiêm Sát, mắt Nguyệt Quỳnh cong lên, cao hứng ôm Tiểu Yêu nói: "Ta để Hồng Hỉ Hồng Thái thu dọn một chút, sẽ trở lại ngay."

"Được!"

Sau nửa canh giờ, vốn đang trên đường đến đảo, Nguyệt Quỳnh đưa theo Hồng Hỉ Hồng Thái cùng Tiểu Yêu lên một chiếc thuyền khác. Nghĩ đến cặp lục mâu kia, y thầm rùng mình một cái, sau đó y lại tức khắc thoải mái tươi cười. Y đi gặp phụ thân mình, Nghiêm Sát không nên tức giận. Khi Nguyệt Quỳnh bị người ta cướp đi, Nghiêm Sát đã về tới Lệ vương phủ ở Giang Lăng. Gia nô bên trong Lệ vương phủ đều bị đuổi đi, những người ở lại đều là tâm phúc cùng tùy tùng của hắn. Nghiêm Sát đích thân xuất năm vạn tinh binh từ Giang Lăng phủ tiến lên phía bắc. Ba ngày sau, bình an trở lại đất phong của An vương Dương Tư Khải, Hằng vương thế tử Giang Bùi Chiêu dấy binh, nguyện thuần phục Lệ vương Nghiêm Sát thảo phạt bạo quân Cổ Niên.

Lý Hưu cùng Chu Công Thăng viết "Thập đại tội trạng của bạo quân Cổ Niên" phát tán khắp U Quốc, trong đó, khiến người ta kinh ngạc nhất chính là Cổ Niên cư nhiên cùng Cổ Phi Yến – nữ nhi ruột của mình quan hệ bất chính, Cổ Phi Yến còn sinh cho hắn một yêu quái một thân hai đầu, bốn chân! Tức thì, triều thần vốn bất mãn với việc hoang dâm vô đạo của Cổ Niên đều tìm đến nương tựa Nghiêm Sát, bọn họ không thể tiếp nhận quân chủ của bọn họ lại là một tên hôn quân phát sinh quan hệ loạn luân với chính nữ nhi của mình.

Thêm nữa, khi Cổ Niên đại triệu tập các đại thần thương nghị việc bình định, hắn nhận được một chiếc quan tài nhỏ được nâng từ ngoài cung vào. Khi Cổ Niên còn chưa rõ sự việc đã cho người mở nắp quan tài trước mặt văn võ bá quan, Cổ Niên lập tức biến sắc – một cái thây khô của oa nhi vô cùng đáng sợ – một thân hai đầu, bốn chân! Tin tức vốn chỉ như tin đồn kia lập tức được chứng thực.

Cổ Niên tức giận đến phát điên, chặt thây khô thành từng mảnh vụn, quyết định ngự giá thân chinh. Trước khi hắn xuất chinh một đêm, hắn hạ mật chỉ, tróc nã Lý Chương Tiền. Mà khi đám thị vệ vây quanh phủ thái sư, Tư Mã Chuy phá cửa phủ vọt vào, lúc này mới phát hiện người trong phủ thái sư đã đi từ lâu, vườn không nhà trống, nào có bóng dáng Lý Chương Tiền. Càng khiến Cổ Niên trở tay không kịp chính là, thái hậu Trương Huyên Ngọc nằm trên giường nửa sống nửa chết cùng nô tài Đinh Châu hầu cận của nàng bỗng mất tích khỏi hoàng cung. Trên giường nàng đặt một phong thư, trong thư chỉ có bảy chữ: Đa hành bất nghĩa tất tự tế.

(Đa hành bất nghĩa tất tự tế: Ác giả ác báo, ông trời có mắt, làm ác phải đền tội)

Cổ Niên giận phát điên, sai người đốt tẩm cung của Trương Huyên Ngọc, phái Tư Mã Chuy truy lùng tung tích Trương Huyên Ngọc, mặc cho nữ nhân kia có phải mẫu thân của U Nhi hay không, hắn nhất định phải bắt lấy nữ nhân này, tiền dâm hậu sát, phơi thây đồng hoang! Đáng tiếc, Cổ Niên chẳng biết chút gì về quá khứ của Trương Huyên Ngọc, "Âm La Sát" Trương Huyên Nhi vang danh giang hồ đâu dễ bắt như vậy?

Giây phút thiên hạ phân loạn, ẩn sâu trong một ngọn núi, dưới tàng cây tùng xanh biếc của "La Sát Môn" thần bí bậc nhất giang hồ. Môn chủ Trương Thiên Vũ tay cầm chén rượu, ngửi hương rượu thơm nồng nhưng chưa từng nhấp dù chỉ một ngụm. Năm nay ông đã sáu mươi hai nhưng bề ngoài nhìn thế nào cũng chưa quá bốn mươi, trên khuôn mặt tuấn mỹ chỉ có nếp nhăn mỏng manh, khóe mắt để lộ ra dấu vết phong sương của thời gian. Trương Thiên Vũ quý rượu như mạng, hơn tám năm trước, ông vì uống rượu mà làm hỏng việc lớn, không đến đón ngoại tôn bảo bối đúng hẹn, khiến cho ngoại tôn của ông từ đó về sau biệt vô tung tích. Kể từ đó, ông không còn uống rượu nữa, lúc thèm quá cũng chỉ ngửi mùi rượu cho đã ghiền, mặc kệ thèm đến thế nào, ông cùng không bao giờ uống rượu nữa.

"Sư phụ! Sư phụ! Sư muội gửi thư!"

Trương Thiên Vũ bỏ lại chén rượu, phi thân "vụt" lên, bóng hình nhấp nhô lên xuống vài cái đã biến mất khỏi trúc đình. Tay giơ lá thư, thân hình vụt nhanh về lương đình, Mộc Quả Quả bỗng cảm thấy hoa mắt, lá thư trên tay đã biến mất. Chẳng qua hắn cũng không kinh hoảng, vội vàng hỏi: "Sư phụ! Mau đọc xem sư muội viết gì trong thư!"

"Ta đang đọc đây!" Trương Thiên Vũ đợi không kịp liền mở thư, vừa nhìn thấy nét chữ nữ nhi bảo bối, ông lập tức lệ nóng doanh tròng. Nhiều năm như vậy, rốt cục nữ nhi cũng chịu viết thư cho ông.

Phụ thân:

Hừ! Vốn không muốn tha thứ cho người, nhưng ngoại tôn U Nhi của người cứ luôn miệng nói tốt cho người, nữ nhi đành phải đại nhân đại lượng tha thứ cho người. Phụ thân, tìm được U Nhi rồi, người đừng tự trách nữa. Hơn tám năm qua nó vẫn đi theo Lệ vương Nghiêm Sát, Nghiêm Sát trông giữ nó rất cẩn thận, cho nên nữ nhi mới không tìm thấy nó.

Mùng chín tháng mười hai năm ngoái, U Nhi sinh cho người một ngoại tôn bảo bối. Đúng! Không sai! Là do U Nhi sinh! Bộ dạng nó cực kỳ giống U Nhi lúc nhỏ. Chỉ là, đại ca vì quá nhớ nhung nên U Nhi đã đưa hài tử đi gặp đại ca trước, sau đó sẽ quay lại thăm người. Nhà mình không dễ tìm, người nên thu thập một chút rồi tới thăm nó đi.

Phụ thân, Nghiêm Sát mưu phản, là thay nữ nhi cùng U Nhi dạy dỗ Cổ Niên, nữ nhi cùng Chương Tiền đến chỗ đại ca tránh gió, chờ thiên hạ bình ổn, nữ nhi sẽ trở về. U Nhi đã cùng Nghiêm Sát thành thân, phụ thân muốn giúp thì giúp, nếu lười thì thôi, Nghiêm Sát cũng chẳng thiếu người giúp hắn. Phụ thân, người có thể an tâm uống rượu rồi.

Nữ nhi: Trương Huyên Nhi.

"Sư phụ! Sư phụ!" Mộc Quả Quả kêu cả nửa ngày vẫn thấy sư phụ chỉ chăm chú khóc, không để ý tới mình. Hắn không kịp đợi, đoạt lấy thư. Sau khi xem xong, đôi mắt hắn trừng to như mắt trâu, cằm cũng sắp rơi xuống đất. Ngay sau đó, lá thư trên tay hắn bị sư phụ đoạt lại, hắn chợt nghe sư phụ quát: "Đi! Xuống núi!"

Mộc Quả Quả chưa kịp hoàn hồn đã không thấy bóng dáng Trương Thiên Vũ. Mộc Quả Quả nhanh chóng đuổi theo, hô to: "Sư phụ! Người thu xếp một chút hãy xuống núi! Người không định mang quà gặp mặt đến cho U Nhi và Tiểu U Nhi sao!"

"A! Ngươi không nhắc, thiếu chút nữa ta cũng quên! Nhanh về giúp ta chuẩn bị đi!" Trương Thiên Vũ lập tức lao điên cuồng về phía đỉnh núi. Mặc dù rượu rất ngon, nhưng vẫn phải cai thôi.

Sắc mặt âm trầm ngồi bên trong đại trướng, Nghiêm Sát nhìn chằm chằm hai phong thư và một cây trâm gỗ đào trước mặt. Tam Nghiêm nhìn nhau, chẳng ai dám hé răng. Từ lúc bọn họ chạy ra khỏi kinh thành, chiến sự cực kỳ thuận lợi, có thể nói là thuận lợi hơn tất cả những gì bọn họ tưởng tượng, người tìm đến nương tựa vương gia còn nhiều hơn so với dự liệu, nhất là một đội thủy binh lai lịch bất minh càng khiến vương gia như hổ mọc thêm cánh. Mà nếu bọn họ nhớ không lầm, cây trâm gỗ đao kia là của Nguyệt Quỳnh công tử. Nghĩ đến việc không biết Nguyệt Quỳnh công tử và thế tử đã xảy ra chuyện gì, ba người liền lo lắng vô cùng.

Trên bàn Nghiêm Sát có hai phong thư, một phong là do vị công tử to gan lớn mật viết, một phong khác là do một vị tự xưng là phụ thân của vị công tử lớn mật kia viết. Trong thư, vị công tử lớn mật viết y đưa nhi tử cùng Hồng Hỉ Hồng Thái đến Vụ Đảo thăm phụ thân, chưa định ngày về. Mà vị tên gọi Cổ Tất Chi kia lại nói: Nếu muốn thú nhi tử của y, phải lấy thiên hạ làm sính lễ.

Thu lọn tóc quấn trên đầu ngón tay lại, Nghiêm Sát trầm mặt, thô thanh nói: "Truyền lệnh xuống, bản vương muốn đoạt được thiên hạ trong vòng ba tháng." Tam Nghiêm sợ run, lập tức lĩnh mệnh ra ngoài truyền lệnh. Đốt hai phong thư, lục mâu Nghiêm Sát tối lại, hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện người có lá gan càng ngày càng lớn kia vẫn còn việc gạt hắn!

Việc chiến sự phiền não ở Trung Nguyên cứ giao cho Nghiêm Sát. Không nghĩ tới việc sau khi gặp lại Nghiêm Sát sẽ có hậu quả thế nào, Nguyệt Quỳnh đứng ở đầu thuyền, trong lòng tràn ngập mong chờ mà nhìn về phía trước. Lớp sương mù nhàn nhạt xuất hiện cách đó không xa, y cười, sẽ nhanh chóng gặp được phụ thân.

"Công tử, bên ngoài gió lớn, ngài vào đi thôi."

Nguyệt Quỳnh quay đầu lại cười he he nói: "Chờ thêm một lúc đi, vất vả lắm Tiểu Yêu mới chịu ngủ, ta hóng gió một chút."

Gương mặt Hồng Hỉ Hồng Thái lộ vẻ bất an, mười ngày nay, hai người bọn họ luôn run rẩy lo lắng, chờ công tử hỏi tại sao bọn họ lại biết võ. Nhưng công tử dường như đã quên, không chỉ không hỏi, ngược lại còn đối xử với họ y như trước đây. Bọn họ hổ thẹn với công tử, cho dù xuất phát từ việc bảo hộ, bọn họ vẫn cảm thấy hổ thẹn.

Lúc này, Từ Ly Thiên đi tới, nói: "Thiếu gia, sắp vào Vụ khu rồi, dựa theo quy củ trên đảo, hai thị tùng của người phải bịt mắt lại."

Nguyệt Quỳnh xoay người, gật đầu: "Nghe theo ngài." Hồng Hỉ Hồng Thái cũng không cự tuyệt, nhắm mắt lại, có người lấy tấm vải đen che mắt họ. Vụ Đảo sẽ không để người ngoài dễ dàng tiến vào, nếu không phải thân phận Nguyệt Quỳnh đặc biệt, y cũng sẽ bị bịt mắt.

Đội thuyền nhanh chóng tiến vào Vụ khu, với Nguyệt Quỳnh mà nói, có bịt mắt hay không cũng giống nhau. Sương mù mờ ảo khiến người ta không thể thấy rõ cảnh vật chung quanh, y chỉ cảm thấy chiếc thuyền vòng tới vòng lui, vòng nhiều đến nỗi đầu óc y choáng váng, đành phải quay vào trong khoang thuyền ôm Tiểu Yêu. Mãi cho đến khi trời tối sầm, trong Vụ khu bắt đầu xuất hiện chút ánh sáng, Nguyệt Quỳnh nghĩ đã đến Vụ Đảo. Tim đập thình thịch, trong lòng y đột nhiên dâng lên cảm giác như trở về cố hương. Đã mười một năm trời y chưa được gặp phụ thân, chẳng biết mi tâm của phụ thân còn đượm vẻ u sầu giống như trong trí nhớ của y hay không, hay là trên gương mặt phụ thân sẽ ngập tràn hạnh phúc.

Đứng ở bên bờ, ăn mặc kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt, Cổ Tất Chi kích động nhìn ngoài khơi. Từ Ly Thương Lãng ôm chặt lấy y, sợ gió lạnh thổi vào trong lớp áo lông cừu của y. Đợi một hồi, ba chiếc thuyền lớn chậm rãi xuất hiện trước mắt bọn họ, phật châu trong tay Cổ Tất Chi thiếu chút rơi xuống. Hắn nắm chặt phật châu tiến lên phía trước, lại bị Từ Ly Thương Lãng kéo trở về.

"Tất Chi, U Nhi sẽ xuống ngay thôi. Nước lạnh, ngươi đứng đây chờ đi. Đừng nóng lòng, ngươi không được kích động."

Biết sức khỏe mình thế nào, Cổ Tất Chi hít sâu, kéo khăn quàng cổ xuống. Khi một nam tử xa lạ một tay ôm hài tử xuống thuyền, đôi mắt rưng rưng ngập nước nhìn y, thân thể Cổ Tất Chi chấn động, huyết sắc trên mặt nhanh chóng rút đi.

Là phụ thân! Là phụ thân! Dáng dấp phụ thân không hề thay đổi! Ôm chặt Tiểu Yêu, thấp thỏm chậm rãi đi về phía phụ thân, Nguyệt Quỳnh không ngừng tự nhủ: Gọi phụ thân đi, nhanh gọi đi! Nhưng y không thốt lên được, hình như có thứ gì đó mắc trong cổ họng y, khiến y không thể phát ra âm thanh. Phụ thân, nhất định người không thể nhận ra y rồi. Không cho Hồng Hỉ Hồng Thái hỗ trợ, Nguyệt Quỳnh một tay ôm Tiểu Yêu bị người ta lôi ra từ ổ chăn ấm áp, đang quấy khóc. Y dừng lại trước phụ thân chừng năm bước.

Cổ Tất Chi không tìm được điểm nào tương đồng với nhi tử của y, kẻ sở hữu gương mặt tầm thường này sao có thể là nhi tử của y?! Nhưng cặp mắt kia, y tuyệt không nhìn nhầm cặp mắt kia, đôi mắt cực kỳ giống mắt Trương Huyên Ngọc, đúng thực là U Nhi rồi. Thương Lãng chỉ nói U Nhi dịch dung trốn ra khỏi cung, nhưng tại sao không đổi trở về?!

"Phụ thân..." Nỗ lực rất lâu, rốt cục Nguyệt Quỳnh cũng hô lên, nước mắt tràn mi.

Phật châu trong tay Cổ Tất Chi rơi xuống mặt đất, U Nhi của y đến giọng nói cũng không đổi. Trái tim y vì ân hận vì tự trách liền quặn lại, y tránh khỏi Từ Ly Thương Lãng, cước bộ bất ổn mà đi tới, giơ tay sờ lên gương mặt xa lạ.

"Oa... Oa..." Nghiêm Tiểu Yêu vẫn chưa nguôi giận vì bị lôi ra khỏi giường. Tiếng khóc của hắn đánh thức Cổ Tất Chi, y vội vã ôm hắn tới, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng tủi thân lộ ra dưới lớp mũ hình lão hổ. Bàn tay Cổ Tất Chi run rẩy, đây chính là dáng dấp U Nhi khi còn nhỏ.

"Phụ thân," Nguyệt Quỳnh vội lau nước mắt, cười hì hì nói: "Tiểu Yêu thiếu ngủ, đang cáu kỉnh."

Nhặt phật châu dưới đất lên, Từ Ly Thương Lãng nhân cơ hội nói: "Tất Chi, đưa Tiểu Yêu và U Nhi vào trong trước đã, bên ngoài gió lớn, đừng để Tiểu Yêu bị lạnh."

Cổ Tất Chi lập tức vươn tay dắt U Nhi: "Đi, cùng phụ thân vào trong."

"Ai."

Hồng Hỉ Hổng thái không biết thân phận công tử nhà mình, khi nghe người khác gọi công tử là "U Nhi", bọn họ chỉ nghi hoặc, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện khác. Nhưng khi bọn họ cùng công tử tiến vào hoàng cung của vị phụ thân đột nhiên xuất hiện của công tử và vị đảo chủ Vụ Đảo, trong nghi hoặc, bọn hắn còn thêm vài phần kinh ngạc. Rốt cuộc công tử là thần thánh phương nào? Mà khi bọn hắn nghe công tử nói chuyện cùng phụ thân mình, nghe được mặt công tử làm sao đó, thế tử điện hạ giống công tử khi còn bé như đúc, nghe được phụ thân của công tử trách mình không nên để công tử cùng mẫu thân y ở lại trong cung, để bọn họ bị Cổ Niên khi dễ,... thân thể hai người bắt đầu run rẩy. Sao bọn họ có thể đần như vậy! Phụ thân công tử gọi công tử là "U Nhi", chẳng phải tên của tiên đế chính là Cổ U sao?!... Vậy chẳng phải phụ thân của công tử chính là tiên đế đã qua đời nhiều năm hay sao?!

Không phát hiện Hồng Hỉ Hồng Thái tỏ ra kỳ lạ, Nguyệt Quỳnh chỉ muốn mau chóng trấn an phụ thân, mẫu thân và Từ Ly Kiêu Khiên đã nói, phụ thân không thể chịu kích động. Y cười hì hì nói: "Phụ thân, con cảm thấy như bây giờ rất tốt, lúc ra ngoài hay làm gì cũng thấy tự tại. Mộc thúc thúc có đưa thuốc giải cho con, nhưng con không muốn uống. Uống vào rồi, con không thể tự ý ra ngoài mua đồ ăn vặt nữa."

Cổ Tất Chi không thể tiếp nhận được, nhất là sau khi hắn biết một tay của U Nhi bị phế bỏ, trái tim hắn đau đớn dữ dội, sắc mặt cũng dị thường tái nhợt. Nguyệt Quỳnh lại cười hì hì nói: "Phụ thân, tay phải của con không bị phế, chỉ là sức lực không được bằng trước kia. Người xem, chẳng có vết sẹo nào luôn." Nói xong, y vén tay áo lên, để phụ thân y nhìn thấy cánh tay tựa dương chi ngọc.

Sờ lên cánh tay phải gầy yếu của nhi tử, Cổ Tất Chi nghiến chặt răng. Kể từ khi hắn mê man bất tỉnh sắp chết lại được Thương Lãng đưa tới Vụ Đảo tới nay, chớp mắt đã mười một năm trôi qua, trong thư Huyên Ngọc gửi cho hắn luôn nói mẫu tử hai người bình an, vậy mà hắn vẫn tin. Nếu lúc hắn có thể cử động liền kiên trì trở về thăm, chắc chắn mẫu tử hai người sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

"Phụ thân." Tay trái Nguyệt Quỳnh nắm chặt tay phụ thân, vô cùng hạnh phúc nói, "Nếu như con không ra được, con cũng không thể có Tiểu Yêu. Phụ thân," Y gỡ chiếc nhĩ sức bên tai trái xuống, đặt lên lòng bàn tay phụ thân, "Con thành thân rồi, cũng giống như phụ thân cùng Từ thúc thúc vậy, tìm được người chung sống cả đời."

Nắm chặt chiếc nhĩ sức, nháy mắt, trái tim Cổ Tất Nhi đập loạn nhịp, hắn vốn cho rằng cần một thời gian U Nhi mới tiếp nhận được quan hệ của hắn cùng Thương Lãng, không ngờ U Nhi đã tiếp nhận từ lâu.

"Phụ thân, người và Từ thúc thúc nợ con cùng nương một chầu rượu mừng. Còn nợ Tiểu Yểu quà mừng đầy tháng." Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội đòi tiền, suy nghĩ của tên quỷ tham tiền này đã bị phơi bày hoàn toàn.

Nhìn nhi tử cho dù thay đổi dung mạo nhưng tính tình vẫn như xưa của mình, Cổ Tất Chi rưng rưng nước mắt, cười khẽ: "Sao cha có thể nợ U Nhi và mẫu thân con bữa rượu mừng ấy được? Cha càng không thể quên quà mừng đầy tháng của Tiểu Yêu."

"Tất Chi!" Từ Ly Thương Lãng bị cảm giác kinh hỉ cực độ bao phủ, người này đã đồng ý thành thân cùng hắn!

Nguyệt Quỳnh lập tức cười he he, "Tiểu Yêu chưa qua một trăm ngày, chờ đến khi nó được một trăm ngày sẽ tổ chức luôn một thể vậy." Y sẽ thu được không ít bạc đâu.

"Ha ha, được." Cổ Tất Chi nắm chặt cánh tay phải lạnh lẽo của nhi tử, đeo chiếc nhĩ sức lên cho y. "Quyết định rồi sao?"

"Vâng, đã quyết. Hắn là phụ vương của Tiểu Yêu." Gật đầu chẳng chút do dự, trong lòng Nguyệt Quỳnh rất ngọt ngào, lại buồn buồn. Không chấp nhận còn có thể làm được gì? Người nọ sẽ không thả y đi.

Vuốt lên đôi mắt chưa từng thay đổi của nhi tử, Cổ Tất Chi thản nhiên nói: "Con đã chấp nhận, cha cũng sẽ không phản đối. Chờ đến khi hắn mang sính lễ cha yêu cầu tới, cha sẽ giao con cho hắn."

"Cha?" Là gì vậy?

Cổ Tất Chi còn nói: "Muốn thú U Nhi, không phải cứ cậy mình có sức mạnh là xong. Cha cho hắn bốn tháng, trong vòng bốn tháng hắn không đến đưa lễ, con và Tiểu Yêu cứ ở lại trên đảo cùng cha đi."

"Cha?!" Tim Nguyệt Quỳnh đập thình thịch, đôi mắt to nhìn về phía Từ thúc thúc, có phải Từ thúc thúc bắt nạt phụ thân không? Nếu không, tại sao phụ thân lại trở nên khó tính như vậy?

Nhìn đôi mắt tràn ngập hoài nghi đang nhìn mình, Từ Ly Thương Lãng vô cùng oan ức. U Nhi à U Nhi, phụ thân con đang khảo nghiệm năng lực của Nghiêm Sát, không liên quan đến Từ thúc thúc đâu. Nhưng hắn chỉ có thể nuốt những lời này vào bụng, hắn là quân vương một vùng trên biển, nhưng Tất Chi lại là quân vương của các bậc quân vương.

Đêm, rất nhiều người không thể an giấc. Biết được thân phận của công tử, Hồng Hỉ Hồng Thái không thể ngủ được. Gặp được nhi tử cùng tôn nhi, Cổ Tất Chi không ngủ được, hắn không ngủ được, đương nhiên Từ Ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net