✿Nghiêm Sát thiên✿ ♡Chương 3♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xong, mà đuổi cũng chẳng đi. Tuy nhiên, hiện tại đã có người quản Từ Ly Kiêu Khiên thay hắn.

"Nghiêm Sát, chăm sóc Quỳnh Quỳnh cho tốt, bảo vệ y cẩn thận. Y là bảo vật độc nhất vô nhị trên đời này."

Đến tận lúc này, hắn vẫn nhớ rõ những lời Từ Ly Kiêu Khiên nói. Nguyệt Quỳnh là bảo vật độc nhất vô nhị, hắn hiểu điều này hơn bất luận kẻ nào, không cần ai nhắc nhở. Nhưng Từ Ly Kiêu Khiên mang Nguyệt Quỳnh đi dưới mí mắt của hắn cũng đã nhắc nhở hắn, mọi việc hắn làm vẫn chưa đủ chu toàn. Nể mặt Nguyệt Quỳnh, hắn chỉ quất Hồng Hỉ Hồng Thái hai roi cảnh cáo. Nghĩ đến việc nếu Từ Ly Kiêu Khiên là kẻ địch, Nguyệt Quỳnh sẽ bị làm hại, hắn chẳng thể nào bình tĩnh.

Hắn không định đợi thêm nữa, chỉ sợ đợi đến ngày Nguyệt Quỳnh tự nghĩ thông thì hắn đã sớm vào quan tài. Buộc y nhận rõ quan hệ giữa hai người, buộc y nhận rõ y là thê tử của hắn, buộc y nhận rõ nam tử cũng sẽ yêu thích nam tử. Nếu không buộc y, không chừng ngày nào đó y sẽ "hồng hạnh xuất tường", chạy trốn cùng nam nhân khác. Hắn cho Nguyệt Quỳnh thời gian nhận ra những thứ này, nhưng Nguyệt Quỳnh phải nhớ rõ một điều, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi hắn. Khi y thành thê tử của hắn, sinh hạ nhi tử cho hắn, càng đừng nghĩ đến việc chạy đi.

"Nam tử... sao... có thể yêu thích nam tử?"

"Thiên hạ vạn vật, không gì không có."

Sự dồn ép của hắn vẫn còn tác dụng, thậm chí vết thương trên lưng Hồng Hỉ Hồng Thái còn giúp hắn, đúng là đánh bừa lại trúng. Đê tiện thì thế nào? Có thể đoạt được người này thì dùng chút thủ đoạn đã sao? Quan hệ giữa hắn và Nguyệt Quỳnh ngày càng sâu sắc, Nguyệt Quỳnh ngày càng quan tâm hắn, ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng thích chui vào lòng hắn. Nếu như không dùng thủ đoạn (cho dù là lợi dụng nhi tử của mình), hắn chẳng biết đến năm nào tháng nào mới có thể khiến cho trong lòng Nguyệt Quỳnh có hắn.

Hắn hoàn thành mọi chuyện rồi, Nguyệt Quỳnh không chỉ nghĩ kế cho hắn mỗi lần hắn gặp phiền phức, thậm chí còn chủ động tặng lễ vật mừng sinh thần cho hắn, mặc dù năm ấy không có sinh thần của hắn. Khi Nguyệt Quỳnh khởi vũ vì hắn, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Thao y! Thao y! Thao y! Hắn là thô nhân, hắn chỉ muốn thao y! Không kịp đợi Nguyệt Quỳnh múa xong liền ném y lên giường, hắn nói được thì làm được: Thao y!

Nguyệt Quỳnh không quan tâm hắn khác người, thậm chí còn mong muốn hắn khác người, điều này khiến cho hắn chán nản. Khi tháng ngày hắn cùng Nguyệt Quỳnh trải qua ngày càng thoải mái, hắn đã không thể đụng đến người khác nữa, có thời gian đó chi bằng hắn luyện múa chùy, hoặc là ôm Nguyệt Quỳnh thuần túy ngủ cũng được. Cho dù phát hiện thân phận của Nguyệt Quỳnh, ý định của hắn vẫn chưa từng thay đổi. Nguyệt Quỳnh chỉ là Nguyệt Quỳnh, là thê tử của Nghiêm Sát hắn, là phụ thân của nhi tử của hắn.

Sau khi Nguyệt Quỳnh lựa chọn hắn thay vì Cổ Niên, hắn biết, trận chiến tám năm qua, người thắng cuối cùng là hắn. Hắn thắng được trái tim Nguyệt Quỳnh, mặc dù y chưa từng nói "thích". Khúc "quỷ khóc" chính là trái tim Nguyệt Quỳnh trao cho hắn, thê tử lo lắng cho trượng phu, mong trượng phu bình an trở về mà múa.

Nguyệt Quỳnh không nghe được thô ngôn, càng không thích nghe hắn nói thô ngôn, nhưng khi đó hắn chỉ muốn nói những lời thô thiển đó: "Để ta thao một đêm." Hắn sẽ không nói những từ dễ nghe, hắn chỉ biết làm.

"Nghiêm Sát."

Tiếng gọi khe khẽ đánh thức người đang chìm trong ký ức, hắn lập tức thắp đèn, đối phương híp mắt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Dường như hôm nay Nghiêm Sát có tâm sự.

"Không có." Nghiêm Sát chưa bao giờ nghi ngờ trực giác nhạy cảm của Nguyệt Quỳnh. Chỉ là, y giống hệt mẫu thân mình, chuyện lớn khôn khéo, chuyện nhỏ hồ đồ. "Khó chịu?"

"Ừm, buồn nôn." Choáng váng đến lặng người, Nguyệt Quỳnh không ngồi dậy nổi.

Nghiêm Sát nâng y dậy, cầm lấy ô mai chua. Sau khi Nguyệt Quỳnh ngậm vào, hắn xoa nhẹ bụng y: "Thuyền ở Vụ Đảo đến rồi, còn có ba ngày nữa là đến nơi, cố nhẫn nhịn."

Nguyệt Quỳnh nôn khan, ọe vài cái, khó chịu nói: "Ta muốn ăn mặn."

"Nghiêm Mặc, lấy cháo và dưa muối."

"Dạ."

Cho Nguyệt Quỳnh uống chút nước, Nghiêm Sát lau mồ hôi trên trán y, "Khi nào hồi kinh phải tìm một phu tử cho Tiểu Yêu, không được để nó tiếp tục chung chạ với quốc sư nữa!"

Nguyệt Quỳnh cười khẽ, quen tay vuốt nhẹ ngón tay thô ráp của Nghiêm Sát: "Tính tình quốc sư có cổ quái một chút, nhưng ông ấy sẽ không dạy hư Tiểu Yêu. Năm đó ta đi quá vội vàng, không cách nào báo cho ông ấy biết, quốc sư phát hiện "U đế" do người khác cải trang liền tưởng rằng ta đã bị giết, khiến cho tóc ông ấy bạc đi rất nhiều. Bây giờ ông ấy dạy Tiểu Yêu như vậy tất có cái lý của mình, yên tâm đi." Nguyệt Quỳnh biết quốc sư làm như vậy là dạy dỗ y năm đó quá hồ đồ, thế nhưng y không dám lên tiếng.

Nghiêm Sát vẫn cau mày: "Tên nhóc Tiểu Yêu chết bầm này ngày càng không quản được. Chờ sau khi sinh Tiểu Quái, không cho quốc sư tiếp cận nó, cũng không cho Từ Ly Kiêu Khiên tiếp cận nó!"

"Ha hả. Con cháu tự có phúc của chúng, chỉ cần tâm tính bọn chúng thiện lương thì chúng muốn sống thế nào cứ tùy chúng. Tiểu Yêu tự biết giữ chừng mực, chờ sau khi nó đăng cơ, nó sẽ là hoàng đế tốt."

Nghiêm Sát không phản đối nữa mà sờ lên bụng Nguyệt Quỳnh: "Không được dày vò phụ thân ngươi, bằng không phụ hoàng tét mông ngươi."

Nguyệt Quỳnh chẳng nể mặt người nọ mà cười khúc khích, sau đó dùng bàn tay đối phương bọc tay mình lại: "Không sao đâu."

Nguyệt Quỳnh ở trên thuyền nôn đến thất điên bát đảo, rốt cục trước khi Nghiêm Sát nổi giận cũng lên được trên bờ. Khi y được Nghiêm Sát ôm rời thuyền, tay y quàng trên cổ Nghiêm Sát, còn tai thì vẫn đang ù ù. Một đám người đã sớm đứng chờ trên bờ, khi thấy bọn họ rời thuyền liền tiền hô hậu ủng bắt Nghiêm Sát nhanh chóng đưa người về phòng. Đặt Nguyệt Quỳnh lên giường, sắc mặt Nghiêm Sát dị thường âm trầm. Sắc mặt Nguyệt Quỳnh tái nhợt, vô cùng khó chịu, y cố gắng đè nén cảm giác muốn nôn. Nghiêm Sát nâng y dậy, nhận lấy nước Đinh Châu đưa tới mà đút cho Nguyệt Quỳnh uống.

"Ọe!" Uống một ngụm, Nguyệt Quỳnh lập tức nôn ra.

"Mau! Mau gọi thái y!" Trương Huyên Ngọc ngồi bên giường sợ hãi rống lên. Tuy rằng nàng đã sinh hai nhi tử, nhưng chưa bao giờ khó ở như thế này.

Từ Khai Viễn lập tức xuất hiện, kiểm tra mạch Nguyệt Quỳnh, sau đó nói: "Nguyệt chủ tử say thuyền, vô cùng choáng váng, hơn nữa lại có thai nên mới khó chịu như vậy. Nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe."

"Quỳnh Quỳnh, có muốn ăn gì không?"

"Đúng, U Nhi muốn ăn gì không? Phụ thân nấu cho con."

Nguyệt Quỳnh yếu ớt lên tiếng: "Con muốn ăn... đầu vịt nấu cay..."

"Không được!" Tiếng quát thiếu chút nữa lật ngược nóc nhà.

Nguyệt Quỳnh thực sự không muốn ăn uống, chỉ uống chút canh liền ngủ. Sau đó mọi người di giá tới nơi khác thương nghị chuyện Nguyệt Quỳnh sinh con, chỉ ngoại trừ Nghiêm Sát. Hắn đi cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng ở lại đây với Nguyệt Quỳnh. Bàn tay một mực xoa nhẹ lên bụng Nguyệt Quỳnh, sắc mặt Nghiêm Sát khiến ngay cả Cổ Tất Chi cũng không muốn quấy rầy hắn. Tuy rằng bọn họ đều cho rằng Nghiêm Sát không xứng với U Nhi, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã tiếp nhận sự thực là hai người đã ở bên nhau. Dù sao Nghiêm Sát cũng thật tâm bảo vệ U Nhi, huống chi U Nhi lại mang thai hài tử của Nghiêm Sát lần nữa, còn là cam tâm tình nguyện mang thai.

Mỗi năm Nghiêm Sát đều đưa Nguyệt Quỳnh và Tiểu Yêu đến Vụ Đảo ở một tháng. Để dễ phân biệt, ở trên Vụ Đảo, Nghiêm Sát là chủ tử, Nguyệt Quỳnh là Nguyệt chủ tử. Nguyệt Quỳnh vốn muốn mọi người gọi y là công tử, bất quá Nghiêm Sát không đồng ý, hắn có ác cảm với cách xưng hô "công tử" này. Lần đầu tiên đến Vụ Đảo nhận người, hắn suy nghĩ hàng trăm biện pháp để giáo huấn sự lớn mật của Nguyệt Quỳnh, nhưng vừa lên đảo, thấy người đang khởi vũ tựa tiên tử kia, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: Thao y! Y lại dám cả gan múa trước mặt nhiều người như vậy!

Nhưng hắn không ngờ, người khiêu vũ kia tựa hồ có đôi mắt sau lưng, y đột nhiên ngừng múa xoay lại nhìn hắn. Người nọ không chỉ nhận ra sự xuất hiện của hắn, y còn tha thiết nhung nhớ hắn đến vậy, khiến cho ý niệm muốn thao y trong đầu hắn càng thêm mãnh liệt. Sau cùng, lý trí bắt hắn hành lễ với phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh, máu trong cơ thể hắn đang kêu gào ầm ĩ. Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh, khi hắn vì y mà đoạt được thiên hạ, hắn cũng nhận được tình yêu của Nguyệt Quỳnh, so với việc đoạt được thiên hạ, điều này càng khiến hắn hưng phấn hơn!

"Ngươi quá giống gấu, không xứng với U Nhi."

"Ngươi quá hung dữ, U Nhi không áp đảo ngươi được."

"Ban đầu làm sao ngươi gặp được U Nhi?"

"Ngươi đoạt U Nhi về?! Ngươi quá man rợ!"

"Ngươi lại dám cho nó ăn "phượng đan", để nó dùng thân nam tử mang thai hài tử! Chỉ dựa vào điểm này, ta đã không đồng ý!"

"Ngươi khiến cánh tay U Nhi bị thương, ngươi không bảo vệ nó được."

Lục mâu sâu thẳm, mỗi khi Nghiêm Sát đến Vụ Đảo, hắn sẽ nhớ tới đêm đó. Phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh không tán thành, không đồng ý gả Nguyệt Quỳnh cho hắn. Bọn họ là phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh, hắn không thể làm gì được. Nhưng mặc dù bọn họ là phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh, bọn họ cũng không thể đoạt Nguyệt Quỳnh khỏi hắn được!

"Nguyệt Quỳnh là thê tử của ta, là phụ thân của nhi tử của ta!"

"Ta có thể không cần thiên hạ, nhưng tuyệt không để Nguyệt Quỳnh rời đi!"

"Nguyệt Quỳnh là thê tử của Nghiêm Sát ta!"

Không nhịn được mà thét lên với phụ mẫu của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát không biết khi đó hắn đáng sợ nhường nào. Lục mâu sâu thẳm giăng đầy vẻ khát máu, thân thể cường tráng tựa núi hiện lên vẻ thô bạo. Sau này Cổ Tất Chi hồi tưởng lại, nếu bọn họ cố ý đưa U Nhi rời khỏi Nghiêm Sát, chắc chắn đêm đó Nghiêm Sát sẽ mở đường máu mà đưa U Nhi rời khỏi Vụ Đảo. Một nam tử như vậy sẽ bảo vệ U Nhi, sẽ tốt với U Nhi cả đời. Cho nên Cổ Tất Chi đồng ý, "Âm La Sát" Trương Huyên Ngọc bị Nghiêm Sát khiến cho giật mình cũng không thốt được từ phản đối.

Híp mắt nhìn Nghiêm Sát âm trầm ngồi trên giường, Nguyệt Quỳnh cau mày. Dọc đường đi y đã cảm thấy Nghiêm Sát có tâm sự, lại nghĩ tới chuyện gì? Nhìn sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ, y vuốt lên bàn tay to lớn của Nghiêm Sát đặt trên bụng mình, đối phương lập tức ngẩng đầu, dù đã lấy lại tinh thần nhưng sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.

"Nghiêm Sát, lên giường đi." Nguyệt Quỳnh dịch vào phía trong giường.

Nghiêm Sát lập tức cởi giày lên giường. Sau khi tiến vào ổ chăn, hắn cẩn thận ôm Nguyệt Quỳnh, để y gối lên vai mình, tay kia tiếp tục xoa bụng Nguyệt Quỳnh. "Ta cho người lấy dưa muối cho ngươi."

Nguyệt Quỳnh lắc đầu: "Ngồi trên thuyền lâu quá, bây giờ vẫn thấy thân thể như đang trôi bập bềnh. Dựa vào ngươi một lúc sẽ ổn thôi."

Toàn bộ tàn dư âm âm trầm trên gương mặt Nghiêm Sát đều biến mất, hắn ôm chặt Nguyệt Quỳnh, cúi đầu cọ một cái lên môi y. "Ngủ một lúc đi."

Nguyệt Quỳnh lại lắc đầu: "Không ngủ được. Không biết bây giờ Tiểu Yêu đang làm gì. Theo chân quốc sư đi ăn vụng hay là theo Mộc thúc thúc và ngoại công đi đào mộ phần."

"Tuyệt đối không phải đang đi học." Nghiêm Sát rất hiểu nhi tử của mình.

"Ha," Nguyệt Quỳnh cười khẽ, "Yên tâm đi, hắn theo Công Thăng cùng Lý Hưu học được không ít kiến thức. Tuy rằng dáng vẻ bên ngoài Tiểu Yêu giống ta, nhưng những điểm khác của nó đều giống ngươi. Ngươi cứ nhìn võ công của nó là biết, sau này nó không làm hoàng thượng cũng có thể làm minh chủ võ lâm."

"Minh chủ võ lâm có gì tốt. Triều đình ra lệnh một tiếng là có thể giết hắn." Nghiêm Sát chẳng thèm để mắt đến điều này, "Với gương mặt đó của nó, nó không muốn người khác hãm hại mình thì ngoan ngoãn làm hoàng đế đi."

Nguyệt Quỳnh vuốt bụng: "Không biết Tiểu Quái sẽ giống ai. Như ngươi thì tốt, không ai dám bắt nạt."

Nghiêm Sát nhíu mày, "Giống ngươi. Giống ngươi như Tiểu Yêu."

Nguyệt Quỳnh lắc đầu. "Tại sao chứ. Giống ta đâu có tốt. Nếu Tiểu Yêu thực sự là yêu quái, ta rất muốn nó thay đổi diện mạo. Nam oa mà, cần xinh đẹp để làm gì."

Nghiêm Sát nhìu chặt đầu mày, sau một lúc lâu, vẫn nói câu đó. "Giống ngươi." Đừng giống hắn. Nếu có thể chọn, hắn muốn đôi mắt Tiểu Yêu cũng hoàn toàn giống Nguyệt Quỳnh. Cả đời hắn đều bị người khác gọi là tạp chủng, cho dù bây giờ hắn đã trở thành quân vương, nhưng vẫn có người lén gọi hắn là tạp chủng. Thể trạng của hắn quá cường tráng, giống như mẫu thân Nguyệt Quỳnh nói vậy: Quá giống gấu, quá hung hãn, quá xấu.

Tâm trạng Nguyệt Quỳnh hơi khó chịu, đầu hơi xê dịch đến cổ Nghiêm Sát, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Nghiêm Sát, y mở miệng: "Tiểu Yêu giống ta, ta mong Tiểu Quái có thể giống ngươi. Có một đôi mắt còn đẹp hơn cả nguyệt bích thạch, thân hình như tòa núi nhỏ, sau đó lại mang theo hai chiếc chùy đồng cực lớn. Sau này ta xuất cung không cần ngươi phải đi theo, chỉ cần mang theo Tiểu Quái là được." Nghiêm Sát cầm tay Nguyệt Quỳnh, ngón tay thô ráp khiến da Nguyệt Quỳnh đau nhức. Chỉ có người này mới cảm thấy đôi mắt hắn đẹp.

"Trước kia, mỗi lần thấy ngươi múa chùy, tim ta đều đập rất nhanh. Khi đó ta cho là mình sợ sự dũng mãnh của ngươi, bây giờ nghĩ lại, kỳ thực khi đó ta đã bắt đầu để ý đến ngươi. Tới tận lúc này, chưa bao giờ ta gặp được nam tử nào có thân hình khỏe mạnh như ngươi, hai chiếc đại đồng chuy trong tay ngươi chẳng khác hai chiếc trống bỏi. Có một lần ta nhân lúc ngươi vắng mặt, len lén đụng vào chùy đồng của ngươi, ta dùng cả hai tay cũng không nhấc lên được." Bàn tay Nghiêm Sát lại thêm sức, ôm Nguyệt Quỳnh chặt hơn, người này cư nhiên lại thích hắn lúc múa chùy!

"Ta không thích gương mặt của Cổ U, nam tử cần xinh đẹp như vậy làm gì. Lúc ngươi tức giận, gương mặt trầm xuống, người khác liền không dám thở mạnh. Lúc ta tức giận, chẳng ai biết sợ là gì. Aiz, cả đời này ta cũng chẳng có được khí thế như ngươi, đúng là không cam lòng mà. Ngươi nói xem, chúng ta đều là nam tử, tại sao lại cách biệt đến vậy?" Lục mâu Nghiêm Sát lấp lánh, người này không cảm thấy bộ dạng hắn xấu xí, trái lại còn nghĩ hắn rất khí thế!

"Nam nhân mà, phải hung dữ một chút. Ngươi thấy chưa, Tiểu Yêu không sợ ta, nhưng nó rất sợ ngươi. Làm hoàng thượng thì càng phải hung dữ, thực ra trước kia khi phụ hoàng còn làm hoàng thượng cũng rất hung dữ, chỉ những lúc riêng tư mới hiền lành với ta và nương. Ta thì không thể nào hung dữ nổi, chỉ có thể dựa vào giọng nói kiếm chút khí thế. May là ngươi khá hung dữ, nếu chúng ta đều không đủ hung dữ, nhất định không quản được Tiểu Yêu. Ừm, bây giờ lại sắp có Tiểu Quái, đến lúc đó chúng ta sẽ cực kỳ đau đầu."

"Hai đứa chúng nó dám chọc ngươi tức giận, ta tát cả hai đứa." Nghiêm Sát chẳng che giấu sự hung dữ của mình, được "thê tử" khen, tâm tình hắn vô cùng vui vẻ.

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: "Trong mắt người khác, ngươi quá xấu xí, ngươi quá cường tráng, lại quá hung dữ, nhưng ta nhìn thế nào vẫn thấy tốt, huống hồ ngươi và ta đã thành thân, Tiểu Yêu cũng đã sáu tuổi, ngươi lại không định lấy thêm ai khác, người khác thấy thế nào cũng không quan trọng. Hay là ngươi nhìn trúng khuê nữ hoặc nhi tử nhà nào, ngươi sợ trượng mẫu nương phản đối?"

Nghiêm Sát lập tức dùng hàm râu rậm rạp nhiều ngày chưa cạo cọ lên miệng Nguyệt Quỳnh, người này lại dám cười ha hả mà nói hắn lấy người khác! Thẳng đến khi Nguyệt Quỳnh đẩy mình, Nghiêm Sát mới buông ra, thô thanh nói: "Gia quy lại thêm một điều, nếu Nguyệt Quỳnh dám đề xuất để Nghiêm Sát tìm người khác, Nghiêm Sát có quyền làm Nguyệt Quỳnh đến khi nào hài lòng mới thôi."

Nguyệt Quỳnh chẳng sợ chết, vỗ vỗ bụng nói: "Ta có Tiểu Quái!"

"Vậy chờ sau khi Tiểu Quái ra đời!" Nghiêm Sát nhịn không được liền cọ miệng Nguyệt Quỳnh một trận.

Liếm liếm đôi môi sưng lên, Nguyệt Quỳnh căn dặn: "Đừng để Tiểu Quái giống ta. Ta thích Tiểu Quái sở hữu đôi mắt còn đẹp hơn nguyệt bích thạch, sở hữu thân hình cường tráng tựa tòa núi nhỏ, còn có thể múa hai thanh..." Những lời sau bị Nghiêm Sát ngậm trong miệng. Nguyệt Quỳnh hé miệng, đầu lưỡi dây dưa cùng Nghiêm Sát, y chưa từng nghĩ rằng Nghiêm Sát xấu xí.

Mấy người đang định bước vào phòng thấy hai người sau tấm bình phong đang môi kề môi, bọn họ liền lén lút lui xuống, dặn thị tùng lát nữa mới đưa đồ ăn đến. Một vị nữ tử tuy rằng không thích "nhi tức phụ" Nghiêm Sát này, nhưng nàng vẫn bất giác nhoẻn miệng cười. Một vị nam tử thân thể trước đây không khỏe nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều nhíu mày, hai người này thân thiết lại không đóng cửa, sau đó hắn còn tiện tay đóng cửa lại giúp hai người. Còn một người khác thì thầm oán giận trong lòng, thật hâm mộ Quỳnh Quỳnh và Nghiêm Sát nha.

Qua hồi lâu, trong phòng truyền ra tiếng một người buồn ngủ nói: "Nghiêm Sát, ngươi bảo chúng ta có nên thay đổi diện mạo của Tiểu Yêu không? Gương mặt của nó quá tai họa."

"Không cần. Nó chung chạ với quốc sư, nếu như người khác có thể gây họa cho nó, ta sẽ lột da quốc sư."

"Chuyện đó liên quan gì đến quốc sư?"

"Ta cho Tiểu Yêu theo ông ấy là để sau này Tiểu Yêu gây họa cho người khác, chứ không phải để người khác gây họa cho nó."

"Vậy... được rồi. Thế nhưng ta vẫn thấy nam oa có gương mặt xinh đẹp như vậy cũng chẳng tác dụng gì."

"Tiểu Yêu trưởng thành rồi ta sẽ biết dáng dấp của ngươi ra sao."

"A? Vậy chẳng thà để ta uống thuốc giải."

"Không được! Ngươi muốn hồng hạnh ra tường?!"

"Nghiêm Sát!" Đúng là thiên đại oan uổng mà!

"A! Phù phù phù phù... A! Phù phù phù phù..."

Xương Hoành năm thứ bảy, đầu tháng tám, Nghiêm Tiểu Quái giày vò phụ thân hắn hơn tám tháng rốt cục cũng đồng ý chui ra khỏi bụng phụ thân. Nghiêm Tiểu Quái còn làm khổ phụ thân hắn hơn cả huynh trưởng Nghiêm Tiểu Yêu. Từ khi hắn bắt đầu biết cử động, ngày nào hắn cũng phiên giảng đảo hải trong bụng phụ thân, chẳng được khắc nào an bình. Ngày nào Nghiêm Sát cũng hận không thể lôi hắn ra khỏi bụng Nguyệt Quỳnh mà tét mông hắn một trận. Thế nhưng khi tiểu tử này gần đến lúc ra đời cũng chẳng để phụ thân hắn sống dễ chịu. Nguyệt Quỳnh đã đau đớn suốt bốn canh giờ, vậy mà tiểu tử này vẫn chưa có ý định ra ngoài, Nghiêm Sát lo đến độ đôi mắt xanh biếc sắp biến thành đỏ lự.

"Đừng.. đừng dùng đao..." Nằm trong lòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh đau đến mặt cắt không còn giọt máu mà liên tục lắc đầu, y sợ đau. Từ Khai Viễn bỏ thanh đao trong tay xuống không được mà không bỏ xuống cũng không được, nếu hài tử vẫn chưa chịu ra thì cả hai phụ tử bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.

"Tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi nhanh lên một chút! Nhanh ra một chút!" Nghiêm Sát gấp đến độ mắng nhi tử trong bụng to hơn, người bên ngoài nghe thấy càng thêm nóng ruột.

Khi Nguyệt Quỳnh mang thai đến tháng thứ năm, Nghiêm Sát nghe ý kiến của các vị thái sư sau khi thương nghị, ngày nào hắn cũng giúp Nguyệt Quỳnh mở rộng hậu huyệt, để đến lúc y sinh nở được dễ dàng hơn. Tuy rằng sau mỗi lần mở rộng xong, hắn đều phải ra ngoài trút lửa (không thể để cho Nguyệt Quỳnh ngày nào cũng động tình), nhưng hắn không gián đoạn ngày nào, chỉ khi thực sự không thể nhịn được (chủ yếu là khi cả hai người đều không nhịn được) thì hắn mới ngậm lấy củ cải nhỏ của Nguyệt Quỳnh, để cho Nguyệt Quỳnh nhổ củ cải khổng lồ của hắn. Nhưng nào biết, tiểu tử thối này cư nhiên không chịu ra!

"A! phù phù phù phù..." Nguyệt Quỳnh lại kiềm không được mà hét lên, y nghĩ có vật gì đó đang xuống dưới, vội vàng kéo vạt áo Nghiêm Sát, "Sắp, sắp, Tiểu... Tiểu Quái... hình như sắp, sắp..."

"Khai Viễn!"

Từ Khai Viễn vội vàng ném thanh đao xuống, cẩn thận đặt tay lên bụng Nguyệt Quỳnh trợ sản.

"A!" Sinh nở ở tuổi ba mươi hai "cao linh", Nguyệt Quỳnh dùng hết sức lực bình sinh, khi y cảm thấy ngón tay nắm chặt trên vạt áo Nghiêm Sát sắp gãy thì bắp đùi đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, đau đến nỗi cảnh vật trước mắt y đều biến thành màu đen. Chợt nghe tiếng oa nhi kêu khóc như muốn lật tung nóc nhà vang vọng trong phòng, người bên ngoài bắt đầu hoan hô: "Sinh rồi! Cuối cùng cũng sinh rồi!"

"Oa a... Oa a..."

Cánh tay Nghiêm Sát giơ lên chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng vỗ lên mông tiểu tử kia, lại dám hành hạ phụ thân ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net